Sau lần đầu tiên Tasa lên mặt đất thì có một công trình kiến trúc tên là “Tháp quan sát” được mở khóa. Tasa có thể làm cho nó lên cao hơn mặt đất, từ khi có thứ này tầm mắt của Tasa không còn bị giới hạn ở dưới mặt đất nữa. Cảm giác của cô đã lan tràn lên trên mặt đất, mặc dù chỉ giới hạn trong phạm vi một trăm mét chung quanh tháp quan sát. Tháp càng cao thì càng có thể quan sát xa hơn nhưng phải dựa vào độ cao của những cái cây chung quanh đó vì nếu cao quá thì rất dễ bị phát hiện.
So với tháp quan sát thì công trình kiến trúc này càng giống kính tiềm vọng đang nổi lên trên mặt nước của tàu ngầm hơn vì nhìn qua thì nó có vẻ dài và nhỏ như cột điện. Sau khi Tasa đã nuốt một ít thực vật và đất để phân tích thành phần trong đó thì Tòa thành ngầm có thể mô phỏng ra thảm thực vật của vùng bình nguyên chung quanh đây. Từ đó tháp quan sát nhìn có vẻ hoàn toàn giống như một thân cây, nếu người bình thường đứng ở bên cạnh thì sẽ không nhận ra bất cứ chỗ nào không đúng, thậm chí có dùng đao chém vào cái thì cũng không lộ ra sơ hở. Đương nhiên nếu như chặt nó ngã xuống thì nó sẽ bị tổn hại nghiêm trọng cộng thêm nếu mất đi ma lực bổ sung thì sẽ hóa thành khói đen sau đó biến mất giống như bất cứ tạo vật nào của Tòa thành ngầm.
“Cô nhìn đi, thuận tiện đến cỡ nào!” Thời điểm cô tạo nên cây cối thì Victor nói: “Chỉ cần một lần nuốt chửng mà thôi, thà vất vả một lần nhưng nhàn nhã lâu dài, lại không bị tổn thất gì cả.”
Chỉ cần nuốt chửng cây cối một lần thì việc chế tạo ra chúng nó cũng chỉ tiêu hao ma lực mà thôi, giống như việc in bưu thiếp với số lượng vô hạn trong thế giới của cô vậy. Hàm ý của Victor rất rõ ràng, hiển nhiên lại đang muốn giựt dây cô ra tay với cô gái người sói hoặc những người khác, dùng cách nuốt chửng để tạo ra một đội quân giá rẻ. Ở thời điểm hiện tại, một đội quân được sinh sản vô tính như vậy quả thật rất hấp dẫn nhưng Tasa sẽ không dùng cách này.
“Đây chính là lí do vì sao phá hủy một tòa thành ngầm lại dễ dàng như thế.” Tasa nói: “Chỉ cần phá hủy trung tâm của tòa thành ngầm thì tất cả tạo vật của Tòa thành ngầm đều sẽ tan thành mây khói, chỉ một cái “chém đầu” đã có thể hủy diệt cả một tòa thành.”
Có lẽ là vì vậy nên bên trong tòa thành ngầm chỉ có một ít xương cốt và thi thể. Tasa suy đoán. Có lẽ nuốt chửng là cách thức truyền thống của các tòa thành ngầm, tất cả các sinh vật trong tòa thành ngầm đều do nó nuốt chửng sinh vật của vị diện vật chất này sau đó dùng ma pháp tạo nên. Vì vậy sau khi trung tâm của tòa thành ngầm bị phá hủy thì tất cả đều bụi về với bụi, đất về với đất.
