Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Tu Nghệ ôm mấy quyển sách và ngọc giản, thử đến nội viện.
Đã là nửa đêm, nhưng đèn đuốc trong phòng Cung Ngô Đồng vẫn sáng trưng như cũ.
Tu Nghệ đứng trong viện thấp thỏm bất an, do dự hồi lâu, trơ mắt nhìn hoa quỳnh nhao nhao đua nở lúc nửa đêm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm gõ cửa phòng sư tôn.
Cửa phòng bỗng chốc bị một cơn gió mát mở ra, giọng nói sâu xa của Cung Ngô Đồng truyền đến: "Vào đi."
Ngữ điệu kia không phải là sự lười nhác hàm chứa ý cười lúc ban ngày, ngược lại còn mang theo chút lãnh đạm và thống hận.
Minh Tu Nghệ còn tưởng là do đêm hôm khuya khoắt mình tùy tiện đến quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, trống lớn trong lòng đánh thùng thùng, lúng ta lúng túng nói: "Quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, đệ tử..."
Cung Ngô Đồng không kiên nhẫn mà cắt ngang lời hắn: "Đừng vô nghĩa, vào đi."
Minh Tu Nghệ đành phải cất bước tiến vào.
Ban đêm mang theo chút hơi lạnh se se, nhưng trong phòng Cung Ngô Đồng lại ấm áp như đương xuân sớm, một ngọn minh đăng trôi lơ lửng trên không trung, toả ra ánh sáng xanh biếc dịu dàng.
Cung Ngô Đồng mặc tăng bào tuyết trắng, đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn nhướng mày nhìn hắn.
Trên bàn đặt một chiếc đèn ánh sáng lờ mờ, chắc là đốt lâu rồi nên giờ chỉ hơi chợt loé, ánh đèn rọi trên khuôn mặt như ngọc của y đến ấm áp mềm mại.
Minh Tu Nghệ căng da đầu tiến lên một bước, cung kính hành lễ: "Sư tôn."
Cung Ngô Đồng gật đầu một cái, ý bảo hắn ngồi đối diện mình.
Minh Tu Nghệ khẽ nói "Quấy rầy", vén áo cung kính quỳ xuống đối diện tiểu án với Cung Ngô Đồng, đặt sách và ngọc giản trong tay lên đó.
Cung Ngô Đồng vừa cầm kéo cắt đèn vừa nhàn nhạt nói: "Cửu Phương tông ta lại có tâm pháp nào làm khó được Minh Thiếu tôn, tới, nói đi để ta được thêm kiến thức."
Minh Tu Nghệ nhìn ra hình như trong lòng Cung Ngô Đồng có oán khí, tự thầm mắng bản thân nóng lòng cầu thành, lại lén lút muốn lấy sách và ngọc giản trên bàn lại, hắn lúng ta lúng túng nói: "Minh, ngày mai lại đến thỉnh giáo sư tôn cũng không muộn ạ, tối nay con..."
"Chậc." Cung Ngô Đồng liếc hắn, "Nói dong nói dài, khổ lắm mới tìm được cái lý do ghê gớm như thế, đừng có lãng phí chứ."
Minh Tu Nghệ: "..."
Mặt Minh Tu Nghệ lại đỏ bừng.
Nghe Cung Ngô Đồng nói vậy, hắn mới ý thức được cái lý do "Gặp ác mộng không dám ngủ" hoang đường cỡ nào buồn cười cỡ nào.
Hắn mười sáu rồi, chứ không phải sáu tuổi.
Việc đã đến nước này, Minh Tu Nghệ cũng không muốn chùn bước, đành phải mở ngọc giản ra, muốn cho Cung Ngô Đồng xem: "Chỗ này..."
Cung Ngô Đồng tay thiếu miệng cũng thiếu, y thổi đèn vừa cắt xong, ánh lửa sáng trưng bùng bùng cháy rõ, y ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ngọc giản: "Nói thẳng là được, trừ thoại bản ra thì ai cũng đừng mơ gạt ta đọc mấy thứ bỏ đi."
Minh Tu Nghệ: "..."
Minh Tu Nghệ đành phải nhẹ giọng nói ra vấn đề mình không hiểu.
Cung Ngô Đồng nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: "Cái con không hiểu là kiếm chiêu này?"
Y nói xong, nhấc cây quạt bên cạnh lên đảo nhẹ một vòng, mặt quạt hoa đào bên viết chữ "Đào" bên viết chữ "Thụ" thẳng tắp rớt xuống, sau khi rơi xuống tiểu án thì đột nhiên hoá thành một người tí hon không có ngũ quan.
Cung Ngô Đồng bẻ một cành đào trên mặt quạt đưa cho người tí hon, lại thấy người tí hon như được sống dậy, bước đi phiêu phiêu, nắm đào hoa kiếm vung ra một chiêu gọn gàng lưu loát.
Hoa đào nhỏ vụn rơi xuống tiểu án, hoá thành từng chấm thuốc màu.
Minh Tu Nghệ xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Cung Ngô Đồng lười biếng nói: "Tâm pháp này cần xem cùng với kiếm chiêu mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, con ngay cả kiếm cũng không luyện, chỉ quan tâm mỗi ngọc giản thì có thể ngộ được cái gì?"
Đại khái là sợ Minh Tu Nghệ xem chưa hiểu, người tí hon lại múa thêm một chiêu nữa, còn tựa như có nhân tính mà hướng Minh Tu Nghệ hơi ôm quyền.
Cung Ngô Đồng: "Đã hiểu chưa?"
Minh Tu Nghệ nhìn chằm chằm người tí hon, lặp lại kiếm chiêu trong đầu một lần, đột nhiên tỉnh ngộ.
"Đa tạ sư tôn." Minh Tu Nghệ nghiêm túc nói, "Đã hiểu rồi ạ."
Cung Ngô Đồng: "Ừm, ngộ tính không tồi."
Y nói xong, vỗ nhẹ mặt quạt lên bàn một cái, người tí hon và cành hoa đào thoáng biến mất, lại lần nữa quay về mặt quạt.
Cung Ngô Đồng chống cằm nhìn Minh Tu Nghệ vẻ mặt bừng tỉnh đi xem tâm pháp trên ngọc giản, thỉnh thoảng lại để lộ biểu cảm "Thì ra là thế", đầu quả tim đột nhiên lại xuất hiện đôi chút ấm áp không tên.
Y nghiêng đầu nghĩ thầm: "Hoá ra thu đồ đệ có cảm giác thế này."
Cung Ngô Đồng nhìn bộ dạng đắm chìm trong ngọc giản của Minh Tu Nghệ, không biết thế nào, chợt ấm giọng nói: "Kiếm của con là ai đưa cho?"
Minh Tu Nghệ lấy lại tinh thần, nghe tới kiếm thì tâm trạng hơi trĩu xuống: "Là cha con cố tình tìm cho con."
Cung Ngô Đồng nghĩ ngợi: "Muốn ta sai người mang về cho con không?"
"Không cần đâu ạ." Minh Tu Nghệ cản y lại, "Hàn Đàm Hạ ở đảo Minh Hạp có một khối hàn băng ngàn năm, khẳng định là kiếm đang nằm trên hàn băng, tu sĩ động linh lực ở Hàn Đàm chắc chắn sẽ gây tổn thương đến kinh mạch, sư tôn không cần khiến người khác mạo hiểm vì con."
Cung Ngô Đồng như đang suy tư gì đó.
Minh Tu Nghệ sợ y sẽ thật sự cho người đi tìm thanh kiếm vì mình, vội vàng bổ sung: "Thật sự không cần, kiếm... Kiếm mất thì mất, sau này tu vi con tiến bộ, sẽ đúc lại một thanh kiếm khác, không cần sư tôn phí công lo lắng."
Lúc này Cung Ngô Đồng mới nói: "Vậy đi."
Minh Tu Nghệ nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Cung Ngô Đồng dời tầm mắt về phía cánh cửa đóng chặt: "Chuyện gì?"
"Sư tôn." Đại đồ đệ Việt Ký Vọng âm vang hữu lực, như vừa mới chém giết vô số lệ quỷ trở về, hắn hơi do dự một chút, nói, "Đồ nhi gặp ác mộng, không dám ngủ! Đêm nay có thể nhờ sư tôn..."
Cung Ngô Đồng đang lười biếng đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt chứa đầy mong chờ.
Việt Ký Vọng nói: "... Có thể nhờ sư tôn lĩnh giáo một vài kiếm chiêu được không ạ?"
Cung Ngô Đồng: "..."
Minh Tu Nghệ: "..."
Xem ra không chỉ có một mình hắn dùng cái lý do ngu xuẩn này.
Cung Ngô Đồng tức giận nói: "Lăn tới đây!"
Việt Ký Vọng chập choạng ôm ngọc giản và một đống sách lăn tới.
Hắn cũng là nghiêm túc tới nhờ sư tôn lĩnh giáo kiếm chiêu, vừa thấy Minh Tu Nghệ, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Sao ngươi lại ở đây?"
Minh Tu Nghệ gật đầu với hắn: "Đại sư huynh."
"Lải nhải ít thôi." Cung Ngô Đồng tức giận nói, "Con lại không hiểu kiếm chiêu nào nữa?"
Nghe được câu này, bấy giờ Việt Ký Vọng mới hiểu Minh Tu Nghệ cũng tới tìm sư tôn lãnh giáo kiếm chiêu, yên tâm mà ngồi xuống, đưa ngọc giản cho sư tôn xem.
Cung Ngô Đồng lại gọi người tí hon ra múa kiếm cho Việt Ký Vọng xem, Việt Ký Vọng xem ba lần, hoàn toàn giác ngộ.
Cung Ngô Đồng lại cắt đèn, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, xuyên qua cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy người nọ cũng đang ôm cái gì trong lòng.
Giọng nói mềm mại của Tuy Tương Phùng từ ngoài truyền vào: "Sư tôn, Tương Phùng gặp ác mộng, không dám ngủ..."
Cung Ngô Đồng: "..."
Minh Tu Nghệ, Việt Ký Vọng: "..."
Ba đồ nhi "Nhát gan" bị ác mộng doạ đến không dám ngủ quỳ ngay ngắn trên bồ đoàn, Cung Ngô Đồng ném một xấp giấy tới trước mặt bọn chúng, mặt không cảm xúc nói: "Nếu ngủ không được thì đừng ngủ nữa, chép những gì học được trong ngọc giản hôm nay mười lần cho ta."
Ba người nghiêm mặt nói: "Vâng".
Dứt lời, vui vẻ chấp nhận chép bài.
Cung Ngô Đồng giận tới mức cầm vò rượu trên tiểu án tu ừng ực hết nửa vò, kiềm nén sự bực bội mà vào phòng trong xem xuân cung đồ.
Trong bóng đêm sâu thăm thẳm, Vân Lâm Cảnh ngồi trên nóc Hồng Trần Uyển, hơi ngửa đầu ngắm nhìn ánh trăng nơi chân trời, cũng không biết hắn đã ngồi đấy được bao lâu.
Cuộc đối thoại trong phòng giữa màn đêm yên tĩnh rơi vào tai hắn không sót chữ nào, Vân Lâm Cảnh trầm mặc một lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng, vỏ kiếm đã xuất bên người cuối cùng cũng chậm rãi đóng lại.
***
Sáng hôm sau, ba đồ đệ chép xong ngọc giản thật sự là mệt không chịu nổi, trực tiếp ngủ một giấc trong phòng sư tôn.
Minh Tu Nghệ dậy sớm nhất, hắn chùi chùi mắt, tay áo trong lúc vô tình đụng phải nghiên mực trên bàn, vấy bẩn vạt áo.
Hắn còn đang buồn ngủ, cũng không quản tại sao mới sáng sớm tinh mơ mà nghiên mực lại có một mẻ mực mới, nhẹ nhàng đánh thức Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng, lại đi vào phòng trong gọi Cung Ngô Đồng.
Sau khi vén màn lụa trắng tiến vào, mới phát hiện trong phòng đã sớm không còn bóng người.
Cung Ngô Đồng dậy sớm.
Minh Tu Nghệ có chút nghi hoặc, đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận cười to.
"Ha ha ha ha!"
Minh Tu Nghệ ra ngoài nhìn, phát hiện Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng đang chỉ vào mặt đối phương mà cười đến đấm bình bịch xuống đất.
Chỉ thấy trên mặt Việt Ký Vọng dùng bút mực viết năm chữ cực lớn —— "Đại không có tiền đồ".
Còn trên khuôn mặt của Tuy Tương Phùng đang cười chê Việt Ký Vọng mặt lấm lem như con mèo cũng có năm chữ to —— "Nhị không có tiền đồ."
Đầu quả tim Minh Tu Nghệ nhảy dựng một cái, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, hắn vội cầm thủy kính bên cạnh lên nhìn nhìn.
Quả nhiên, trên mặt hắn cũng có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo —— "Tiểu không có tiền đồ."
Minh Tu Nghệ: "..."
Cùng lúc đó, Cung Ngô Đồng mặc một bộ áo bào màu tím thuê hoa lê, đang chậm rãi xuống núi, hiếm khi y thay mặt quạt thành hình ngọc bích, càng nhìn càng thấy mặt chó thân người.
Minh Đăng theo sau chân y, khoác áo choàng lông chồn lên vai Cung Ngô Đồng: "Ngài muốn ra ngoài?"
Minh Đăng là "Ý xuân" Cung Xác hao tốn rất nhiều linh lực để làm cho Cung Ngô Đồng, ý xuân đặt trong ngọn đèn cung đình, khiến mười bước xung quanh Cung Ngô Đồng ấm áp như mùa xuân, đời này không bị bất cứ lạnh lẽo nào chạm tới.
Minh Đăng là linh trí của ý xuân, hoá thành hình người nhờ sự giúp đỡ của Cung Xác, một tấc không rời canh giữ bên người Cung Ngô Đồng.
Cung Ngô Đồng lười nhác "Ừ" một tiếng: "Rất nhanh sẽ trở về, đừng có đi chung."
Minh Đăng trầm mặc không lên tiếng, vẫn đi sau lưng y.
Tuy Cung Ngô Đồng bướng bỉnh bất kham là thế, nhưng thực tế lại rất dễ hiểu, Minh Đăng hoá thành hình người không lâu đã nắm được hết tính tình của y.
Bình thường Cung Ngô Đồng ra ngoài dạo chơi trong Cửu Phương tông đều luôn vui vẻ thoải mái không nhanh không chậm, chỉ khi y muốn rời khỏi Cửu Phương tông mới nện bước nhanh chóng thế này, trên mặt cũng không còn vẻ lười biếng buồn ngủ hàng ngày.
Minh Đăng theo chân Cung Ngô Đồng, vốn đang suy đoán không biết có phải y lại đến Ma tộc Quá Vân Giang hay không, nhưng nào ngờ đi được nửa đường, hắn mới đột nhiên nhận ra, Cung Ngô Đồng ấy thế mà lại tính đi đến đảo Minh Hạp.
"Tiểu Thánh tôn, ngài... Đến đảo Minh Hạp làm gì?" Minh Đăng ngạc nhiên.
Giữa mày Cung Ngô Đồng là nét tươi cười đang muốn gây hoạ, toàn thân như một chú bướm nhanh nhẹn bay qua đại dương sâu thẳm mênh mông, mũi chân nhẹ nhàng đặt xuống mặt nước, một đợt gợn sóng dịu dàng gửi gắm nụ hôn đến bầy linh ngư đang bơi lượn, chậm rãi dập dờn.