Không bao lâu sau khi Chu Nhân Nhân nôn máu rời đi, toàn bộ Hợp Tiên Tông đã hay tin Du Án đánh nàng ta.
Trên dưới sư môn đâu đâu cũng bàn luận về chuyện này.
Mọi người đều truyền tai nhau rằng, dù sao thì Du Án cũng có tu vi kim đan kỳ, thường ngày nhìn vô dụng thế thôi chứ thật ra người ta giả heo ăn thịt hổ đấy.
Không thấy Đại tiểu thư bị nàng đánh đó à, phải biết nhiều lần tỉ thí trước kia đều là Đại tiểu thư thắng nàng.
Trên Điểu Ngữ Phong ngoại trừ Du Án và Tống Cẩn thì không còn ai khác nữa, bình thường tin tức không linh thông, thế nên khi nàng biết được lời đồn đãi đang bay khắp tiên môn thì đã là ba ngày sau.
Du Án dở khóc dở cười: "Ta chỉ đánh Chu Nhân Nhân một cái thôi mà, qua lời bàn tán của họ lại thành như ta sắp giết nàng ta đến nơi vậy."
"Ngày thường sư tôn quen nhượng bộ, bọn họ nghĩ như vậy cũng không bất ngờ." Tống Cẩn rót trà cho nàng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, hắn hỏi: "A Cẩn cũng cảm thấy như vậy không giống tác phong bình thường của sư tôn, nàng ta đã bức bách người sao?"
"Không phải thế thì còn gì nữa, nàng ta ba lần bảy lượt chạy đến đây để bới móc, nếu không dạy cho nàng ta một bài học thì có khi nàng ta sẽ đè đầu cưỡi cổ ta mất." Du Án hừ nhẹ một tiếng, nâng chén trà khẽ nhấp.
"Người hiền lành dễ bị kẻ khác ức hiếp, sư tôn sẵn lòng phản kháng là đúng.
Chỉ có điều tính tình nàng ta kiêu căng, e rằng sau này sẽ tiếp tục gây sự." Tống Cẩn từ tốn nhắc nhở.
Du Án nhướng mày: "Ta còn lâu mới sợ, ta có thể đánh nàng ta một lần thì sẽ có lần hai.
Chung quy thì cũng do nàng ta đến khiêu khích trước, nếu mà đánh động đến Tông chủ thì nàng ta cũng sẽ chẳng chiếm được lợi lộc gì đâu."
Bờ môi vốn nằm yên của Tống Cẩn bỗng hơi cong lên, hắn bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi chợt hỏi: "Sở dĩ sư tôn hành động như thế là nhờ có người chỉ điểm chăng, nếu không thì vì sao trước kia người không đánh trả nàng ta mà hôm nay lại đột nhiên làm thế?"
Thình lình bị hắn hỏi vậy làm trong lòng Du Án nhất thời cảm thấy chột dạ, hắng giọng rồi trả lời: "Chỉ điểm cái gì mà chỉ điểm, ta có tu vi kim đan đấy, chỉ là không biết phát huy thôi, nói cho cùng vẫn mạnh hơn trúc cơ như nàng ta."
Tống Cẩn nghe hiểu nàng đang qua quýt cho xong, cụp mắt xuống không nói gì nữa, có điều một lát sau hắn lại nhắc nhở: "Tiểu nhân khó phòng, chẳng ai biết được nàng ta sẽ trả thù bằng cách nào.
Nếu dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó thì sợ rằng chỉ có thực lực thôi chưa đủ, sư tôn vẫn phải cẩn thận."
Nghe được hắn lần này nhắc nhở, Du Án cau mày: "Con nói cũng phải, nên cẩn thận."
Tống Cẩn lấy cái chén không trong tay nàng đi: "Thế nên mấy ngày này người đừng ra ngoài, ngộ nhỡ nàng ta đánh lén thì con đây chỉ là kẻ phàm trần, sợ sẽ không trông chừng gia trạch được."
"Đúng đúng, ta dù gì cũng ổn, chỉ không thể để con rơi vào nguy hiểm được." Du Án càng nghĩ càng cảm thấy Chu Nhân Nhân sẽ đến trộm đồ đệ đi mất, tức khắc nghiêm túc: "Mấy ngày nay ta sẽ không đi đâu hết, chỉ ở nhà chăm sóc con, tuyệt sẽ không để con xảy ra việc gì."
"Đa tạ sư tôn." Tống Cẩn mỉm cười.
Du Án buông tiếng thở dài, giơ tay xoa đầu hắn.
Bởi vì sợ liên lụy đến đồ đệ bảo bối, Du Án đồng ý xong thì đúng thật không hề bước ra ngoài, mỗi ngày đọc sách làm cỏ với Tống Cẩn, cuộc sống cũng coi như thanh tịnh.
Nhưng Chu Nhân Nhân lại giống như tảng đá lớn lơ lửng trên đầu, nàng ta cứ mãi không có động tĩnh gì khiến Du Án thấy bất an suốt, luôn cảm thấy dường như nàng ta đang ngấm ngầm bày mưu tính kế.