Tasa cảm thấy loại thiết lập này hơi bị ngu ngốc, quả thật giống như là đang tạo ra nhược điểm cho kẻ địch vậy. Thử nghĩ đi, nếu một tòa thành có sức phòng ngự kiên cố đến đáng sợ, có một quân đội có thể sao chép, bổ sung không giới hạn thì làm thế nào cũng không thể dễ dàng kết thúc cuộc chiến dài dằng dặc kia được... Nhưng chỉ cần có một tiểu đội linh hoat, tinh nhuệ thừa dịp sơ hở lẻn vào tìm tới trung tâm sau đó giơ kiếm chém nát tảng đá thì không phải là thắng lợi rồi sao. Thật đúng là khôi hài. Khôi hài đến mức giống như chỉ cần mở một cái chốt là có thể chiến thắng trong Resident Evil hay ném nhẫn vào trong núi lửa có thể chấm dứt đại chiến thế giới. (Resident Evil là một game sau được chuyển thành phim rất nổi tiếng thì phải, tui chưa xem cái này nên không rõ lắm còn cái sau là trong phim Chúa tể những chiếc nhẫn nha, ai chưa xem nên xem. Hay cực)
“Nhưng cô là Sào Mẫu mà?” Victor sửng sốt, nói: “Chỉ cần có người phá hủy trung tâm thì cô chết chắc rồi, còn rãnh để quản chuyện người khác sống hay chết nữa hả?”
“Ít nhất làm vậy có thể khiến cho kẻ địch phải tính toán cái giá phải trả trước khi hành động, bọn họ tính ra cái giá phải trả càng cao thì nguy hiểm của tôi sẽ càng nhỏ.” Tasa nói: “Huống chi nếu như tôi nhất định phải chết, khi biết kẻ thù cũng sẽ bị chôn cùng mình thì ít nhất tâm tình cũng tốt hơn một chút.”
Victor im lặng một hồi sau đó cười ha ha. Anh ta nói: “Hiện tại ta có chút thích cô rồi đấy.”
“Không cần, cảm ơn.” Tasa nói một cách lễ phép.
Tasa không muốn chết, cũng không muốn làm một tòa thành ngầm vĩnh viễn. Cô rất nhớ mùi vị của cơm, rất nhớ cảm giác ngón tay vuốt ve bộ lông của thú cưng, rất nhớ chiếc giường mềm mại, rất nhớ lúc dùng châm giẫm lên bãi cỏ, cảm nhận gió mát phất vào mặt, hoa cỏ đua hương. Tasa cảm thấy rất hứng thú với thế giới mới này, cô sẽ không vì muốn biến trở về thành con người hoặc trở về thế giới cũ mà trả giá tất cả những thứ bây giờ cô có, tương tự với những thứ mình đang có, cô cũng sẽ không chấp nhận việc bị trói vào một tòa thành, tồn vong cùng với một tảng đá.
Sử dụng khế ước mà không phải là nuốt chửng làm cho Tasa mơ hồ thấy được ánh rạng đông, cô vẫn chưa xác định được cụ thể là nên làm như thế nào nhưng chắc chắn cô sẽ tìm được biện pháp.
Bây giờ có gần trăm người sống ở đây, từ nay về sau ma lực dự trữ của Tòa thành ngầm sẽ chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi. Slime giống như vi khuẩn, nuôi nó rất dễ dàng, sau khi có đồ ăn thì chúng nó sẽ nhanh chóng phân chia, sinh trưởng, ma thạch được chúng nó sản xuất ra còn nhiều hơn cả ma pháp bị hao đi do tạo ra đồ ăn.... Nhưng kỳ lạ chính là không thể trực tiếp dùng đồ ăn ma pháp để nuôi Slime được, chắc có lẽ nguyên nhân nằm ở nguồn gốc. Tasa bị vây trong ma pháp và định luật bảo toàn khối lượng một lúc, cuối cùng quyết định không nên lãng phí tế bào não ở trên những thứ không khoa học như thế này làm gì.
Thật ra nếu như không có sự uy hiếp từ những kẻ xâm lược bên ngoài thì nuôi mấy sinh vật của vị diện vật chất này cũng đủ cho một tòa thành ngầm hoạt động rồi. Tasa nghĩ. Cô cảm thấy mình giống như mấy con kiến đang nuôi dưỡng sâu còn Tòa thành ngầm là một hệ sinh thái sơ cấp rất thú vị.
