• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Morii

Beta: Jenny Thảo

Nhờ phúc của dấu răng kia, Du Án giận đến nỗi hơn nửa đêm rồi vẫn không ngủ được. Hôm sau vốn định ngủ đến khi nào tự tỉnh thì thôi, thế mà trời mới tờ mờ sáng, chuỗi chuông gió Phong Linh Hoa nàng tiện tay treo trên ghế đột nhiên reo lên.

Nàng không nhịn được trở người lại, đầu ngón tay chỉ một cái, chuông gió tắt tiếng.

Thiên hạ thái bình.

Đến khi giọng nói eo éo của Chu Nhân Nhân truyền tới, Du Án mới choàng tỉnh, chưa kịp mặc y phục tử tế đã chạy ra ngoài. Nhưng vẫn chậm, lúc nàng bước ra thì Tống Cẩn đã đứng ngoài cửa, thấy nàng tới thì nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Chu Nhân Nhân đắm đuối ngắm bờ môi đang cười ấy, lại nhìn sang Du Án, nơi đáy mắt xẹt qua vẻ chán ghét: “Ấy, Du phong chủ dậy rồi này.”

Du Án liếc nàng, tầm mắt lia qua tỳ nữ bên người, tỳ nữ xo vai rụt cổ, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Xem ra ngày hôm trước được dạy dỗ đủ thấm, giờ không dám lỗ mãng trước mặt nàng nữa. Du Án nhếch miệng, đi thẳng tới cạnh Tống Cẩn, ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao lại ra đây?”

“Con nghe thấy bên ngoài có tiếng động, bèn ra xem thử.” Tống Cẩn cất giọng ôn tồn trả lời.

Du Án vỗ nhẹ tay hắn: “Về phòng ngủ đi, còn lại cứ giao cho ta là được.”

“Lời ấy của Du phong chủ nghe cứ như là bổn tiểu thư đang gây sự với ngươi vậy.” Chu Nhân Nhân luôn muốn giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt Tống Cẩn, nhưng vừa mở miệng ra lại nói những câu cay nghiệt.

Du Án xem nàng ta như không khí, thấy Tống Cẩn vẫn đứng yên, cười khẽ: “Được rồi, nhanh về đi, ngủ thêm lúc nữa, gần trưa ta với con cùng đến vườn hoa làm cỏ.”

Tống Cẩn cau mày nhìn Chu Nhân Nhân, Chu Nhân Nhân vội đứng thẳng người, còn chưa kịp bày ra nụ cười thì tầm mắt của hắn đã quay về Du Án: “Con ở đây với sư tôn.”

Du Án biết hắn lo cho mình, đành phải thỏa hiệp: “Vậy con vào phòng khoác thêm tấm áo rồi hẵng ra, đừng để bị lạnh.”

Tống Cẩn lặng lẽ chớp chớp mắt, biết nàng đang cố ý, đành phải làm theo.

Hắn vừa đi, Chu Nhân Nhân không thèm che giấu gì nữa, cười khinh đầy vẻ chanh chua: “Tống đạo hữu đa nghi quá, Điểu Ngữ Phong là địa bàn của Du phong chủ cơ mà, hắn lại còn sợ bổn tiểu thư bắt nạt ngươi ư?”

“Biết làm sao được, đồ đệ này của ta quan tâm ta quá, khiến Đại tiểu thư phải cười chê rồi.” Du Án giả như đau đầu lắm, khoe.

Chu Nhân Nhân tức khắc giận điên người, đang định nói gì đó thì bất chợt chú ý tới dấu răng trên mặt nàng. Nàng ta hơi sững sờ, sau khi tưởng tượng lung tung thì giận run tay: “Cô, cô, mặt cô bị gì thế hả?! Ai cắn?!”

Du Án thân là phong chủ Điểu Ngữ Phong, tuy mang sứ mệnh trấn giữ vực sâu, nhưng toàn bộ tiên giới đều cho rằng cửa vực bị phong kín, chứ không biết nàng có thể tự do ra vào đó. Khi bị Chu Nhân Nhân hỏi vậy, nàng chột dạ chớp chớp mắt.

Nhưng cũng chỉ chớp một cái mà thôi, nàng nhanh chóng tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng hỏi ngược lại: “Bị gì cơ?”

“Cô đừng có giả ngu nữa! Dấu răng trên mặt cô là ai làm hả!” Chu Nhân Nhân giận dữ.

Du Án cười nhạt: “Cô quản được à?”

“Cô cô cô thân là một trong bảy đại phong chủ của Hợp Tiên Tông, thế mà lại quan hệ mờ ám với học trò của mình, quả là bại hoại môn phong! Ta đây là Đại tiểu thư của Hợp Tiên Tông, đương nhiên quản được!” Chu Nhân Nhân giận run người.

Du Án nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Cô nói bậy nói bạ gì thế hả?!”

“Ta…” Tầm mắt của Chu Nhân Nhân nhác thấy một bóng hình, chợt im bặt.

Du Án nhìn theo ánh mắt của nàng ta, thấy Tống Cẩn đang đi tới đây.

“Sư tôn và ta đều trong sạch, xin Đại tiểu thư nói năng cẩn thận.” Tống Cẩn thong thả bước tới trước Du Án, lấy tư thái không nghe phân trần che trước người nàng.

Ban nãy Du Án bị lời nói nhảm của Chu Nhân Nhân làm ngơ người, nghe Tống Cẩn nói vậy mới vội hùa theo: “Đúng thế, ta và A Cẩn thân như mẹ con, nếu Đại tiểu thư dám nói xằng nói xiên ra ngoài, bản tôn nhất định sẽ không bỏ qua!”

Tống Cẩn cụp mắt, giấu đi sự u ám nơi đáy mắt.

Chu Nhân Nhân còn định đốp chát thêm thì tỳ nữ đứng cạnh lay nhẹ, nhắc thầm: “Đại tiểu thư, người đừng quên lời của Liễu tông chủ.”

Nghe được hai chữ tông chủ, Chu Nhân Nhân bấy giờ mới không cam lòng thu liễm lại. Du Án thấy thế, nhướng mày: “Xem ra hôm nay Đại tiểu thư phụng mệnh tông chủ đến Điểu Ngữ Phong, chẳng hay là vì chuyện gì?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Chu Nhân Nhân xanh mặt không nói câu nào, tỳ nữ lại đành phải nhắc nàng.

“Biết rồi!” Chu Nhân Nhân nghiêm giọng dạy dỗ nàng ta một câu, sau đó mới miễn cưỡng nhìn sang Du Án: “Hôm ấy trên đại điện, bản tiểu thư ăn nói không lựa lời, mạo phạm Du phong chủ, xin Du phong chủ thứ lỗi.”

Ồ, thì ra là vì chuyện này mà tới. Du Án và Tống Cẩn đưa mắt nhìn nhau, rồi nàng khẽ cười bảo: “Đại tiểu thư nói đùa, bản tôn chỉ là một phong chủ mà thôi, đâu thể sánh bằng Đại tiểu thư quyền cao chức trọng. Lời xin lỗi này của Đại tiểu thư, Du Án ta chẳng dám nhận.”

“Cô!” Chu Nhân Nhân còn định nói gì đó, bắt gặp ánh mắt tối đen như mực của Tống Cẩn thì im bặt, một lúc lâu sau mới cắn răng xin lỗi: “Du phong chủ khiêm nhường quá, do Nhân Nhân không hiểu chuyện nên khiến ngài phật lòng, một lần nữa xin được tạ lỗi với Du phong chủ.”

“Xin Du phong chủ tha thứ cho tiểu thư.” Tỳ nữ rất biết điều quỳ xuống.

Du Án vẫn còn thấy mệt rã rời, nghe vậy không nhịn được ngáp một cái, Chu Nhân Nhân thấy dáng vẻ lấy lệ ấy của nàng, mặt biến sắc vì giận: “Du Án, cô đừng có quá đáng!”

Tống Cẩn thấy nàng ta nổi cơn thịnh nộ, lập tức che Du Án sau lưng. Dáng vẻ bảo vệ ấy khiến Chu Nhân Nhân suýt nữa đứng tim.

Du Án còn ló đầu từ sau lưng Tống Cẩn ra, mặt ngây thơ vô số tội tưới dầu vào lửa: “Ta thế nào cơ?”

“Cô!” Chu Nhân Nhân mắt đỏ quạch vì giận, nhưng trước ánh nhìn của Tống Cẩn, buộc phải đè lửa giận xuống: “Rốt cuộc thì cô muốn sao”

Du Án liếc nàng ta, nghĩ nếu chọc nữa thì chắc nàng ta liều mạng với mình mất, thấy tốt nên thu thì hơn, thế là trưng vẻ mặt khổ sở nói: “Bản tôn cũng muốn tha thứ cho Đại tiểu thư lắm, nhưng Đại tiểu thư đây lại chỉ xin lỗi ngoài miệng, người ta không khỏi cảm thấy thiếu chân thành.”

“Vậy nên?” Chu Nhân Nhân trừng mắt.

Du Án cong môi: “Đại tiểu thư từng thấy hai hòm linh dược của bản tôn rồi nhỉ, phẩm chất cũng không tệ, nhưng tính bản tôn hay quên, không nhớ mua ở đâu nữa.”

Chu Nhân Nhân: “…” Cô còn dám đòi tận hai hòm linh dược?

“Đại tiểu thư?” Du Án nhướng mày.

“Biết rồi, ta sẽ bảo người đưa tới.” Chu Nhân Nhân sợ ở đây thêm nữa sẽ tức quá mà chết, quay người đi luôn, trong sân cuối cùng cũng được thanh tịnh.

Không ngờ rằng dậy sớm một lần mà hời được tận hai hòm linh dược, Du Án đẹp lòng nhìn sang Tống Cẩn: “Đi thôi, đi ngủ thêm lúc nữa nào.”

“Sư tôn mua hai hòm linh dược từ khi nào vậy?” Tống Cẩn bình tĩnh hỏi.

Du Án cười cười: “Là hai cái hòm mà lần trước nàng ta vu hãm ta ấy, ta từng nói với con rồi mà.”

“Vị đại tiểu thư này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, lần này sư tôn chiếm ưu thế, sợ rằng lần sau nàng ta sẽ đòi lại.” Tống Cẩn nhắc nhở.

Du Án không quan tâm lắm: “Yên tâm đi, đầu óc nàng ta thường thôi, có đòi cũng không lấy về được.”

“Sư tôn vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Tống Cẩn nâng mắt nhìn ra ngoài viện.

Du Án vỗ vỗ vai hắn, tỏ ý an ủi: “Ta biết, con cũng vậy. Sau này cố tránh xa nàng ta ra, ta không muốn xảy ra chuyện như hôm nay nữa. Những việc còn lại cứ để sư tôn giải quyết.”

“Vâng.” Tống Cẩn gật đầu, tầm mắt lại dán vào dấu răng trên mặt nàng.

“Nhìn gì vậy hả?” Du Án không nhịn được sờ sờ mặt.

Tống Cẩn yên lặng một lúc lâu, giơ tay lên xoa mặt nàng, ngón cái lướt nhẹ qua gò má.

Du Án không nhịn được hơi rụt lại, trong lòng lạ lùng, cảm thấy động tác này của hắn hình như hơi thân mật quá. Nàng đang định lùi về sau một bước thì Tống Cẩn đã thu tay lại, mặt đối mặt với nàng một lúc lâu sau mới chợt hỏi: “Thân như mẹ con?”

Du Án: “… Ừ?”

Tống Cẩn cong môi, lộ ra nụ cười đầy dịu dàng, thế nhưng Du Án không kìm được run người.

Sao lại thấy hơi lạnh nhỉ?

Sáng sớm hôm sau, Chu Nhân Nhân đã bảo người đưa hai hòm linh dược đến, chất lượng còn tốt hơn hai hòm trước nhiều. Du Án ngạc nhiên, không ngờ nàng ta lại nghe lời như vậy.

“Được rồi, các ngươi có thể đi.” Du Án kiểm tra xong, bèn đuổi hai người hầu kia đi.

Không ngờ hai người kia nghe thế, vội quỳ sụp xuống: “Đại, Đại tiểu thư nói, Điểu Ngữ Phong không có tôi tớ nào, thấy Du phong chủ phải tự thân làm việc vất vả quá, lệnh chúng nô tài ở lại hầu hạ.”

Du Án cau mày: “Không cần, tất cả các ngươi về cả đi.” Cô nương kia sao có thể tốt bụng như vậy được, nhất định là có âm mưu gì đó đang chờ nàng.

“Du phong chủ, xin ngài cho phép chúng nô tài ở lại, nếu không hai người chúng ta sẽ không thể báo cáo được.” Mấy người hầu quỳ mãi không chịu đứng lên.

Lần này bọn họ nghe lệnh của Chu Nhân Nhân, tới đây để giám thị xem hai sư đồ này có sống đúng phép tắc không. Nếu cứ đi như thế, Chu Nhân Nhân ắt sẽ trách phạt bọn họ.

Du Án xùy: “Không thể báo cáo gì hả, chẳng lẽ các ngươi không được ở lại thì nàng ta sẽ giết các ngươi?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Người dẫn đầu nghe vậy, cắn răng, nằm rạp xuống thưa: “Du phong chủ không giữ chúng nô tài lại, chúng nô tài sẽ bị Đại tiểu thư đuổi khỏi tông môn. Chúng nô tài thà rằng quỳ ở đây đến chết.”

“Sao đây, còn định uy hiếp ta?” Du Án nheo mắt.

Những người hầu im re, như quyết tâm phải ở lại Điểu Ngữ Phong cho bằng được. Du Án giận quá, bật cười: “Nếu các ngươi đã muốn quỳ, vậy thì cứ quỳ đi.”

Dứt lời, phất tay áo rời đi.

Những người này thật sự quỳ mãi không chịu đi. Càng qua lâu, Du Án càng thêm bực, sắp sửa đánh bay bọn họ ra thì Tống Cẩn đã tới gặp nàng trước.

“Sư tôn, những người trong sân là sao thế ạ?” Tống Cẩn đóng chặt cửa phòng xong mới đi về phía nàng: “Con định đi làm bữa tối, lại thấy bọn họ vẫn quỳ.”

“Những tên đó do Chu Nhân Nhân phái tới, nhất định đòi ở lại Điểu Ngữ Phong làm việc, liếc một cái cũng biết trong lòng có ý xấu.” Du Án phiền muộn nhéo sống mũi: “Chúng quỳ như thế không phải là do nghĩ rằng sẽ buộc được ta phải giữ chúng lại à. Thế thì bây giờ ta vứt bọn chúng ở đó, cho chúng biết Du Án ta không dễ chơi, cũng không phải là người bọn chúng có thể trêu vào.”

“Khoan đã.” Tống Cẩn thấy nàng định đi, lập tức ngăn lại: “Bọn chúng là người của Đại tiểu thư, nếu người làm chúng bị thương, e là Đại tiểu thư sẽ đến gây sự.”

“Ta đâu có sợ nàng ta.” Du Án nhăn mày.

Tống Cẩn bất lực: “Tuy không sợ, nhưng sẽ hao tâm tốn sức.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, cứ cam chịu vậy hả?” Du Án không cam lòng hỏi.

Tống Cẩn hơi ngừng lại rồi nói: “Chi bằng để con nói cho.”

“Con?” Du Án nhướng mày.

Tống Cẩn gật đầu: “Cứ giao cho con.”

Du Án không yên tâm lắm, nhưng thấy hắn đã quyết, bèn đồng ý.

Được nàng đồng ý, sâu trong mắt Tống Cẩn thoáng qua ý cười, xoay người rời đi. Du Án vội nhoài người lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy hắn nói gì đó với những người kia, chúng trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau bỏ đi cả.

Đi thật kìa? Du Án hơi ngỡ ngàng chờ Tống Cẩn về vội hỏi: “Con thuyết phục như thế nào đấy?”

“Khuyên mấy câu thôi, bọn họ bèn đi hết.” Ánh mắt của Tống Cẩn trong trẻo thản nhiên.

Du Án nghĩ bụng lạ thế: “Dễ vậy à?”

“Vâng.” Tống Cẩn cười khẽ: “Đừng quan tâm bọn họ nữa, sư tôn đi làm cơm tối với con đi.”

Du Án bị hắn dời đi sự chú ý: “Được.”

Hai sư đồ dùng bữa xong, ai nấy đều về ngủ. Khi bóng đêm dần đậm đặc, trăng sáng bị mây đen che kín, cánh cửa sương phòng phía tây lặng yên không tiếng động mở ra.

Sau Điểu Ngữ Phong, trong vườn hoa.

Có mấy người đang xúm lại khẽ rỉ tai nhau….

“Vị Tống đạo hữu kia nói, chỉ cần tối nay tới vườn hoa, Du phong chủ sẽ cho chúng ta ở lại hả, có thật không đấy?”

“Có lẽ hắn không lừa chúng ta đâu.”

“Thôi kệ, nếu dám lừa, chúng ta sẽ đến quỳ tiếp, không bắt Du phong chủ giữ chúng ta lại thì không thôi!”

“Đúng thế! Nói gì thì nói, nhất định phải được ở lại!”

Mấy người đang bàn bạc say sưa, không chú ý rằng hoa hồng trong vườn bỗng tươi đẹp ướt át, đỏ như máu vậy.

Một khắc sau, sắc màu của vườn hoa bỗng trở nên hơi nhạt nhòa. Gió lướt qua, hoa hồng theo gió đung đưa, phát ra tiếng lạo xạo. Mà những người hầu vốn đang tụ tập cùng nhau, lại biến mất không thấy tăm hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK