Hôm nay là cuối tuần, Tề Khang Vũ không đến công ty.
Hắn cả ngày ở lì trong phòng đọc sách không ra.
Buổi tối theo lời dặn dò của Tề Trác Phong, hắn đưa Mộng Tịch đến Tề gia dùng bữa trưa.
Không khí trên bàn ăn đầy gượng gạo, toàn là sự thân thiết giả tạo.
Giống như Thẩm Lan vậy, bà ta cùng đứa con gái của mình đã mấy lần gây khó dễ Mộng Tịch.
Vậy mà trước mặt Tề Trác Phong lại xem như không có chuyện gì, khuôn mặt tươi cười hỏi han cô.
Mộng Tịch cũng không muốn mất đi hòa khí trong gia đình, cô vui vẻ đáp lại nhiệt tình, nhưng trong lòng cô thật sự cảm thấy rất nặng nề.
Ăn uống xong, người nhà họ Tề tập trung ở gian phòng khách để Tề Trác Phong nói đến chuyện quan trọng.
“Thứ ba tuần sau là lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Tề thị.
Ta muốn tất cả mọi người ngày hôm đó phải có mặt đầy đủ, nhân tiện, chính thức công khai giới thiệu Mộng Tịch là con dâu Tề gia cho truyền thông.
Khang Vũ, ý con thấy thế nào?”
Hắn thì còn thế nào được chứ? Ông ngoài mặt thì giống như thương lượng, nhưng trong lòng đã quyết chắc như đinh đóng cột.
Huống hồ, hắn dám đối nghịch với Tề Trác Phong, e là người bị thiệt thòi chỉ có thể là cô tình nhân Mễ Yến Thanh của hắn.
“Cứ tùy ý cha đi.” Tề Khang Vũ trả lời, thái độ bằng mặt không bằng lòng.
Tề Trác Phong nghe xong rất hài lòng.
Ông sai người lấy danh sách khách mời cho mọi người xem qua một lượt, sau đó thảo luận sơ qua về hoạt động ngày hôm đó.
Hắn lướt sơ qua danh sách khách mời một lượt, ngón tay dừng lại ở cái tên Vương thị của thành phố A.
“Không phải trước giờ cha đều không ưa lão ta ư? Mời làm gì chứ.”
Tề Trác Phong nở một nụ cười ẩn ý, ngón tay gõ nhịp nhàng trên tay vịn của ghế sofa:
“Mở rộng mối quan hệ, không phải sẽ tốt hơn cho Tề thị sau này sao?”
Nói rồi ông ta đưa mắt nhìn sang Thẩm Lan, rướn nhẹ một bên chân mày lên.
Tề Khang Vũ quan sát từng cử chỉ của ông, hắn cũng đoán lờ mờ được mục đích của chuyện này.
Mộng Tịch ngồi ở một bên, cô cũng chăm chú vào cái tên Vương thị trong danh sách.
Trong lòng cô hiện lên hình ảnh của một người, nhưng ngay tức khắc lại gạt bỏ đi.
Phải rồi, Vương Lĩnh đang ở nước ngoài, hắn sao có thể xuất hiện trong bữa tiệc được chứ!
Nói được một lúc, Tề Trác Phong trở về phòng.
Ông ta gọi Tề Khang Vũ vào phòng để nói chuyện riêng.
Ở bên ngoài phòng khách chỉ còn Mộng Tịch và mẹ con Thẩm Lan.
Cô thấy không thoải mái nên xin phép ra vườn hoa đi dạo.
Trời quang gió mát, ánh trăng tròn vàng vạc, kết hợp với ánh đèn trang trí trong sân, làm những khóm hoa cúc như phát ra tia sáng, lấp lánh cả một mảng vườn.
Mộng Tịch đi dạo trong vườn, hai tay chắp ở sau lưng, thả hồn mình theo gió.
Cô bước chân đều, thong dong theo lối đi dọc hàng cây huyền diệp.
Chẳng mấy chốc mà Mộng Tịch đã đến cuối vườn, cô dừng chân lại trước một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Ngôi nhà trông có vẻ bình thường này có sức hút cô đến kì lạ.
Mộng Tịch không cầm được chân mình, cô đẩy cửa lại không thấy khóa, bèn bước vào bên trong.
Đôi tay cầm chiếc điện thoại soi sáng, Mộng Tịch lọ mọ tìm công tắc đèn, tìm mãi cũng thấy vì nó ở trên cao tít, qua khỏi đầu.
Cô bật công tắc, ánh đèn tuy vàng mờ nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy mọi vật.
Trong căn nhà nhỏ cũng không có nhiều đồ đạc.
Nhìn quanh chỉ kê một cái giường nhỏ, một chiếc ghế dựa gỗ cùng vài ba thùng giấy.
Trí tò mò thôi thúc Mộng Tịch ngồi xuống, tay mở một chiếc thùng giấy carton ra.
Bên trong toàn bộ là album ảnh, cô mạn phép cầm một cuốn ảnh đã khá cũ kĩ lên xem.
Cô khẽ giật mình vì hình bên trong là Tề phu nhân- mẹ ruột của Tề Khang Vũ.
Khi bà còn sống, Mộng Tịch cũng được gặp qua mấy lần, nhưng chưa một lần có duyên được nói chuyện.
Tề phu nhân có một khuôn mặt phúc hậu, đường nét thanh thoát, cao quý, khiến cô tuy chưa từng tiếp xúc vẫn rất có thiện cảm.
Đáng tiếc, bà lại mắc một căn bệnh nan y mà qua đời ở tuổi tứ tuần.
Càng đáng tiếc hơn là, người chồng đầu ấp tay gối của mình sau một năm lại lấy người phụ nữ khác.
Lật tiếp thêm mấy trang nữa, Mộng Tịch nhìn thấy ảnh khi còn nhỏ của Tề Khang Vũ.
Nhìn thấy cậu bé khôi ngô, mũm mĩm trong ảnh, cô bất giác mỉm cười, ngón tay mân mê khuôn mặt tròn bầu bĩnh.
Tiếp theo là ảnh hắn chụp cùng Tề Trác Phong, rồi ảnh cả gia đình bọn họ.
Nhưng mà, những tấm ảnh chụp ba người, cô lại không nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của Tề phu nhân, thay vào đó là một khuôn mặt cứng đờ và khóe môi không cười!
Mộng Tịch xem cả quyển album, song không hề thấy Tề Khang Vũ cùng với Tề phu nhân có một tấm ảnh nào chụp riêng hai người.
Chẳng trách, quan hệ của bà khi còn sống và hắn lại xấu đến như vậy.
Danh Sách Chương: