Người trong xe nghe Chu Thanh và Vương Sấm nói chuyện xong, không hẹn mà gặp nhìn về phía đầu trọc.
Đầu trọc nghe thấy liền suy nghĩ vẩn vơ, uống xuống ngụm nước, gương mặt cười như không cười. Nhìn thấy ánh mắt hai người phía trước nhìn mình, vội vàng lắc đầu, liên tục xua tay nói: "Bị bắt lúc chơi gái tuyệt đối không phải việc đẹp đẽ... tôi không đi đâu!"
... tối ngày hôm sau, đầu trọc đồng ý với Chu Thanh đi đến hộp đêm.
Trước khi xuất phát, Dịch Tiêu giấu camera cỡ nhỏ và máy ghi âm trên người đầu trọc. Cảnh sát Triệu luôn miệng nhắc nhở đầu trọc phải bình tĩnh, không được phạm lỗi, một khi Chu Thanh báo cảnh sát, cảnh sát Triệu sẽ giả vờ dẫn mấy cảnh sát đến hộp đêm giả vờ bắt hắn.
"Đại ca, nhiệm vụ của anh là kéo dài thời gian, tận dụng toàn bộ khả năng ăn nói của mình, nếu tối nay Chu Thanh tiếp xúc với những người khác, cố gắng chụp lại khuôn mặt của bọn họ, hiểu chưa?" Dịch Tiêu nhấn mạnh dặn dò kĩ càng.
Đầu trọc phàn nàn: "Tôi cũng không phải cảnh sát, sao nhớ nhiều được như vậy."
"Không nhớ được?" Cảnh sát Triệu lớn tiếng nói, "Đi tới cục cảnh sát một chuyến, đảm bảo cậu sẽ nhớ kĩ lắm."
Đầu trọc lập tức im miệng, nuốt những lời kia vào trong bụng. Cảnh sát Triệu đối xử rất tốt với Dịch Tiêu, nhưng vì sao mỗi khi nói chuyện với hắn bộ dạng của ông ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy...
Sau khi đầu trọc rời đi, Dịch Tiêu và Tiêu Hổ đến một nhà hàng nhỏ gần đó, đồng thời nghe lén tình hình trong hộp đêm. Cảnh sát Triệu quay lại cục cảnh sát, một bên điều tra thông tin của cô gái trong hình, một bên chờ đợi Chu Thanh gọi điện thoại báo cảnh sát.
Trong hộp đêm, Chu Thanh không nói lời nào liên tục chuốc bia đầu trọc, uống đến mức cao hứng hai người kết thành an hem, Chu Thanh lợi dụng cơ hội đó bảo đầu trọc mau chóng xóa tấm ảnh kia.
Đầu trọc ỡm ờ, mượn rượu phát huy tài năng diễn xuất, đồng ý với yêu cầu của Chu Thanh. Hai người ở trong hộp đêm uống rượu tới tận 3h, sau đó chuyển phòng, Chu Thanh gọi một loạt các cô gái xinh đẹp quyến rũ tới cho đầu trọc chọn.
"Anh em, những cô gái này, cậu nhìn thử xem, hôm nay anh trai để cậu chơi đùa thoải mái."
"Cám... cám ơn anh Chu, tôi đây liền... liền muốn người này..."
Bên phía tai nghe truyền ra tiếng nhạc lớn cùng với giọng nam nữ vui đùa, trong đống âm thanh hỗn loạn đó có tiếng hèn hạ của Chu Thanh.
Dịch Tiêu nhếch môi, khóe mắt hiện lên chút lo lắng, kéo dây headphone bên trái xuống, lầm bầm: "Này đại ca, hắn sẽ không chơi gái thật chứ."
"Yên tâm đi em gái, hắn nhìn có vẻ không đoàng hoàng vậy thôi, chứ rất nhát, không dám chơi gái đâu."
Dịch Tiêu không nói chuyện nữa.
Đang ngày 15, bên ngoài cửa ánh trăng rất sáng, Dịch Tiêu nhìn trăng tròn đến thất thần, hình như nhìn thấy Đỗ Linh ở giữa ánh trăng chạy về phía cô, khoảng cách càng ngày càng gần, trong miệng lẩm bẩm gì đó không ngừng.
Dịch Tiêu tiến lại gần cửa sổ, mở to hai mắt nhìn xem Đỗ Linh đang nói gì, nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu lại, cảm giác Đỗ Linh xuất hiện giữa ánh trăng thực chất là bóng dáng của cô phản quang trên cửa sổ mà thôi.
Cô xoa nhẹ thái dương, có lẽ do gần đây ngủ không ngon, trong lòng buồn phiền, nên mới bị như vậy.
Không lâu sau, tiếng động trong tai nghe ổn định lại, Chu Thanh đỡ đầu trọc cả người đầy mùi rượu lên xe taxi, chạy thẳng tới khách sạn.
Dịch Tiêu và Tiêu Hổ vội vàng bắt xe đuổi theo, canh giữ trước cửa khách sạn. Nửa tiếng sau, vẻ mặt Chu Thanh thoải mái đi ra khỏi khách sạn, cùng lúc đó cảnh sát Triệu gọi điện thoại tới, bảo đã nhận được điện thoại báo cáo của Chu Thanh, bên phía đầu trọc giao cho cảnh sát bọn họ lo.
Trước khi cúp điện thoại, cảnh sát Triệu do dự, sau đó nói: "Cô gái trên tấm ảnh, chú tra được rồi... cô ấy tên là Bạch Tuyết."
"Bạch Tuyết?"
Dịch Tiêu nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ một chút mới phản ứng kịp, "Chính là Bạch Tuyết mà Vương Sấm nhắc đến hôm qua?"
"Đúng vậy. Chuyện của cô ấy..." Cảnh sát Triệu cắn răng, nhất thời không biết nói từ đâu, do dự hồi lâu, chỉ nói, "Hôm nay không còn sớm, ngày mai gặp mặt sẽ nói với cháu sau."
...
Cúp điện thoại, trái tim Dịch Tiêu nhảy nhanh lên một nhịp, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt.
Từ trước đến nay trực giác của cô vô cùng chuẩn, có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn, hơn nữa cái này còn là chuyện không tốt.
Tối nay, chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
"Em gái, em nhìn kìa! Kia chẳng phải là xe của Chu Thanh sao?"
Trước cửa khách sạn, Vương Sấm lái xe của Chu Thanh từ hầm xe chạy ra ngoài, đón Chu Thanh ở cửa, vẻ mặt Chu Thanh hết sức vui vẻ, sau đó hai người nghênh ngang rời đi.
Chuột lang đoàn tụ, không phải chuyện tốt.
Dịch Tiêu và Tiêu Hổ liền bắt xe đi theo. Dọc đường đi Dịch Tiêu nghe lén tình hình bên xe Chu Thanh, không ngoài dự đoán, hai người kia đang hăng hái trò chuyện, mới vừa giải quyết xong tên đầu trọc phiền phức, liền muốn vui chơi ăn mừng.
Đi thẳng tới câu lạc bộ Thần Tinh.
Lần này Dịch Tiêu theo kịp Chu Thanh. Chu Thanh và Vương Sấm ngồi ở một phòng bao trong câu lạc bộ, sau khi Dịch Tiêu kéo Tiêu Hổ đi vào, cô đã thừa cơ ngồi xuống dán máy nghe lén ở góc tường. Khoa học kỹ thuật của cục cảnh sát thế giới song song rất tiên tiến, thiết bị nghe lén cực kì cao cấp, cho dù cách cánh cửa gỗ cũng nghe thấy rõ ràng tiếng động bên trong.
"Bộ trưởng Vương, hôm nay muốn chọn ai?"
"Không giấu gì lão Chu, nhiều năm vậy rồi tôi vẫn nhớ Bạch Tuyết."
Chu Thanh xoa miệng: "Bạch Tuyết là mỹ nhân hiếm có trên đời, đáng tiếc... hiện tại không phải đồ vật của tôi và ngài."
"Ông còn tiếc? Đại mỹ nhân như Bạch Tuyết, chẳng phải bị ông phá thân sao?"
"Nói lời này là ý gì, lúc đó ngài cũng có một phần đấy thôi?" Chu Thanh chậc chậc vài tiếng, giống như hiểu ra, "Nói đi nói lại, không giống với xử nữ, toàn thân đều là mùi thơm, không giống gái điếm bên ngoài, không sạch sẽ."
"Còn không phải sao, nếu không lão Chu ông đâu có động thủ với học sinh đúng không?"
"Ha, đây là chỗ nào mà nói chứ, tôi cũng vô tội. Ngài không biết học sinh nữ bây giờ lẳng lơ thế nào đâu, ngày nào cũng mặc quầy đùi ngắn củn tới trường, hình dáng của ả giống học sinh điểm nào chứ, tôi thân là thầy giáo không dạy dỗ ả một chút, chẳng phải là không làm tròn trách nhiệm sao?"
Vương Sấm lập tức cười to: "Ông đó... khà khà."
Hai người ta một câu ngươi một câu, nội dung trò chuyện càng ngày càng khó nghe. Dịch Tiêu nghe đến mức buồn nôn, "Xoạt" một tiếng đứng lên, dọa Tiêu Hổ giật mình.
"Đại ca, em ra ngoài hít thở không khí một chút."
Tiêu Hổ hiểu chuyện gật đầu. Dù nói thế nào Dịch Tiêu cũng là cô gái thuần khiết trong sáng, nghe nhóm người kia nói chuyện trần trụi như vậy, khiến thế giới quan sụp đổ là bình thường... nhưng hiện thực là như vậy, hắn thân làm anh, cũng chỉ có thể cầm tai nghe lên tiếp tục nghe lén, cố gắng giúp đỡ em gái.
...
Dịch Tiêu vào toilet rửa mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt non nớt trong gương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng.
Là một cô gái xinh xắn, bởi vì việc ác của Chu Thanh hại cô mất mạng.
Không chỉ có Đỗ Linh, Chu Thanh còn dám động tay vào những nữ sinh khác, ép Vương Na đến mức thần kinh bất ổn, thậm chí còn ở sau lưng dùng ngôn ngữ dơ bẩn sỉ nhục cô ấy.
Bàn tay Dịch Tiêu run rẩy chậm rãi siết chặt.
Trên đường từ toilet trở về, khuôn mặt Dịch Tiêu âm trầm. Thỉnh thoảng có mấy người đàn ông say rượu định đi qua chọc ghẹo cô, vừa thấy vẻ mặt của cô, liền sợ hãi vội vàng lui lại.
Dịch Tiêu đứng trước cửa phòng, còn do dự chưa định đi vào. Tầng này đều là phòng thuê, mỗi phòng đều có bí mật không thể nói. Dịch Tiêu đi vài vòng, không có gì lạ cũng không có gì đặc biệt, đang chuẩn bị quay về phòng của mình, ánh mắt nhìn thấy cuối hành lang có một nam một nữ đang dây dưa.
Người đàn ông khoảng chừng hơn 30, vây cô gái nhỏ yếu ớt ở góc tường, hai tay hai chân cô gái liều mạng phản kháng, miệng ưm ưm gì đó.
Trong câu lạc bộ, chuyện như vậy quá mức bình thường.
Nhưng sao có thể giả vờ mặc kệ, ra vẻ không thấy gì chứ?
Không.
Dịch Tiêu không cho phép ---
"Các người đang làm gì đó?"
Dịch Tiêu bước tới sau lưng người đàn ông, quát bảo hắn ngừng lại. Người đàn ông say khướt liền quay đầu, vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn cô, hỏi: "Mày là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông?"
Người đàn ông vừa quay đầu, khuôn mặt cô gái cũng lộ ra. Cô gái ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Tiêu xong liền kinh ngạc, khóe miệng co giật vài cái, sau đó đột nhiên khóc như mựa, nói:
"Đỗ Linh... cứu tôi..."
Đỗ Linh hít sâu một hơi, đột nhiên phát hiện cô gái kia chính là người đã chuyển nhà đi từ lâu, Vương Na! Sao cô ấy lại ở thành phố A? Còn ở trong Thần Tinh? Sao có thể chứ...
Không quan tâm nhiều như vậy được! Dịch Tiêu theo bản năng tiến lên, giơ tay kéo áo người đàn ông, dễ dàng quật ngã người đàn ông xuống đất.
Người đàn ông kia sợ tới mức tè ra quần, Dịch Tiêu vội vàng kéo Vương Na vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy an ủi: "Được rồi... không sao đâu."
"Đỗ Linh, Đỗ Linh... tôi sợ lắm..."
Vương Na khóc rất lâu, sau khi tâm trạng bình ổn bắt đầu kể cho Dịch Tiêu nghe những chuyện gần đây.
Chuyện cả nhà Vương Na lừa gạt cảnh sát nói trong bụng cô có chứng cứ bị bại lộ, không lâu sau đứa con trong bụng Vương Na quá yếu nên cô bị sanh non. Không biết tại sao hàng xóm lại biết được chuyện này, bảo Vương Na còn nhỏ đã sống bậy bạ.
Cha mẹ Vương Na rốt cuộc không chịu được lời chê bai của người xung quanh, nhiều lần chuyển nhà khiến họ tích tụ, cuối cùng phát giận với Vương Na. Trong cơn tức giận Vương Na bỏ nhà đi, không còn chỗ nào để đi, cô đành quay lại thành phố A, bạn bè trước khi giới thiệu cô với Bạch Tuyết, Bạch Tuyết sắp xếp để cô làm phục vụ trong Thần Tinh. Kiếm chút tiền sinh hoạt.
"Đỗ Linh, tôi rất sợ, rõ ràng tôi không làm sai chuyện gì, vì sao phải nhận kết cục này? Vì sao tên cầm thú kia vẫn có thể ngồi đây uống trà? Vì sao chứ..." Vương Na nói xong lại khóc lóc kể lể.
Dịch Tiêu nhíu mày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, không quá mấy giây, lại bị Vương Na khóc lóc thu hút.
Cô xoa đầu Vương Na an ủi: "Cậu yên tâm, rất nhanh thôi Chu Thanh sẽ phải chịu trừng phạt, trong tay tôi có đủ chứng cứ, có thể tống hắn vào ngục!"
Vương Na kinh ngạc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: "Thật sao? Thật tốt quá... Cám ơn cô Đỗ Linh..! Cô đã tìm được chứng cứ gì? Có thể dùng không?"
Dịch Tiêu mím môi, định nói chuyện, vẻ mặt Vương Na đột nhiên căng thẳng nhìn hai bên hành lang, sau đó nhỏ giọng nói: "Chỗ này không an toàn, tới phòng tôi đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
"... Được."
Dịch Tiêu đi theo Vương Na tới một căn phòng ở tầng hai câu lạc bộ, lối vào viết sáu chữ to đùng [Ký túc xá của nhân viên]. Vương Na đẩy cửa căn phòng cuối hành lang, mở đèn lên, nói: "Tôi ở chỗ này... trông rất thảm nhỉ?"
Dịch Tiêu thương xót cười cười gật đầu, đi theo Vương Na vào phòng.
"Đúng rồi." Vương Na đứng trước giường, cúi người sắp xếp giường đệm, hỏi: "Cậu học ở Nhất Trung?" . Ngôn Tình Tổng Tài
"Ừm."
"Nhất Trung là trường tốt, tôi cũng muốn học ở đó." Vương Na cười khổ một tiếng, "Nhưng mà khác với cậu, hiện tại tôi không thể đi học được nữa rồi..."
Đang nói thì bỗng nhiên im bặt, Vương Na lau nước mắt trên mặt, sau đó xoay người lại, khuôn mặt trắng bệch đối diện với Dịch Tiêu ---
"Đỗ Linh, mẹ nó kết cục này chính là do mày ban tặng cho tao...!"
Vừa nói xong, trước mắt Dịch Tiêu tối sầm, cái gáy bị gậy sắt đánh, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.