Ở đây, ma lực giống như tiền, có ma lực thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Tasa đã sắp đặt không ít tháp quan sát ở những vị trí thích hợp để tạo thành một mạng lưới có thể giám sát mặt đất ở mức độ tốt nhất. Sau khi Tasa biết rõ mình có thể di chuyển trên mặt đất thì việc cho Địa Tinh đào đường hầm thông lên mặt đất cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Hiện tại Tasa có tổng cộng mười con Địa Tinh (không bao gồm A Hoàng), không phải chúng hiệu suất đào hầm của chúng nó không đủ mà là bây giờ phạm vi của Tòa thành ngầm có chút lớn nên muốn điều thợ mỏ từ phía Đông sang phía Tây có chút bất tiện vì vậy Tasa nghĩ không bằng bố trí Địa Tinh ở cả bốn nơi.
Về sau có Địa Tinh đào được quặng sắt.
Khi Tasa tìm được cục quặng sắt thứ nhất thì Tòa thành ngầm lập tức báo lò rèn đã được mở khóa, chỉ có điều tạm thời còn chưa sử dụng nó được. Khi mở khóa lò rèn có chú thích rõ: Lò rèn là cung cấp các dụng cụ vũ khí, trước mắt vì không có thợ rèn nên không thể sử dụng được. Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ: Cô cho rằng chỉ cần ném quặng sắt vào trong lò rèn là có thể biến ra vũ khí sao? Đừng có ngu ngốc, cái này không phải ma pháp.
... Không phải phòng bếp có thể tạo ra đồ ăn từ ma pháp sao?!
Thôi, không nên so đo với mấy thứ khó hiểu này nữa.
Nhắc tới chuyện này thì thật ra phòng bếp cũng cần có đầu bếp, trước mắt phòng bếp chỉ có thể tạo ra bánh bao trắng, thịt nướng và dưa trắng mà thôi. Hiện tại các vị khách của cô đang cảm động đến rơi nước mắt nhưng nếu ngày nào cũng ăn chừng đó chắc chắn sẽ cảm thấy chán ngán.
Nhưng nhìn bọn họ ăn thì có vẻ ngày cảm thấy chán đó sẽ không tới.
Tasa thấy cô gái người sói lén lút trở về sau đó lại lén lút đi khắp nơi trong tòa thành ngầm, chụm đầu với những người khác bàn chuyện làm thế nào để trốn đi. Marion thật sự rất cẩn thận, kỹ năng tránh né tai mắt cũng không tệ, đáng tiếc cô không biết cả tòa thành ngầm chính là tay chân, tai mắt của Tasa mà làm sao cô có thể lừa gạt tòa thành ngầm được? Tasa chỉ nhíu mày, phân ra vài phần để chú ý Marion mà thôi.
“Xem đi, xem đi…” Victor kéo dài giọng: “Con chó nhỏ vong ân phụ nghĩa muốn dẫn mấy con gà đi.”
Giọng điệu lúc nói chuyện của Victor đặc biệt gợi đòn hơn nữa lại thường hay khinh thường cô. Tên này vừa nhìn thấy Tasa chịu thiệt đã hoa tay múa chân, ý đồ dùng cái này để chứng minh lời mình nói mới là đúng.
“Là cái gì làm cho thái độ của cô ta thay đổi như vậy? Hừ, nhất định là cái cây thành tinh kia, chắc hẳn lão ta đang trốn ở nơi nào đó trên mặt đất, vậy mà cô còn chẳng thèm đi tìm lão ta. Đáng lẽ cô nên nuốt chửng lão ta từ sớm, mấy cái cây già thành tinh này đều là đồ càng già càng ngoan cố.” Victor chậc chậc lắc đầu, không ngờ anh ta còn có thể khiến quyển sách làm ra động tác lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi có mắt, cũng có đầu óc.” Tasa thở dài: “Im lặng đi, đừng quấy rầy tôi nữa.”
Victor bắt đầu rầm rì phản bác nhưng Tasa lại làm như không nghe thấy.
Marion làm không tệ nhưng hành động bảo vệ những người này của cô chỉ mới ở mức tạm được. Bọn họ châu đầu ghé tai, líu ríu, nghe qua thì có không ít người tỏ vẻ không vui khi phải rời đi, thật không nhận ra ban đầu có rất nhiều người không muốn xuống nơi này. Một số người có vẻ rất sợ hãi loài người, thà rằng ẩn núp ở mặt đất còn hơn, có lẽ bọn họ cảm thấy nơi này rất an toàn. Thậm chỉ có một số người còn dùng hoa, cành cây và một số thứ khác trang trí cho căn phòng trống trơn của mình. Bọn họ giống như những con chim đang chuẩn bị cho cái ổ của mình nên lúc nghe nói phải đi thì lằng nhằng dây dưa, cúi đầu xuống sau đó tỏ vẻ muốn mang tất cả những thứ đồ linh tinh trong phòng theo. Một số khác thì rón ra rón rén đi đến phòng bếp, vừa ăn vừa mang theo giống như cảm thấy đồ ăn nơi này rất ngon, sau này không được ăn nữa sẽ rất đáng tiếc...
“Chúng ta ở lại đây càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm!” Marion cố gắng thuyết phục: “Quân đội loài người chỉ tạm thời rời đi, đến khi bọn họ quay trở lại bao vây nơi này một lần nữa thì chúng ta đừng hòng trốn thoát!”
“Chúng ta có thể dẫn nó theo không? Nó thật đáng yêu!” Có một người nói sau đó túm lấy chân A Hoàng, kéo nó vào. Lúc trước A Hoàng được Tasa nuôi thả dưới mặt đất, gần đây lại làm cho các vị khách này rất vui vẻ nên cực kì được bọn họ yêu thích.
Marion có vẻ gấp đến sắp khóc rồi.
“Những người này là thế nào đây, người Italia à.” Tasa lẩm bẩm, đáng tiếc nơi này không có người nào hiểu được hàm ý trêu chọc trong câu này. (Chắc có liên quan đến câu chuyện cười nào đó mà tui tìm không ra)
“Service Dali? Ta chưa nghe nói tới chủng tộc này.” Victor nói: “Nhìn bọn họ thì đại khái là người lùn hỗn huyết, hoặc có lẽ là người lùn cũng có thể là nửa người lùn. Huyết thống còn pha tạp hơn cả con chó nhỏ kia nữa, cơ bản giống như người lùn bình thường.”
Người lùn hỗn huyết, người lùn, nửa người lùn? Tasa mê mang trong chốc lát, cô còn tưởng rằng ba loại này chỉ khác nhau ở cách gọi thôi. Victor cảm nhận được sự nghi ngờ của cô nên cảm xúc dâng trào nói: “Cô chỉ cần nuốt chửng một người thì sẽ biết ngay bọn họ thuộc chủng tộc nào!”
Thật là một đề nghị vô cùng đơn giản, thô bạo lại vô dụng.
Phía bên kia, cuối cùng Marion cũng thành công thuyết phục tất cả mọi người. Lúc đầu bọn họ lôi lôi kéo kéo nhưng cuối cùng vẫn bỏ lại phần lớn đồ vật, chỉ mang theo một chút đồ ăn sau đó né tránh Địa Tinh ở xung quanh, đi lên mặt đất. Những người này rất căng thẳng nhưng ở trong mắt Tasa lại rất buồn cười, cô kiên nhẫn đợi một một lúc lâu xem những người tài giỏi này thoát khỏi tòa thành ngầm bằng cách nào.
“Cô cứ để cho bọn họ đi ra ngoài như vậy sao?” Victor chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cô có từng lo lắng đến vấn đề giữ bí mật không? Để cho một đám người mềm yếu, ngu ngốc chỉ cần bị tra khảo sẽ khai ra tất cả rời đi mà không phải biến bọn họ trở thành vật sở hữu của tòa thành ngầm? Còn có con chó nhỏ mà cô đã kí khế ước kia nữa, ta đã nói với cô...”
“Tôi cũng đã nói với anh.” Tasa cắt đứt Victor: “Tôi có đầu óc.”
Không lâu sau, có một bóng người xuất hiện ở cửa, là Marion.
Cô mím môi, vẻ mặt nghiêm túc giống như thấy chết không sờn đi xuống dưới mặt đất. Bước chân của cô gái người sói rất nặng nề, Tasa nhìn cô đi từng bước một về phía trước sau đó tiến đến trước mặt U Linh.
Tầm mắt của tòa thành ngầm nhìn có thể nhìn thấy toàn bộ không gian ở dưới mặt đất nên lúc này U Linh vẫn đứng im lặng bất động nhìn khu mộ giống như sau khi chia tay Marion thì không hề động đậy nữa. Tasa vẫn đứng yên tại chỗ thật lâu, Marion cũng đứng im bất động ở bên ngoài khu mộ, không nói tiếng nào cũng không có rời đi. Hơn mười phút đồng hồ sau, U Linh mới quay đầu lại, không nói một lời bay tới trước mặt Marion.
Ánh mắt Marion chuyển động cực kỳ nhanh, dường như lúc cô căng thẳng thì luôn có động tác này. Cô mở miệng nói trước: “Bọn họ đã đi rồi, cảm ơn cô đã tiếp đãi, cũng cảm ơn cô đã cứu chúng tôi.”
“Vậy sao?” U Linh nói: “Cô nên nói với trước tôi một tiếng.”
“Xin lỗi, chuyện này quá đột ngột, chúng tôi đã quấy rầy cô quá nhiều. Bọn họ đã đi đến thành phố lớn hơn, sẽ không trở về đây nữa, rất cảm ơn cô.” Marion nói một cách cứng nhắc giống như đang đọc thuộc lòng kịch bản. Cô hít vào một hơi sau đó nói rất nhanh: “Nhưng tôi sẽ ở lại, vĩnh viễn ở lại chỗ này. Tôi đã là của cô rồi. Tôi sẽ…. tôi sẽ cố gắng làm việc để báo đáp ơn cứu mạng của cô, tôi sẽ làm luôn phần của bọn họ, tôi sẽ nghe lời... Rất nghe lời.”
Marion liên tục gật đầu rất mạnh ở khúc cuối giống như muốn gia tăng sự tin tưởng. Những câu cuối cùng Marion nói rất lộn xộn, ấp úng nhưng chắc hẳn đây mới là lời chân thật của cô. Tasa nhìn Marion một lát. Marion ngẩng đầu ưỡn ngực, thoạt nhìn giống như cô sẽ nghe lời, làm theo lời Tasa không hề chùn bước nhưng lỗ tai xù lông trên đầu lại nghiêng về phía sau giống như đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đánh nhau với Tasa.
“Không sao.” Tasa nói sau đó vươn tay sờ đầu của Marion: “Cô chính là thu hoạch lớn nhất của tôi.”
Marion bị xoa đến lỗ tai cũng dựng đứng lên, cô ngơ ngác nhìn Tasa giống như không biết nên làm thế nào. Lúc này Victor lập tức phát ra một tiếng rên rỉ giống như bị đau răng bên tai Tasa: “Chẳng lẽ cô đang nghiêm túc sao?” Anh ta nói: “Cô ta đã thả cho một đàn gà chạy mất mà cô còn nói cô ta là thu hoạch lớn nhất của mình?”
Đúng là Tasa rất nghiêm túc, tất cả những thứ được mở ra sau khi kí khế ước với Marion đã mang lại cho cô lợi ích không nhỏ, điều này còn có lợi hơn cả vô số tài nguyên. Từ sau khi các khả năng được mở khóa thậm chí cô đã tìm được đường đi cho tương lai.... Nhưng xét thấy điều này vẫn chưa được chắc chắn nên cứ tạm thời để đó rồi sau này tính sau.
Huống chi...
Ai nói những người kia có thể rời khỏi đây?