Chờ mấy ngày mà vẫn không nhận được tin gì, nàng cuối cùng không nhịn được nữa bèn đi tìm hiểu một phen, kết quả vừa lên chủ phong thì đã nghe tin Tông chủ bắt nàng ta bế môn tư quá (*).
(*) Bế môn tư quá: nhốt mình trong một không gian riêng và kín để suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Du Án choáng váng rời khỏi chủ phong đi về, ngẫm nghĩ mãi không ra bèn dứt khoát đi hỏi Tống Cẩn.
"Bế môn tư quá?" Tống Cẩn cau mày.
"Đúng thế, bình thường Tông chủ đặt Chu Nhân Nhân nơi đầu quả tim mà yêu chiều, thế mà hôm nay nàng ta bị đánh, Tông chủ không giúp nàng ta lấy lại công đạo thì thôi, lại còn bắt nàng ta bế môn tư quá, thật đúng là kỳ lạ." Du Án chống cằm nằm nhoài ra bàn: "Nếu Tông chủ đúng thật là người chí công vô tư thì chẳng sao, nhưng lâu nay ông ta vẫn nặng lòng riêng, nếu không thì cũng đã chẳng để người khác bài xích ta nhiều năm như thế."
Nghe nàng thốt ra từ "bài xích", Tống Cẩn lặng yên nhìn sang, sâu trong mắt ánh lên vẻ thương tiếc.
Du Án cười cười: "Yên tâm đi, ta cũng không quan tâm, dẫu sao cũng còn có con..." Đang nói dở thì ý thức được điều gì đó, nàng im lặng ngay tức khắc.
Tống Cẩn không phát hiện sự khác lạ của nàng, mím môi rồi nhíu mày nói: "Nhưng con đến với người cách đây mới mười bảy năm, còn những năm đằng đẵng xưa kia chỉ có một mình người trải qua."
"...!Không quạnh quẽ như con nghĩ đâu, thật đấy." Du Án nặn ra một nụ cười.
Tống Cẩn còn định nói thêm thì đột nhiên nhân ra gì đó: "Ý của sư tôn là, rất nhiều năm trước cũng có người ở bên người?"
Du Án giật mình: "Không có, con nghĩ nhiều rồi."
Con ngươi Tống Cẩn trở nên tối tăm nhưng vẻ mặt vẫn như thường: "Không có sao? Thế thì đáng tiếc quá, con vẫn hy vọng có người bầu bạn với sư tôn hơn."
Nghe hắn nói thế, Du Án sợ hắn vì mình mà hao tâm tổn trí, nghĩ ngợi chốc lát rồi ậm ờ đáp: "Cũng, cũng có vài người bạn đó."
"Thế ư, tốt quá." Tống Cẩn hơi cong môi, cụp mắt xuống đáp: "Nếu sau này có cơ hội thì sư tôn có thể dẫn con đi thăm bạn của người được không, con muốn biết là dạng người như thế nào mới có thể qua lại thân thiết với sư tôn."
...!Thân thể đang được cất giữ trong linh mạch trên Điểu Ngữ Phong đấy, nếu gặp được thật thì e là sẽ dọa chết con luôn.
Du Án cười cười rồi tỉnh bơ chuyển đề tài.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, trên mặt Tống Cẩn hiện vẻ mỏi mệt, Du Án lập tức dém kỹ góc chăn cho hắn rồi rời đi.
Nàng vốn định về phòng ngủ một lát, thế mà vừa mới vào phòng Phong Linh Hoa đã reo lên.
Lại có ai tới? Du Án mím môi, cau mày bước ra, chỉ chốc lát sau đã thấy một vị khách bất ngờ đi vào.
"Tông chủ? Sao ngài lại tới đây?" Nàng hơi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Tông chủ thấy nàng thì cười ha hả, gật đầu: "Lần này bổn tôn tới là để thay mặt tiểu nữ nói lời xin lỗi.
Nhân Nhân không hiểu chuyện, đã mạo phạm đến Du Phong chủ, bổn tôn thay nó tạ lỗi ngươi."
Du Án mặt đối mặt với Tông chủ chốc lát, nàng cố nặn ra một nụ cười nhưng lại thầm dâng lên cảm giác nghi ngại.
Mấy ngày không gặp, sắc mặt của Tông chủ càng thêm xám xịt, vết chân chim chồng chất, khiến ai nhìn cũng thấy hiện tượng như đèn cạn dầu.
...! Ông ta hẳn phải rõ tình trạng của bản thân hơn bất cứ ai chứ, đã thành ra như vậy rồi mà sao không tranh thủ an bài chuyện sau này cho tông môn, lại còn có tâm tình đến đây xin lỗi nàng?
"Du phong chủ?" Tông chủ thấy nàng cứ im lặng mãi bèn gọi một tiếng.
Du Án hoàn hồn, vội cười nói: "Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, đâu cần Tông chủ phải đích thân tới đây, ngài làm thế này khiến ta thấy ngại lắm."
"Con bé phạm lỗi thì thân là cha nó, bổn tôn đến đây tạ lỗi âu cũng là chuyện nên làm.
Mong rằng Du phong chủ rộng lượng không chấp nhặt với nó, xin hãy tha cho nó." Tông chủ cười nói.
Du Án cũng khách sáo: "Đó là chuyện đương nhiên, ta chỉ là mở mang kiến thức cho Đại tiểu thôi ấy mà."
"Vậy thì tạ ơn Du Phong chủ." Tông chủ nói xong, xem xét nàng từ đầu đến chân một lượt, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi,
"Nghe nói dạo gần đây tu vi của Du Phong chủ có bước đột phá, bổn tôn vui vẻ yên tâm lắm, chẳng hay đến bây giờ đã tu luyện đến mức độ nào rồi?"
Không hiểu sao Du Án lại cảm thấy câu hỏi của ông ta đang có ý dò xét nàng, thoáng chốc cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không biểu lộ ra:
"Tông chủ xin chớ nghe những người trong tông môn khua môi múa mép.
Ngài
cũng biết thiên phú tu luyện của ta thế nào rồi đấy, sao mà thăng tiến được đây, chỉ là do Đại tiểu thư khinh địch nên mới để cho ta may mắn thắng một lần, điều này Đại tiểu thư cũng có thể làm chứng."
Nếu ông tò mò tu vi của mình thì hẳn trước đó cũng đã hỏi Chu Nhân Nhân rồi.
Dựa theo tính tình của Chu Nhân Nhân, chắc cũng sẽ giải thích như vậy.
Quả nhiên Tông chủ nghe nàng nói vậy, vẻ mặt dịu hơn nhiều, nụ cười cũng tươi hơn hẳn.
Ông ta đang định nói gì đó thì cánh cửa của căn phòng phía Tây bỗng mở ra, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Tống Cẩn, ông ta hơi ngừng lại: "Đây chắc là đồ đệ ngươi mới nhận?"
Tống Cẩn nghe vậy hơi sững ra rồi bình tĩnh nhìn về phía Du Án.
Du Án vội vàng nói: "Đúng vậy, nó là đồ đệ của ta - Tống Cẩn."
Tống Cẩn, mau tới bái kiến Tông chủ."
"Bái kiến Tông chủ." Tống Cẩn bước lên hành lễ, trong giây lát hắn ngước mắt lên nhìn Tông chủ thì bỗng ngừng lại, rồi thản nhiên cúi đầu.
Tông chủ quan sát hắn một lượt: "Lớn lên trông rất tuấn tú trong trẻo, chỉ tiếc thân thể có hơi kém."
"Bẩm sinh đã vậy rồi, chỉ có thể nuôi dưỡng thật tốt thôi." Trên gương mặt Du Án nở nụ cười, đầu óc nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ phải làm gì để đuổi ông ta đi.
Ban đầu do tính tình cô độc nên Tống Cẩn Giác chưa bao giờ rời khỏi Điểu Ngữ Phong, cho nên có rất ít người biết nàng có một đồ đệ tên như thế, với lại cũng chưa ai từng gặp hắn nên Tông chủ cũng chỉ nghe nói nàng có nhận một đứa đồ đệ.
...!Nhưng A Cẩn lại không biết trước khi nhận hắn thì mình đã có đồ đệ!
Trong khi nàng đang nghĩ nên đuổi người như thế nào thì Tông chủ đột nhiên lên tiếng: "Bổn tôn còn có ít linh dược quý hiếm để bồi bổ thân thể, chờ khi nào bổn tôn có thời gian sẽ đưa sang cho ngươi.
Hôm nay còn có việc phải làm, ta đi trước."
"Vậy ta tiễn Tông chủ." Du Án cầu còn không được, nghe ông ta nói vậy bèn nhanh chóng đi tiễn, theo Tông chủ ra ngoài.
Đến khi Tông chủ hoàn toàn rời khỏi Điểu Ngữ Phong, Du Án mới thở phào một cái, lười biếng quay về nhà.
Tống Cẩn vẫn còn đứng trong sân.
"Sao lại ngây ra thế này?" Nàng buồn cười hỏi.
Tống Cẩn cau mày nhìn nàng: "Con cảm thấy, ánh mắt ấy của Tông chủ trông rất bất chính, không giống nhân sĩ chính nghĩa."
Du Án bật cười: "Con chỉ thấy một mặt của ông ấy mà đã phán định như thế?"
Tống Cẩn thấy nàng không để ý nên cũng không nhiều lời nữa.
Du Án vỗ vai hắn cái bộp: "Ban nãy chúng ta có đánh thức con không? Đi ngủ thêm lát nữa đi."
Dứt lời, nàng vừa ngáp vừa quay về nhà, ngay khi sắp bước vào cửa thì Tống Cẩn đi sau lưng đột nhiên hỏi: "Vừa nãy Tông chủ có nói, rằng con là đồ đệ sư tôn mới nhận."
Du Án chợt đơ người ra.
"Cho nên, sư tôn còn có đồ đệ cũ ư?"
Giọng nói lạnh nhạt vang lên đằng sau lưng, Du Án nuốt nước miếng, bỗng chẳng biết phải đáp lại như thế nào.
.
Danh Sách Chương: