• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngô Đồng còn tưởng rằng mình nghe nhầm, trên đường đi xác nhận lại với đệ tử kia mấy lần.

"Bọn chúng ngoan lắm mà, có thể là do ngươi nghe nhầm không, trên thực tế là chúng bị người ta đánh nên gọi ta đến chủ trì công đạo?"

"Ngươi xác định là đồ nhi của ta? Minh Tu Nghệ Việt Ký Vọng Tuy Tương Phùng?"

Đệ tử sắp khóc tới nơi: "Đúng là bọn họ mà Tiểu Thánh tôn."

Mãi cho đến lúc tới viện trưởng lão ở học phủ Thiên Nhận, Cung Ngô Đồng vẫn đầy mặt không thể tin được.

Thẳng đến khi y thấy ba tên nhóc không hư hao lông tóc gì đang chột dạ cúi đầu, cùng với đệ tử thành Cô Chu một thân chật vật đang khóc lóc sướt mướt ở phía đối diện, Cung Ngô Đồng mới không thể không tin, ba đồ nhi còn chưa nhập ma của y đã xuất hiện hình thức "Làm hại tam giới" ban đầu.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ bệnh tật của Cung Ngô Đồng mà còn muốn đến đây thu dọn cục diện rối rắm cho họ, trên mặt ba người Minh Tu Nghệ lại xuất hiện biểu cảm áy náy như khi phá hỏng khu vườn của sư tôn hôm qua, cả đám đều cúi thấp đầu nhìn mũi giày của mình, như thể trên đó có tâm pháp bí tịch gì hiếm lạ lắm vậy.

Chưởng viện của học phủ Thiên Nhận gọi Thu Khước Thiền, thân mặc huyền y, áo ngoài tựa như cánh ve đang lấp lánh ánh sáng chói mắt, tay cầm hai khối ngọc thiền*, sắc mặt âm trầm ngồi ở chủ toạ, khí thế lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.

*Ngọc thiền (ngọc ve sầu):



—— trách không được đám thiếu niên bị doạ cho không dám chít chít tiếng nào.

Cung Ngô Đồng vừa nhìn đồ đệ, vừa thất thần đi đến bên cạnh Thu Khước Thiền, y bất luận ở nơi nào cũng phải ngồi ghế chủ toạ, tiện tay chỉ sang một chỗ: "Ra chỗ khác ngồi đi."

Chưởng viện học phủ lạnh lẽo nhìn Cung Ngô Đồng, không nói một lời.

Các trưởng lão hít sâu một hơi.

Tuy biết hai người này là sư huynh đệ, nhưng Cung Ngô Đồng rất ít khi tới viện trưởng lão học phủ, bọn họ hoàn toàn không biết ở phía sau hai người này ở chung thế nào, thấy thế tất cả đều run sợ trong lòng, sợ hai người lao lên đánh nhau.

Đúng lúc này, Thu Khước Thiền im lặng đứng lên, thế mà thật sự nhường chỗ.

Các trưởng lão lại bắt đầu hít hà khí lạnh.

Mọi người ai cũng biết, chưởng viện học phủ "Quỷ Kiến Sầu" Thu Khước Thiền lòng dạ độc ác ra tay tàn nhẫn, các trưởng lão từ những môn phái khác đến học phủ Thiên Nhận nhiều như thế, mà ai cũng bị một mình hắn dạy dỗ cho nghe lời, tiếng ác vang xa.

Các trưởng lão đầu hai thứ tóc rồi mới biết hắn cũng sẽ chủ động nhường chỗ cho người khác.

Cung Ngô Đồng cũng không nhìn Thu Khước Thiền, thoải mái yên tâm mà ngồi xuống, chống cằm nhìn chằm chằm đệ tử thành Cô Chu đang chật vật một bên, nhàn nhạt nói: "Có gì oan ức, nói trực tiếp với ta."

Thu Khước Thiền mặt vô cảm khoanh tay đứng trước mặt Cung Ngô Đồng, rất giống thần giữ cửa.

Đệ tử thành Cô Chu không khỏi chột dạ, khẽ cắn môi chỉ vào đám đệ tử Cửu Phương tông trông như chim cút đối diện: "Bọn hắn không tuân thủ võ đức, ra khỏi diễn võ trường mà còn tập kích chúng ta."

Trai trường đệ tam trai Cảnh Triệt vốn đang làm chim cút nghe vậy thì nhịn không được mà phản bác: "Có cái rắm! Rõ ràng là các ngươi nói bậy nói bạ về Tiểu Thánh tôn trước mặt chúng ta, mà giờ còn có mặt mũi cáo trạng với Tiểu Thánh tôn à? Chư vị, mặt đâu rồi? Không cần nữa à? Má heo một lượng bạc một mâm, mặt các ngươi dày thế nhất định là bán được giá lắm, kiểu gì cũng giàu, còn tu đạo làm gì nữa? Đi kiếm tiền đi."

Đệ tử thành Cô Chu nói: "Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người! Ta không có!"

Cung Ngô Đồng chống cằm lười biếng nói: "Tu Nghệ, con nói xem chuyện là thế nào?"

Ảo giác mị cốt vẫn hữu hiệu như cũ, giữa biển người mênh mông, ánh mắt của Cung Ngô Đồng vẫn luôn dõi theo Minh Tu Nghệ đầu tiên.

Sau khi bị gọi tên, Minh Tu Nghệ mới ngẩng đầu, mím môi: "Đúng thật là vậy."

Hôm nay sau khi tan học, Cảnh Triệt đi tới gọi bọn họ đến diễn võ trường đánh nhau.

Minh Tu Nghệ đối với việc này rất bình tĩnh, dù cho thành Cô Chu từng có người mơ ước Cung Ngô Đồng, thì cũng không thể đại biểu rằng tất cả đệ tử của thành Cô Chu đều là người xấu.

Nhưng Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng tính tình nóng nảy hành động theo cảm xúc, vừa nghe chuyện sư tôn từng bị người của thành Cô Chu khi dễ, lập tức xắn tay áo đi cắn người ngay.

Minh Tu Nghệ sợ xảy ra chuyện, đành phải đi theo.

Đến nơi luận bàn, bắt gặp một kiếm tu thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ.

"Vị này chính là ái phi Tiểu Thánh tôn từng yêu." Cảnh Triệt cười tủm tỉm chỉ vào hắn giới thiệu, "Ninh quý phi."

Mọi người: "..."

Ninh quý phi còn chưa đánh người của thành Cô Chu mà đã ra tay quất trai trường một trận trước.

Cảnh Triệt vắt giò lên cổ chạy: "Ta nói có sai đâu, đánh ta làm gì."

Tuy Tương Phùng kinh ngạc nhìn người suýt chút nữa trở thành sư nương của hắn, nhỏ giọng nói: "Không phải người bị sư tôn chọn trúng luôn bị sư thúc nhốt lại à?"

Tại Cung Ngô Đồng nên hắn mới bị giam trong phòng tối, vậy sao lại còn đánh người của thành Cô Chu vì y nữa?

Ninh "Quý phi" túm tóc Cảnh Triệt, vừa nghe liền biết họ đang nghĩ gì, bất đắc dĩ nói: "Có phải trong lòng các ngươi Vân tông chủ hơi đáng sợ quá rồi không?"

Gồm cả Minh Tu Nghệ được Vân Lâm Cảnh "Chỉ điểm" cả đêm, ba người gật đầu.

Vân Lâm Cảnh thật sự rất đáng sợ.

Vân Lâm Cảnh trăm công ngàn việc, bận đến chân gần như không chạm đất, thật ra hắn muốn nhốt Cung Ngô Đồng lại cơ, đỡ phải chạy ra ngoài gây tai hoạ cho người khác, nhưng với cái nết của Cung Ngô Đồng thì sao mà hắn giam được.

Vân tông chủ không có biện pháp, đành phải tận lực giữ Cung Ngô Đồng sau khi phát bệnh gây chuyện ở Cửu Phương tông thôi, dù có gặp hoạ thì cũng là người trong nhà cả.

Cửu Phương tông lớn như thế, không phải ai cũng là đoạn tụ hay biến thái, suốt ngày mơ ước cơ thể của Cung Ngô Đồng, trái lại lại càng nhiều người muốn được Vân Lâm Cảnh chỉ điểm kiếm chiêu.

Ninh Hà là một trong số đó.

Ninh Hà cười nói: "Ta là đệ tử ngoại môn, có thể được tông chủ chỉ điểm kiếm chiêu đã là vinh hạnh lớn nhất trần đời."

—— nếu không nhờ cái "Ngày tuyển phi" quỷ quái kia của Cung Ngô Đồng, không chừng đời này bọn họ sẽ không thể nhìn thấy Vân Lâm Cảnh xuất kiếm.

Ba người như đang suy tư gì đó.

Đoàn người rất nhanh đã đến diễn võ trường ở chủ sơn, dùng tiểu mộc bài để vào trận pháp giữa sân.

Đối diện cũng là năm người, ai nấy đều mặc đồng phục đệ tử của thành Cô Chu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Cảnh Triệt: "Cảnh Huyền Huyền, sao lại đổi người? Không lẽ là sợ đánh không lại bọn ta, nên cố tình đến hai trai Thiên Địa mời cứu binh?"

Cảnh Triệt tức giận nói: "Huyền Huyền cha ngươi!"

Huyền trai chia thành bốn trai, tuy bốn trai phân thành đệ nhất đệ nhị đệ tam đệ tứ trai, nhưng một số ít đệ tử có thói quen gọi đệ nhất trai là "Huyền Thiên trai", tính như thế thì đệ tam trai vừa hay là "Huyền Huyền trai".

Vì vậy, Cảnh Triệt luôn bị một vài kẻ thù gọi bằng cái tên "Huyền Huyền" vô cùng không có khí thế nam tử.

Đệ tử thành Cô Chu bên cạnh tiếp lời: "Sư huynh nói gì thế, ba người kia vừa nhìn đã thấy nhỏ tuổi, không chừng trai trường Huyền Huyền hết cách rồi, bèn phải tìm mấy đứa nhóc ở Hoàng Trai đến để cố tình nhận thua đấy ha ha ha."

Minh Tu Nghệ nghe thế thì cau mày.

Hắn vốn đang cảm thấy đệ tử thành Cô Chu vô tội, không nên bị tên xấu xa kia liên lụy, nhưng giờ xem ra, những thiếu niên này cũng không phải kiểu người lương thiện, mở miệng ra độc địa muốn chết.

Chẳng qua cái miệng của Cảnh Triệt cũng không thua kém gì ai, âm dương quái khí nói: "Ai ui ai ui, tự dát vàng lên mặt mình thật đấy à. Ba vị này là ái đồ được Tiểu Thánh tôn thân thu, các ngươi là đệ tử của đại năng nào thế, ra đây cho ta xem đi, ơ, không có à? Không có thì đừng có lắm mồm!"

Minh Tu Nghệ: "..."

Vừa nghe bọn họ là đệ tử Tiểu Thánh tôn thân thu, đệ tử thành Cô Chu liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời trực tiếp cầm kiếm xông lên.

Nếu có thể đánh đệ tử thân thu của Cung Ngô Đồng đến tè ra quần, nhất định có thể hung hăng quăng ngã thể diện của Tiểu Thánh tôn xuống đất.

Một trận này xém nữa phế đi trận pháp ở diễn võ trường.

Cuối cùng tuân theo luật đến giới hạn thì dừng của diễn võ trường, đám Cảnh Triệt chiếm thế thượng phong vẫn phải không tình nguyện mà thu hồi kiếm, không đánh đệ tử thành Cô Chu thành đầu heo.

Cảnh Triệt nhìn bại tướng đang đỡ nhau đứng dậy, hận không thể cười to ba tiếng, ôm bả vai Minh Tu Nghệ chiến lực mạnh nhất, cười tủm tỉm nói: "Không hổ là Minh thiếu tôn, thiên phú mạnh mẽ quá đi. Đây là ngọc câu trong truyền thuyết đúng không, lát nữa cho ta xem chút nha."

Minh Tu Nghệ thu kiếm, đang muốn nói chuyện, nhưng lại nghe được những lời ác ngôn cố ý nói to cho họ nghe từ sau lưng mình.

Câu này tiếp câu khác, khó nghe vô cùng.

Bước chân Minh Tu Nghệ bỗng chốc dừng ngay tại chỗ, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt như lưu ly vô cảm nhìn chằm chằm đám đệ tử thành Cô Chu.

"Bọn chúng..."

Cảnh Triệt nghe được thì tay nắm thành quyền cứng ngắc, nhưng rời diễn võ trường thì không có cách nào tư đấu, hắn rất tuân thủ quy củ, mạnh mẽ nhẫn nại: "Được rồi, bọn chúng là cố tình, do ra khỏi diễn võ trường thì không được phép tư đấu. Trước hết ngươi... Úi, Ninh nhi ngăn Việt sư đệ lại đi! Áa!"

Ô ngôn uế ngữ phía sau vẫn còn tiếp diễn.

Minh Tu Nghệ tính tình luôn luôn rất tốt rốt cuộc cũng nghe không nổi, hất tay Cảnh Triệt ra, mặt không cảm xúc rút kiếm.

Cung Ngô Đồng nghe đến đó, kinh ngạc nói: "Cho nên thật sự là các con động thủ trước à?"

Minh Tu Nghệ rũ mắt: "Vâng ạ."

"Bọn chúng nói gì mà ác ngôn?"

Có thể làm cho Minh Tu Nghệ luôn luôn nhẫn nại tức giận đến thế?

Minh Tu Nghệ ngẩng đầu nhìn đám đệ tử buông lời độc ác kia.

Ba người đó bị đánh thảm nhất, một tên bị Việt Ký Vọng cạo đầu với lông mày, tên thì bị ngọc câu kiếm của Minh Tu Nghệ đông lạnh đến giờ vẫn còn run rẩy không ngừng, tên còn lại thì sưng tay, chắc là bị hàm răng đầy độc của Tuy Tương Phùng cắn phải.

Tia lạnh lẽo chợt loé trong đáy mắt Minh Tu Nghệ rồi biến mất, nhẹ giọng nói: "Sư tôn vẫn là không cần nghe, sẽ bẩn tai của người."

Cung Ngô Đồng "Chậc" một tiếng, cảm thấy tiểu đồ nhi của mình không tốt ở điểm này, quá kỷ luật.

Y nhìn về phía Việt Ký Vọng, Tuy Tương Phùng bên cạnh đột nhiên mở miệng —— mô phỏng lại thanh âm quỷ khóc sói gào của đám đệ tử thành Cô Chu khi nãy.

"Ôi chao, dù cho thân phận tôn quý nhưng cơ thể lại phóng đãng, tóm lại là muốn bị người ta thải bổ thì có tác dụng gì nữa đâu?"

"Lời này nói sai rồi, hoa khôi đầu bảng vạn người hái sao có thể bằng đoá hoa cao lãnh chưa ai chạm tới?"

"Chưa ai chạm tới? Sao ta lại nghe Giang sư huynh từng..."

"Ai trong Cửu Phương tông cũng nói là đồn thôi, nhưng không chừng đoá hoa cao quý nhất Cửu Phương tông đã sớm bị hái nát rồi."

Khắp nơi an tĩnh, bị những lời nói to gan này làm cho khiếp sợ.

Xung quanh tĩnh mịch một hồi, trưởng lão thành Cô Chu bị lời này chấn động đến linh đài trống rỗng, ngay cả những đệ tử nói lời đó cũng không ngờ Tuy Tương Phùng dám thuật lại không thiếu chữ nào.

Sự việc của Giang Tị năm đó là nhờ thành chủ thành Cô Chu tự mình đến đây bồi tội, Trần Vô Hà mới bỏ qua chuyện cũ, mấy năm nay đệ tử thành Cô Chu ở học phủ Thiên Nhận ngoại trừ xảy ra một vài trận ẩu đả náo loạn nhỏ, cũng chẳng bị Cửu Phương tông gây khó dễ bao nhiêu.

Chỉ là không nghĩ rằng, đệ tử thành Cô Chu dám đứng ở chân núi Cửu Phương tông làm trò trước mặt đệ tử Cửu Phương tông mắng Tiểu Thánh tôn của Cửu Phương tông.

Vốn ban đầu trưởng lão thành Cô Chu muốn đến đòi lại công đạo cho đệ tử nhà mình, nhưng lúc này, Tiểu Thánh tôn không bắt bọn hắn bồi tội là tốt rồi, còn công cái gì đạo nữa!

Lão run sợ trong lòng, hung hăng trừng đám đệ tử không nên thân kia.

Năm đệ tử đó lảo đảo quỳ rạp xuống đất, còn muốn xảo biện: "Đó, đó không phải do chúng ta nói! Là bọn họ vu oan!"

Nhưng chính bọn chúng cũng biết chuyện này không còn cơ hội xoay chuyển.

Thu Khước Thiền thờ ơ lạnh nhạt một bên rốt cuộc cũng mở miệng, giọng hắn khàn khàn, ngọc thiền trên tay không biết đã bị bóp nát từ bao giờ: "Muốn ta lục soát ký ức của các ngươi?"

Đám người cả kinh, trực tiếp chạm trán xuống đất, toàn thân run rẩy.

Lúc đó bọn chúng bị đám Cảnh Triệt đánh ra lửa giận, mà lại chẳng có cách nào tìm lại danh dự, nhất thời lửa giận lên não nên muốn nói mấy câu chọc tức để trả thù một phen, lại không ngờ ba người kia dám làm trái quy củ mà trực tiếp lao qua đánh.

Chờ đến khi xúc động biến mất, khi tỉnh táo lại, Thu Khước Thiền đã đến.

Có thể vào học phủ Thiên Nhận căn cốt nhất định thượng thừa, trưởng lão thành Cô Chu có hơi luyến tiếc mà liếc đám đệ tử một cái, thở dài nói: "Chưởng viện bớt giận, bọn chúng nói năng lỗ mãng ngông cuồng với bậc sư trưởng, ta chắc chắn sẽ nghiêm phạt, đòi lại công đạo cho Tiểu Thánh tôn."

Toàn bộ quá trình Cung Ngô Đồng chỉ híp mắt xem kịch vui, dù có nghe những từ ngữ chửi bới đó thì sắc mặt cũng chẳng thay đổi chút nào, ngược lại còn rất hứng thú mà bật cười, ai không biết còn tưởng y lại đến chỗ Sương Hạ Khách nghe kể chuyện.

Vở kịch này rất hợp khẩu vị Tiểu Thánh tôn, nếu trước mặt có chén lưu ly, y thậm chí còn có thể vung tay thưởng ngọc thạch.

Trưởng lão vẫn chưa nói "Nghiêm phạt" trong miệng là gì, nhưng sau chuyện năm đó Cung Ngô Đồng mất nửa cái mạng trong tay Giang Tị, thành Cô Chu vẫn luôn tìm mọi cách bồi tội cho Cung Ngô Đồng.

—— trước không nhắc đến bối cảnh của Cung Ngô Đồng, chỉ với thân phận luyện đan sư của y, đã có vô số người trong tam giới tìm cách xây dựng quan hệ với y.

Chỉ là Cung Ngô Đồng cái gì cũng không thiếu, cũng sẽ không đổ sai lầm lên người không liên quan, bọn họ vẫn luôn không có cơ hội nhận lỗi trước mặt y.

Những đệ tử nói xằng bậy bất kính với sư trưởng, nếu là bình thường thì chỉ cần cấm túc nửa tháng là được, nhưng người bọn chúng chửi lại là Cung Ngô Đồng.

Sai lầm nho nhỏ của những thiếu niên ấy, sau khi bị đưa đến chỗ của người có lòng nịnh nọt Cung Ngô Đồng, căn bản sẽ không nhận nổi nghiêm phạt.

Xúc động nhất thời, chôn vùi cả đời.

Các thiếu niên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người gần như xụi lơ nằm dưới mặt đất.

Chuyện tới nước này đã không cần truy cứu ai đúng ai sai.

Trưởng lão thành Cô Chu thất hồn lạc phách dẫn đệ tử đi, ba người Minh Tu Nghệ chung quy vẫn là tư đấu, Cảnh Triệt thân là trai trường cũng bị liên lụy, ỉu xìu đi theo.

Trưởng lão dẫn đám Minh Tu Nghệ rời khỏi viện trưởng lão, đột nhiên nhớ cái gì đó, vội vòng về.

"Chưởng viện, tảng đá ở cửa Huyền trai..."

Lão vừa bước vào cửa, lại nhìn thấy Thu Khước Thiền vừa rồi còn đầy vẻ uy nghiêm mười phần khí thế đang ôm cổ Cung Ngô Đồng, bộ dạng vui mừng như một con chó bự, nói không ra tiếng mà còn ở đó liên mồm.

"Mấy hôm trước nhị sư huynh cấm đệ nói chuyện hai ngày đệ nghẹn sắp điên luôn rồi hôm qua được gỡ lệnh cấm liền tóm được tam sư huynh nói một ngày một đêm mà hắn còn đánh đệ một trận, sư huynh họng ta đau quá đi mất có thuốc gì ngọt ngọt uống vô cho đỡ không?"

Sau khi hắn nói xong một hơi, "Ực oẹ" một tiếng phun ra một búng máu, chắc là họng bị thương rồi, nhưng "Vụn tàn" ý chí kiên cường trong người vẫn khiến hắn tiếp tục lải nhải.

Cung Ngô Đồng tùy tiện để hắn cọ tới cọ lui trên cổ mình, vẻ mặt hờ hững muốn đập nát hắn mang đi chế thuốc.

"Sao đệ không bị câm đi Khước Thiền?"

Trưởng lão: "..."

Trưởng lão lảo đảo một cái, xém chút nữa chúi đầu quỳ rạp xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK