Trên chân cô quấn xà cạp (cái này mấy chế chịu khó hỏi anh gg nha), dưới chân không có giày, hai chân trần cứ như vậy giẫm lên những tảng đá gồ ghề của núi Ansa. Một mảng da lớn màu rám nắng lộ ra dưới cái váy được tạo nên từ vải bố, đối với một cô gái mười sáu tuổi mà nói thì cái váy được làm từ năm năm trước này đã trở nên quá ngắn.
Có lẽ không nên gọi cô là cô gái.
Nếu có tiều phu về muộn ngẩng đầu lên nhìn thì nhất định sẽ rất sợ hãi. Làm gì có cô gái nào có thể chạy trốn nhanh như vậy giữa rừng núi hơn nữa còn cõng một người lớn hơn cô ở trên lưng? Cô gái này khỏe mạnh như một con ngựa. Người trên lưng cô lại càng to lớn hơn nhưng lúc này người đó lại nằm trên phần lưng không thể gọi là rắn chắc của cô. Người kia khổ sở rên lên một tiếng, lỗ tai Marion rung rung, nhanh chóng chuyển sang hướng khác.
Chỉ cần có người nhìn thấy lỗ tai lông xù trên mái tóc cô thì sẽ không có người nào đối xử với cô như một cô gái loài người. Lúc này lỗ tai cực thính có phần giống như loài chó của cô đang xoay tới xoay lui, móng chân như móc câu bấu chặt vào mặt đất làm cho cô có thể chạy rất nhanh trên con đường núi đầy hiểm trở. Cô đã chạy trốn trong một khoảng thời gian quá dài nên mồ hôi chảy ra khiến mái tóc màu xám tro dính bết lại, cho dù là Marion thì không thể chạy trốn mãi được.
“Để ông xuống đây đi, cháu gái.” “Vị hành khách” cao lớn nói.
Đó là một ông già mặt đầy râu, nếp nhăn hiện đầy trên mỗi tấc da giống như như vỏ cây. Nhìn thoáng qua thì có vẻ ông ta rất già nhưng điều làm cho người ta cảm thấy kì lạ là ông ta vẫn có thể cử động được, càng kì lạ hơn nữa là thời gian vậy mà lại không làm cho thân thể to lớn này héo rút.... Lưng ông ta đã còng xuống bởi vì già yếu mà vẫn còn như vậy thì không biết lúc trẻ tuổi ông ta phải cao lớn đến mức nào nhưng vấn đề này không còn quan trọng nữa vì ông ta đã rất già rồi.
“Không.” Marion nói.
Cô đã trả lời rất nhiều lần, lần sau càng ngắn gọn hơn lần trước, lần sau cũng càng mệt mỏi hơn lần trước nhưng đáp án chưa bao giờ thay đổi. Gió núi gào thét bên tai hai người bọn họ đồng thời mang mùi dầu hỏa, bụi mù, mùi chó săn và hơi thở của loài người đến. Marion hy vọng cô có thể ngửi thấy được mùi của loại “chó săn” màu đỏ mà con người dùng để phát hiện và truy đuổi dị chủng nhưng ngay từ ban đầu nó đã được đặc biệt thiết kế để đánh lừa cảm giác của con mồi.
Ông lão không khuyên cô nữa.
Marion nhìn thấy chòm râu xám trắng ở trên vai của mình, trước khi hai người chạy trốn nó vốn là màu rám nắng. Rễ của lão sồi đã đâm sâu xuống mặt đất, hút lấy từng giọt nước tinh khiết từ vùng đất Ansa chết chóc rồi từ đó kết thành quả sồi. Quả sồi hấp dẫn các loài chim chóc đến ăn quả, chúng nó lại dẫn tới những kẻ săn mồi khác. Tất cả dân du cư ở trong trại đều coi đây là nguồn sống. Lão sồi đã sống ở đó mấy trăm năm cho đến khi những kẻ xâm lược chết tiệt vung đao múa kiếm và cầm những cây đuốc hừng hực xông vào nơi hoang dã này.
Bọn họ không thể không mang lão sồi theo nhưng phần rễ của lão nằm ở dưới đất thì lại không có cách nào mang theo được. Giữa hai chân lão chảy ra dòng máu màu xanh, rất nhiều người đã khóc nhưng lão chỉ xoa đầu an ủi bọn họ.
