• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nằm viện hơn một tuần, Mộng Tịch lại trở về căn biệt thự ảm đạm.

Vết thương trên trán cô đã lành hẳn, có vết sẹo mờ nhưng chỉ cần lấy tóc mái liền có thể che lại.
Những ngày cô nằm viện.

Tề Khang Vũ có ghé qua được mấy lần.

Mỗi lần hắn ở lại một lúc, nói vài câu khó nghe với Mộng Tịch rồi lại bỏ đi.

Hôm nay cô xuất viện trở về cũng không thấy bóng dáng hắn.
Trương Cầm sai người đi nấu súp cho cô ăn nhẹ.

Mới sáng nay, Tề Trác Phong nghe tin Mộng Tịch ra viện đã sai người mang một giỏ nấm tùng nhung đầy ắp đến cho cô ăn bồi bổ, cũng là để giúp Mộng Tịch kích thích vị giác.
“Tiểu thư, cô ăn đi cho nóng.” Quản gia Trương đích thân bưng lên phòng cho Mộng Tịch.
Cô nhìn chén súp nhỏ trước mặt, cố gắng múc vài muỗng ăn.

Nhưng dù Mộng Tịch không có khẩu vị thì cũng không nên tiết kiệm đến vậy chứ.

Cô đảo qua đảo lại một vòng, toàn là bột với bắp, chỉ được vài lát thịt nấm, ít đến không tưởng được.
Ăn một lúc cũng xong, Mộng Tịch cũng không buồn thắc mắc về số nấm còn lại.


Cô nằm trên giường đọc sách, rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Quản gia Trương đi lên phòng dọn bát súp cô đã ăn xong.

Bà ta xác định Mộng Tịch đã ngủ rồi mới đi xuống phòng bếp.
Thấy mấy người làm đang dọn dẹp trong bếp, Trường Cầm sai bọn họ đi hết lên phòng khách lau kính bẩn.

Người rời đi hết, bà ta liền múc một bát súp lớn, toàn là nấm với nấm ra ngồi ăn ngon lành.

Số nấm tươi còn lại, Trương Cầm cho hết vào hộp, gói ghém cẩn thận.
Lấy cớ đưa đồ cho người nhà, quản gia Trương đem hết số nấm giao cho người đàn ông đang chở sẵn ở trước cổng biệt thự.

Sau đó bà ta quay trở lại làm việc, thản nhiên như không.
Đến tối thật không ngờ Tề Khang Vũ lại trở về, chỉ là nhìn bộ dạng của hắn, hình như đã có men say trong người.
Mộng Tịch sai người dọn thức ăn cho hắn.

Tề Khang Vũ không động đũa, hắn lại giở chứng, hất hết một bàn đồ ăn xuống đất.
“Cô cút cho khuất mắt tôi đi.” Hắn cao giọng mắng.
Mộng Tịch thấy hắn say nên không chấp.

Cô cũng quá mệt mỏi để cãi nhau thêm một trận rồi, thế nên, cô muốn tiếp tục nhẫn nhịn, ít nhất là ngay lúc này.
“Anh say rồi, để em dìu anh về phòng.”
Cô cầm tay hắn choàng qua vai mình.

Nhưng mà, Tề Khang Vũ nào có để cho cô yên.

Hắn hất mạnh tay Mộng Tịch ra, không cẩn thận còn đẩy cô va vào cạnh bàn ăn.
“Tránh ra, đừng dùng cái bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tôi.”
Hắn miệng thì lẩm bẩm, bước chân xiêu vẹo, men theo cầu thang đi lên lầu.

Còn may hắn mệnh lớn, không bị ngã chổng vó lần nào.
Mộng Tịch sai người dọn dẹp chỗ đồ ăn dưới đất rồi đi lên phòng.

Tề Khang Vũ lúc này đang nằm giữa giường, giày cũng không thèm cởi.


Cô nhìn thấy không chịu được, liền cởi ra giúp hắn.
Ban đầu rất thuận lợi, cho đến khi cô cởi xong chiếc vớ cuối cùng, hắn không biết là tỉnh hay mê, đá mạnh Mộng Tịch một cái khiến cô ngã ra sàn.
“Mẹ kiếp, bảo cô đừng đụng vào người tôi.

Cô điếc à?”
Nói xong hắn lại lăn ra ngủ.

Mộng Tịch chỉ biết thở dài thườn thượt, cô lấy một chiếc gối trên giường, sau đó ra bên ghế sofa ngủ.
Đến giữa đêm trời bỗng nổi cơn mưa lớn, sấm chớp đùng đùng làm cho Mộng Tịch giật mình tỉnh lại.
Cô đối với sấm sét không phải là nỗi sợ bình thường, mà là hãi hùng.

Nhớ khi Mộng Tịch còn nhỏ, bị người ta bắt cóc rồi trói lại ở một căn nhà hoang, cả đêm trời mưa tầm tả, cô lại một mình gào thét nhưng không một ai nghe thấy.

Đến lúc cô mệt quá mà ngất lịm đi, cũng may là cha mẹ cuối cùng cũng tìm được Mộng Tịch.
Kể từ khi đó, mỗi khi có sấm sét cô lại nhớ đến cái đêm kinh hoàng ấy.

Lúc trước cha cô luôn là người ở bên, ôm đứa con gái vào lòng mà trấn an, vỗ về.

Nay ông không có bên cạnh, Mộng Tịch sợ đến mức run lẩy bẩy.
Cô ngồi khum lại một góc trên chiếc ghế sofa dài, tay bịt chặt tai lại.

Sấm chớp ngày càng nhiều, cô theo từng tiếng sấm mà giật nãy mình từng cơn.
“Đùng..đùnggg.”
Tề Khang Vũ đột nhiên tỉnh lại, hắn thấy khát nước.


Nhưng còn chưa bước được ba bước, Mộng Tịch đã ôm chặt lấy chân, cô run rẫy:
“Xin anh đó, chỉ một lúc thôi.”
Hắn không hiểu là chuyện gì, dứt khoát đẩy Mộng Tịch ra.

Cô vẫn cứ ôm chặt lấy hắn không buông, ánh mắt hướng lên cầu xin hắn:
“Khang Vũ, chỉ một lúc thôi.

Xin anh đấy.”
“Đùng..đùnggg..”
Tiếng sét vẫn vang lên không dứt, chớp loé lên sáng cả một khoảng phòng, rạch ngoằn ngoèo trên bầu trời xám xịt.

Mộng Tịch vẫn nhắm chặt mắt, không dám nhìn ra khung cửa sổ ngoài kia.
“Cô bị điên à?”
Tề Khang Vũ kéo cô ra luôn bên ngoài cửa rồi đá mạnh cô ra.

Cũng chẳng thèm đi xuống lầu uống nước, hắn đóng sầm cửa lại, mặc cho Mộng Tịch có khóc lóc, van xin cỡ nào, hắn cũng không quan tâm.
Cô chỉ biết nép vào một góc cầu thang, ngồi co mình lại trong sự sợ hãi.

Không biết là qua bao lâu, trời cũng ngớt mưa, sấm sét không còn nữa, Mộng Tịch mới khó nhọc mà ngủ thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK