Nếu như nói vẻ đẹp của Vi Hy là trong sáng, đáng yêu nhưng có phần quyến rũ, thì với cô gái trong bức ảnh này lại mỏng manh hơn, yêu đuối hơn khiến người ta muốn nâng niu bảo vệ hơn.
"Tiểu Hinh".
Anh nỉ non gọi tên cô gái.
Trong đầu thoáng hiện lại từng mảnh kí ức, vào năm anh 15 tuổi anh đã từng rơi vào khoảng không vô định, anh đã từng mất niềm tin với cuộc sống.
Chỉ vì một phút bồng bột mà anh đã hại người bạn thân của mình.
Nhớ năm đó anh vẫn còn trẻ lại là con trai duy nhất nhà họ Vu nên được nuông chiều từ bé, tính tình thật rất thối tha.
Những thứ của một thằng du côn nên có anh đều có hết từ việc hút thuốc, uống rượu đến cả đánh nhau,...!chỉ trừ ma túy.
Lần đó, anh vì quá say sỉn mà dây phải một đám côn đồ, bạn thân anh - Triệu Phong đã thay anh đỡ một nhát dao mà mất mạng.
Sau việc đó, anh như biến thành một người khác.
Không ăn, không uống, không nói chuyện mà cứ quanh qua quẩn lại tại nơi xảy ra chuyện đó.
Cho đến một ngày, anh vì quá mệt mỏi mà ngồi nhắm mắt trên một chiếc cầu cũ kĩ để những làn gió mát lạnh thổi bay đi những phiền muộn.
Thì bỗng có một bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn đặt lên má anh, anh liền mở mắt.
"Anh trai nhỏ này, anh đang buồn việc gì sao? Những ngày qua em đều thấy anh cứ buồn bã ngồi ở đây suốt.
Có phải anh đã gây nên họa lớn gì không?".
Giọng nói trong trẻo, đáng yêu của một bé gái trắng trắng tròn tròn với đôi mắt xinh đẹp, có hồn phía đối diện làm anh ngay người trong chốc lát.
"Ừm".
Sau một hồi, anh chỉ khẽ gật đầu cho qua chuyện rồi gỡ tay cô bé ra, quay mặt ra hướng khác.
"Có việc gì thì có thể tâm sự với em nhé, em siêu siêu kín miệng luôn nên là không cần phải ngại đâu".
Cô bé lại cười khanh khách vỗ vỗ bờ vai đã hơi gầy của anh.
Cô bé vẫn kiên trì lải nhải một lúc lâu, nhưng anh vẫn im lặng không nói chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt đã bắt đầu sầm xuống, liếc nhìn nó.
Cô bé thấy vậy liền chạy đi một hướng khác.
Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu đi rồi, phiền chết đi được.
Nhưng khi anh tưởng là cô bé đã đi rồi, thì một lát sau nó lại quay lại khiến anh phải giật mình một phen.
"Cho anh này".
Nó xòe bàn tay nhỏ đang nắm một cái kẹo con gấu màu hồng vị dâu đưa cho anh, môi nở nụ cười ấm áp.
"Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy.
Kẹo này cho anh, mỗi khi em buồn hay tức giận đều chỉ cần ăn một viên kẹo này thôi thì liền rất vui vẻ luôn nha"
Anh ngớ người, do dự một lúc lâu mới cầm lấy viên kẹo bóc ra cho vào miệng.
Vị ngọt của kẹo trong khoang miệng quả thực là...!khiến anh ghét bỏ đến quên cả buồn, ha ha.
10 năm sau, anh 26 tuổi tìm về nơi mà anh cùng cô bé đó gặp mặt.
Mới biết được đó là Ninh Hinh, lúc đó ba mẹ của cô cũng đã mất cả, anh mang cô về chăm sóc.
Rồi bọn họ cũng trở thành người yêu suốt 4 năm qua.
Trong thâm tâm anh luôn chắc chắn rằng, những lời nói năm xưa đã chạm đến trái tim anh, anh yêu cô ấy.
Nhưng mặc dù quen 4 năm, anh vẫn trước sau cưng chiều cô nhưng lại chưa từng động chạm, bọn họ chỉ dừng lại ở ngưỡng chạm môi.
Nhìn bức ảnh, Vu Quân thở dài thườn thượt.
"Tiểu Hinh, anh nhất định sẽ khiến từng người hại em phải bò ra tất cả muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong".
Ánh mắt sắt lạnh, căn phòng thoáng chốc như giảm đi vài chục độ.