Bọn họ đã chạy trốn suốt bốn ngày, trong miệng Marion vẫn còn mùi máu của chuột núi còn lão sồi chỉ uống một chút nước lã. Lão cần một mảnh đất màu mỡ để cắm rễ, một cái cây già cỗi làm sao có thể chịu được việc chạy trốn không ngừng nghỉ trên dãy núi đá đây? Nhưng bọn họ không có thời gian để nghỉ ngơi. Đêm đầu tiên khi Marion leo lên núi, lúc cô nhìn về phương xa thì thấy lửa lớn cháy ngút trời. Nhà cửa mà những người dân du cư vất vả dựng nên đã bị thiêu trụi, rễ và cành nhánh của lão sồi còn ở lại cũng đã hóa thành tro tàn, không biết những con chim nhỏ còn ở trong tổ và những con sóc nhỏ có chạy trốn được không? Marion muốn biết nhưng cô sẽ không biết được.
Nơi đó từng là quê hương thứ hai của cô, là ngôi nhà duy nhất còn sót lại của cô.
Ngày thứ hai sau khi rời khỏi trại của dân du cư thì bọn họ gặp phải đợt tấn công thứ hai, khi đó Marion vẫn còn ở chung với những người khác. Binh sĩ dẫn theo chó săn màu đỏ tấn công những người dân du cư đã mệt lử, bảy người vĩnh viễn nằm lại ở nơi đó, sau đó lại có hai người tụt lại phía sau, một người bị thương nặng không thể chữa trị. “Chúng ta cần phải bỏ lại bọn họ!” Mấy góa phụ mất con giống như người điên nói: “Những con chó săn màu đỏ không thể tìm thấy chúng ta ở khoảng cách xa như vậy được!”
Đây là sự thật, rất nhiều người ở đây đều biết. Tất cả người dân du cư ở trại đều là người bị Erean vứt bỏ, có không ít người trong đó rất rõ thủ đoạn săn giết “dị chủng” của bọn lính. “Chúng ta vốn đã an toàn!” Một góa phụ gào khóc. Marion có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía mình.
Marion không phải là người duy nhất ở bên ngoài gia nhập trại dân du cư trong mấy năm trở lại đây nhưng cô là người duy nhất chỉ cần liếc sơ qua cũng biết không phải là loài người. Huyết thống dị chủng càng thuần khiết thì phạm vi tìm kiếm của chó săn màu đỏ lại càng lớn. Cho dù là Marion thì cô cũng hoài nghi chính mình đã dẫn tới tai họa.
“Tôi đi đánh lạc hướng bọn họ.” Marion đứng ra: “Chia nhau đi, tôi đi...”
“Còn ta nữa.”
Trong đám người truyền đến tiếng xôn xao ầm ĩ, lão sồi đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lão duỗi một bàn tay khô gầy ra, vẫy vẫy với những người đang kinh ngạc, cố hết sức đè hoang mang và cầu khẩn của tất cả mọi người xuống. “Máu dị tộc của ta còn thuần kiết hơn cả Marion, nếu như bọn họ tìm được nó thì chắc chắn bọn họ sẽ tìm được ta.” Lão nói với Marion: “Đây không phải lỗi của cháu.”
Cuối cùng bọn họ chia ra làm hai hướng, Marion cõng lão sồi rời đi. Nếu như bọn họ có thể thành công cắt được truy binh thì thượng nguồn của dòng suối nhỏ bên kia núi chính là nơi hội họp. Marion cũng đoán được đến lúc đó sẽ không có đến một nửa số người tới đó hội họp vì những người ở trại dân du cư đều là chim sợ cành cong. Sau những chuyện ở đây chắc chắn sẽ có rất ít người đồng ý chấp nhận nguy hiểm nếu bị phát hiện.
Marion không trách bọn họ. Năm cô bảy tuổi, cô và mẹ đã bị con người bắt vào lồng giam nên cô rất rõ ràng dị chủng sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào. Năm mười một tuổi, cô may mắn trốn thoát, ba năm sau đó cô trốn chui trốn nhủi ở Erean, sống cuộc sống hoảng sợ như chó nhà có tang. Mười bốn tuổi, Marion đã bỏ đi với hy vọng xa vời, sau đó cô bất ngờ tìm được trại dân du cư. Những người dân có vóc dáng thấp bé ở đây băng bó vết thương cho cô, bọn nhỏ hiếu kỳ nhìn lỗ tai của cô, lúc đó một thân cây nói: Cháu có thể ở lại.
Khi đó Marion đã quyết tâm nếu có chết cũng phải bảo vệ nơi này giống như cha cô đã chết để bảo vệ quê hương của ông.
Mồ hôi chảy theo cái trán Marion đến lông mi ướt đẫm của cô sau đó chảy vào mắt khiến cô cảm thấy đau xót. Trên mí mắt cô có một vết thương đã kết vảy, vết thương kéo dài từ trên xuống dưới đi qua mắt khiến cô suýt chút nữa bị mù. Vết thương này có từ cuộc chiến hai ngày trước, tên lính gây ra nó đã bị Marion chém đứt cổ.
So với dùng việc đao thì cô càng khát vọng có thể dùng răng nhọn móng sắc xé nát thân thể kẻ thù nhưng răng và móng tay của cô cũng không dài hơn người bình thường bao nhiêu. Marion có thói quen ăn thịt nướng chín chứ không phải là thịt sống. Trong trí nhớ của cô, các thành viên trong bộ tộc cô đều am hiểu sử dụng công cụ mà không phải là dùng tay chân, thậm chí có lúc cô còn cảm thấy bọn họ và thợ săn loài người không có gì khác nhau.
Mẹ Marion nói tổ tiên của bọn họ có thể chuyển đổi thoải mái giữa hình sói và hình người. Marion nhớ mang máng là cô đã từng nhìn thấy bức tranh về những con sói đi bằng hai chân ở trên tường nên cô không xác định được rốt cuộc tổ tiên của cô là loại nào. Bọn họ luôn luôn di chuyển khắp nơi, cô nghe những câu chuyện cũ từ cha mẹ của mình mà cha mẹ của cô lại nghe từ cha mẹ của họ…. Có quá nhiều người trong tộc chết đi trước khi kể lại những câu chuyện xưa, một số người khác thì không có đứa nhỏ. Có quá nhiều lịch sử bị mất đi trong dòng máu tươi chảy xuống. Marion chưa bao giờ nhìn thấy người trong tộc mình, một người cũng không có. Có những lúc thức trắng đêm vì khó ngủ, cô luôn sợ hãi mình là người cuối cùng. Cô nghĩ nếu như cô là người cuối cùng thì cô sẽ phải nói với con của mình như thế nào? Là lúc nhỏ mẹ của con quá ham chơi hiếu động cho nên không có nhiều truyền kỳ và lịch sử để kể cho con nghe?
Hiện tại xem ra suy nghĩ này quá khờ dại. Có thể cô sẽ không sống được đến lúc đó.
Vai Marion trĩu xuống, ông lão đau đớn, thở dốc yếu ớt. “Ông?” Cô sợ hãi kêu lên, muốn quay đầu lại nhìn lão sồi một cái nhưng vào lúc này cô lại ngã nhào về phía trước.
Là do một tảng đá nhô lên hay là một đoạn dây leo chết héo? Hoặc có thể chỉ là do hai chân Marion đã bủn rủn, không cách nào chạy tiếp được nữa. Cô không thể duy trì được cân bằng nên ngã nhào về phía trước. Mặt đất ngay trước mắt phóng đại lên trong mắt cô. Lúc rơi xuống cô cố gắng biến bản thân thành cái đệm để bảo vệ ông lão trên lưng, đến khi đầu cô đập xuống đất thì tất cả phiền não đều biến mất.
Marion tỉnh lại vì cảm giác cấn cấn do sợi dây chuyền của mình gây ra, sợi dây chuyền làm bằng răng nanh của mẹ cô rơi ở trên mặt cô, đánh thức cô tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê.
Sắc trời đã tối đen, đầu cô sưng lên một cục rất to, theo khoảng cách chuyển động của những ngôi sao ở phương xa thì cô không có hôn mê quá lâu.. Cảm ơn trời đất, Marion vốn định nhanh chóng chạy xuống núi mà lúc cô ngã thì lăn từ chân núi xuống nên bây giờ bọn họ chỉ cách bình nguyên khoảng mười mét.
Lão sồi nằm ở bên cạnh cô, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp yếu ớt. Marion trở người đứng dậy, đột nhiên cảm thấy ánh sao không thích hợp.
Quá sáng, quá gần giống như đang ở bên cạnh.
Marion đột ngột quay đầu lại thì thấy một U Linh đang lơ lửng giữa không trung.
Nó đã ở đó nhìn bọn họ bao lâu rồi? Ít nhất sau khi Marion tỉnh lại thì nó vẫn đứng đó... Là đang nhìn bọn họ sao? Nó không có mặt, toàn thân chỉ là một màn sương mù màu trắng và mái tóc trôi nổi trong không trung như tảo biển. Nó bất động ở giữa không trung, sợi tóc bay bay, khuôn mặt trống trơn như đang nhìn Marion.
“Mẹ?” Marion thì thầm.
Cô lập tức cắn đầu lưỡi đến bật máu, rất muốn đấm cho mình một cú để trừng phạt sự ngu xuẩn của cô. Không sai, Marion đã từng được nghe kể những câu chuyện về linh hồn của tổ tiên, nếu như rất nhớ nhung người thân nào đó mà người đó cũng nhớ mình thì linh hồn của người đó sẽ đi đến trước mặt mình. Đây chỉ là chuyện xưa để lừa những đứa trẻ, Marion không hề tin tưởng nó, nếu không thì tại sao cô lại không nhìn thấy ba mẹ mình lần nào? Nó không phải là mẹ cô, nó không lỗ tai nhọn.
Marion cảnh giác nhìn sinh vật trước mặt không biết là gì này, gầm nhẹ đe dọa.
....................
“Cô ta đang nói cái gì vậy?” Tasa hỏi.
“Cô ta gọi cô là mẹ.” Victor nói, nghe sao cũng đều có cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Tasa ra lệnh cho Địa Tinh bí mật đào đường hầm ở một nơi gần đó sau đó bắt đầu bay lơ lửng ở khắp nơi. Trên mặt đất là một bình nguyên, phía xa xa là núi và rừng rậm, là một người thành phố không có nhiều nghiên cứu đối với thực vật nên Tasa không nhận ra nơi này có gì khác biệt với Địa Cầu.. Quyển sách của tòa thành ngầm la hét bắt cô đi bắt Goblin. U Linh di chuyển nhanh hơn Địa Tinh nên không bao lâu cô đã đến chỗ Victor nói trước.
“Goblin dài như vậy sao?” Tasa nhìn một cô gái người thú có tai và một ông lão đang hôn mê nằm trên mặt đất, hỏi: “Hình như khác biệt rất lớn?”
“Không phải Goblin nhưng đẳng cấp ma lực cũng không khác lắm.” Victor nói thầm: “Đại khái là người thú có chút huyết mạch loài người? Hả, cây cổ thụ thành tinh này sắp chết rồi.”
“Anh được chưa, chuyện này mà cũng tính sai được hả?” Tasa nghi ngờ nói.
“Đã gần năm trăm năm rồi!” Victor kháng nghị, nói: “Trong không khí Ma lực yếu ớt và ma lực gần chết khá giống nhau hơn nữa ta còn bị thương nặng cộng thêm cô không chịu chia cho ta năng lượng của trung tâm!”
Tasa mặc kệ anh ta.
Lúc nào cũng như vậy.
“Đây là thái độ khi gọi mẹ sao?” Tasa nhìn cô gái đang gầm nhẹ trước mặt mình: “Có vẻ như cô ấy đang định xông tới cắn tôi.”
“Có lẽ đây chính là hành động khi gặp mẹ của người thú đấy.” Victor nói một cách vô trách nhiệm.
“Anh mau nói cho cô ấy biết tôi không phải là mẹ của cô ấy.”
“Không có cách nào nói được, chủ nhân thân ái của ta!” Victor nói: “Cô là người kí khế ước với ta nên chúng ta mới có thể nói chuyện trong đầu với nhau ở khoảng cách xa như vậy, còn muốn trao đổi với những sinh vật khác thì không được. Cô lại không chịu phân năng lượng trung tâm cho ta...”
“Được rồi, câm miệng đi.” Tasa nói.
Cô gái người thú này có một mái tóc màu xám tro, đôi tai hình tam giác dựng thẳng đứng giống như một con chó đang cảnh giác. Trên mặt và người cô gái này đều là bụi và máu, lúc này đang gầm gừ gì đó với Tasa.
“Câu này có nghĩa là gì?” Tasa hỏi.
“Có lẽ là đừng tới đây....”
“Có lẽ?”
“Đã qua năm trăm năm rồi!” Victor cãi lại: “Chỉ một trăm năm thôi thì ngôn ngữ đã có vô số thay đổi rồi, hiện tại ta không có cách nào liên lạc với Vực sâu, lại bị thương nặng...”
“Vừa rồi có phải là anh đoán không?” Tasa nheo mắt lại, nghĩ đến hình ảnh người làm phụ đề vô lương tâm “Thật xin lỗi, tôi không thể bịa được nữa.”
“Ba, mẹ, chắc chắn mấy từ này sẽ không thay đổi cho dù trải qua mấy trăm năm đi nữa! Cô cho ác ma rằng có thể lừa gạt vô số chủng tộc mà lại không biết ngôn ngữ của những chủng tộc đó được sao? Ngôn ngữ người thú là loại đơn giản nhất đấy!” Victor hết sức giữ gìn mặt mũi của mình: “Hơn nữa ta có thể dạy cho cô nói loại ngôn ngữ này ngay bây giờ!”
“Thật sao?” Tasa hoài nghi nói.
“Đương nhiên, chỉ cần ăn tươi nuốt sống cô ta là được rồi.” Victor đắc ý nói: “Bây giờ cô ta đã nửa sống nửa chết, năm con Địa Tinh chắc chắn có thể đánh thắng cô ta tiếp đó giết chết cô ta ở giữa Ma Trì rồi nuối chửng thân thể và linh hồn cô ta, sau đó dĩ nhiên tri thức của cô ta sẽ thuộc về cô.”