Mấy năm gần đây chính phủ thành phố E ra sức phân loại các rác thải, đầu tiên các địa phương xây dựng các khu vực xử lí rác, dân cư phụ trách phân loại các loại rác có thể đốt và không thể đốt và những loại có thể tái sử dụng, chính phủ phụ trách sắp xếp các xe chở rác thải từ trong nội địa chạy đến bãi phế thải vùng lân cận.
Từ đầu tháng năm, công việc thu gom rác thải bắt đầu từ 5 giờ sáng.
Nhưng mà trung tâm thành phố là nơi hầu hết toàn người già ở, chính phủ mở rộng công tác phân rác vốn đã không có hiệu quả gì nhiều, sau này đúng lúc có thị trưởng mới lên nhận chức, phân rác ở lão thành khu đành tạm gác lại ở đó, dân cư lại tiếp tục theo thói quen bỏ tất cả rác thải chung ném vào thùng rác, sau đó xe công vận chuyển tất cả rác thải tới trạm để xử lý.
Địa điểm vứt rác của bọn cướp vừa hay chính là bãi phế thải chưa được xây dựng xong.
Tối qua bọn cướp lái một chiếc Porsche, 1 giờ sáng lái xe về thành phố E chọn các nơi dân cư đông đúc để vứt xác. Những khu cư dân này các thiết bị điện tử đều cũ kỹ, an ninh bảo vệ không đảm bảo, người ngoài tùy ý ra vào. Cho dù trong tiểu khu có vài mấy camera, cũng chính là lựa góc chết để làm việc.
Mặc dù như thế, sau khi cảnh sát kết nối các địa điểm vứt xác lại với nhau, bọn họ liền dễ dàng phát hiện video của một chiếc Porsche màu đen chạy trên đường phố.
Chiếc Porsche màu đen bắt đầu vứt xác ở thành Đông kéo đến tới thành Tây, cũng nhiều lần xuất hiện trong video giao thông, cuối cùng từ thành Tây chạy ra ngoại thành, thông qua tuyến đường 301 giữa đoạn đường có một máy theo dõi nhìn theo chiếc xe trong video cho đến khi nó biến mất.
"Chu đội, anh xem, đây chính là thứ chúng ta đang tìm."
Trên màn hình lớn đang quay một chiếc Porsche.
Chỉ thấy người ngồi ở vị trí lái xe đội cái mũ lưỡi trai đen, người đàn ông mang khẩu trang màu đen, dựa theo hình ảnh cảnh sát mô phỏng người đàn ông này cao khoảng chừng 1m80, người đàn ông giả dạng làm người chuyển phát đi giao đồ.
So sánh mấy video với nhau cảnh sát phát hiện, phía trước sau của chiếc Porsche không có biển số.
Chu đội suy nghĩ, hỏi cảnh sát hình sự: "Quốc lộ 301 về hướng Tây có còn camera theo dõi không?"
"Chiếc Porsche từ địa điểm xuất hiện trên camera cuối cùng tới địa điểm tiếp theo khoảng chừng 20 km."
Dịch Tiêu xoa cằm, phân tích nói: "Bọn bắt cóc chạy ra khỏi thành khoảng chừng bốn đến mười km, giả thiết quẹo vào đường núi để tốc độ chậm lại, trong vòng hai giờ cũng nên xuất hiện ở máy theo dõi tiếp theo."
Dịch Tiêu ngẩn ra, hỏi cảnh sát kỹ thuật: "Khoảng cách giữa hai máy theo dõi chỗ đó là núi sao?"
"Đúng vậy, đều là rừng núi, không có người ở."
Dịch Tiêu nhíu mày, nhìn về phía Chu đội, Chu đội lập tức hiểu ý, vung tay lên ra lệnh cho mọi người: "Báo động đội một đội hai, mục tiêu là trong khoảng 20km trên tuyến đường 301, dẫn theo chó nghiệp vụ, toàn lực tìm kiếm tung tích chiếc Porsche màu đen!"
"... Vâng!"
Đầu tháng năm mưa lớn, tiếng còi xe cảnh sát kéo dài tới rạng sáng quấy nhiễu cư dân bên đường.
Tiếng còi xe cảnh sát lẫn vào tiếng mưa rơi, nghe qua rất có cảm giác mở màn phim điện ảnh.
Xe cảnh sát chạy đầu tiên, do Hoàng Miễn lái xe, Chu đội ngồi ở vị trí phó lái, Dịch Tiêu ngồi ở hàng ghế sau. Mượn ánh đèn đường màu cam, Dịch Tiêu nhìn chằm chằm bản giấy nháp trong tay, răng nanh cắn môi dưới thật lâu cũng không buông ra.
Chu đội ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào kính chiếu hậu, thấy bộ dạng của Dịch Tiêu bèn hỏi:
"Cảnh sát Dịch, sao vậy? Có phải cô cảm thấy chúng ta không tìm được vị trí của bọn chúng không?"
"Không phải." Dịch Tiêu ngước mắt lên, nhìn về phía Chu đội trong kính chiếu hậu nói, "Chỉ là hành động của bọn bắt cóc quá không hợp lí, tôi dường như chưa suy nghĩ ra."
Hoàng Miễn cực kì hứng thú chen vào nói: "Cảnh sát Dịch tôi phát hiện vì sao phía trên phái cô tới đội rồi."
Dịch Tiêu nháy mắt mấy cái, chờ mong câu nói tiếp theo của Hoàng Miễn.
"Chu đội chúng ta mỗi lần phá án chú trọng việc bắt phạm nhân trước, còn cô phá án xem trọng việc tìm hiểu động cơ của phạm nhân. Chu đội thuộc phái hành động, cô là phái suy luận."
"Tiểu Hoàng, đừng nói bừa." Chu đội đen mặt.
Dịch Tiêu nhếch môi cười: "Tôi vốn là phái hành động. Nhưng bởi vì phương diện điều tra có các anh rồi, cho nên tôi mới có thể bình tĩnh ngồi lại suy nghĩ động cơ của tội phạm."
Chu đội tán thưởng gật đầu.
Hoàng Miễn lại nói: "Động cơ... chẳng phải chỉ cần bắt lấy tội phạm là có thể biết được hay sao? Hiện tại tất cả chỉ là suy đoán, tôi cảm thấy có phần vô nghĩa."
"Tiểu Hoàng, kinh nghiệm của cậu chưa đủ..." Chu đội xen miệng vào nói, "Cậu cho rằng tất cả phạm nhân đều thành thật khai báo mọi chuyện sao? Chẳng phải chúng ta đều chủ động nói trước à."
Hoàng Miễn lè lưỡi, vừa định nói gì đó, đường phía trước chuẩn bị cong 90 độ, anh định thần, giảm tốc độ xe, mới cẩn thận rẽ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra:
"... Bọn bắt cóc kia chọn tuyến đường không dễ đi chút nào, cứ đi một chút lại gặp cái dạng này. Thật là nguy hiểm."
Đoạn đường 301 về hướng Tây là đường núi, khúc cong giống như vậy khoảng chừng mười cái. Một bên là vách núi, một bên là khe núi sâu không thấy đáy, đừng nói hai mươi km, cho dù mười km cũng khiến người lái hoảng sợ.
Chu đội thông qua bộ đàm thông báo mấy xe phía sau giảm tốc độ đi chậm lại, an toàn của mọi người đứng số 1.
Hắn vừa nói xong không lâu, Hoàng Miễn lại chạy qua một khúc quẹo, ánh đèn chiếu sáng đoạn đường phía trước.
"Chu, Chu đội, cảnh sát Dịch, mọi người mau nhìn kìa...! Đằng trước có tai nạn giao thông!"
"Cái gì?!"
Tầm mắt Chu đội nhìn về phía trước khoảng năm mươi thước, vòng bảo hộ bên phải bị gãy thành hai, trên đường đầy dấu vết xe phanh gấp.
Hoàng Miễn đậu xe ở ven đường, ba người trước sau chạy xuống, mạo hiểm nhìn xuống dưới chân núi liền thấy ---
Chiếc xe Porsche màu đen xuất hiện trong camera đã rớt xuống chân núi, thân xe bị đụng đến móp méo.
......
Đêm đó, cảnh sát tìm thấy một thi thể đàn ông bị cháy trong xe Porsche.
Đội phòng cháy chữa cháy, cảnh sát giao thông đi tới hiện trường, cẩu lấy xe hư về chỗ đội cảnh sát giao thông để điều tra nguyên nhân, thi thể người đàn ông được cảnh sát mang về xét nghiệm DNA.
Mọi người ở hiện trường, một đêm không ngủ.
Cảnh sát giao thông dựa theo dấu vết ở hiện trường phán định nguyên nhân là do trời mưa đường trơn, tốc độ xe lại quá nhanh, chạy qua khúc cong làm xe bị trượt, người điều khiển không thể khống chế xe lao ra khỏi lan can bảo hộ, rớt xuống dưới núi, thân xe phát nổ.
Bởi vì trời mưa quá lớn, lửa trên xe không thể lan tới rừng rậm, không gây ra hỏa hoạn trong rừng.
Thân xe nổ phá hủy các văn kiện trên xe, cảnh sát tìm trong ngoài xe đều không thấy nơi bán xe, chỉ có thể thông qua tờ ghi chú trên kính chắn gió biết được chiếc xe này từng được đem đi kiểm tra.
Xử lý hiện trường mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới kết thúc. Cảnh sát trong cục lúc đi vô cùng hăng hái lại mất hứng trở về, sau khi trở về tất cả đều ủ rũ, không nói lời nào, có người vùi đầu vào văn kiện không biết đang nhìn cái nhìn, có người bắt đầu ăn mì tôm.
Trong văn phòng một mảnh im ắng.
Mắt Chu đội sưng vù, đầu cũng ẩm ẩm đau. Đã 48 giờ liên tục hắn không có ngủ rồi.
... Nhưng tình cảnh trước mắt này, cho dù có ngủ cũng không yên.
Tia hy vọng duy nhất chính là thi thể chưa cháy thành tro kia. Bên pháp y vẫn chưa kiểm tra thi Đặng Khải xong, bên này lại mang tới một thi thể khác, mấy người tăng ca làm việc, cuối cùng thành công lấy được DNA của thi thể đã cháy đen ---
DNA của thi thể cháy đen không đối xứng với bất kì DNA trong kho dữ liệu.
Thân phận của thi thể triệt để biến thành một điều bí ẩn.
Sự tình lại quay về số 0.
...
Cục công an tràn đầy không khí tiêu cực, trong lúc làm việc Chu đội ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh dậy phát hiện xung quanh là các đồng sự, bản thân lại nằm trong bệnh viện.
"... Chu đội, anh dậy rồi sao?"
"Đây là... bệnh viện? Sao tôi lại ở chỗ này? Vụ án thì sao? Đã phá được chưa?"
"Chu đội, bác sĩ bảo anh mệt nhọc quá độ, cần nghỉ ngơi mấy ngày, chuyện án mạng anh đừng quan tâm nữa, cảnh sát Dịch đang nghĩ cách."
"Không được, không được... bây giờ đang là thời điểm quan trọng, tôi không thể ngã xuống."
Chu đội nói xong hai chân chuẩn bị bước xuống giường, còn chưa bị đồng sự ngăn lại, bản thân anh một trận choáng váng, đành phải ngồi lại lên giường.
"Chu đội, bây giờ anh cứ truyền dịch trước đi rồi hẵn bàn chuyện án mạng." Cảnh sát đứng bên cạnh giường khuyên bảo, "Anh dưỡng sức cho tốt đã mới có thể tiếp tục phá án với mọi người."
Chu đội vẫy tay: "Tôi không ngồi yên được, án mạng như thế nào rồi? Tra được thi thể là ai chưa?"
Đối phương thở dài: "Thi thể là ai chúng tôi vẫn chưa biết, nhưng mà..."
Chu đội cảnh giác ngẩng đầu, hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Đồng sự đang định nói, cảnh sát bên cạnh đột nhiên tóm lấy cánh tay anh ta. Hắn nhíu nhíu mày, nuốt lại lời bên miệng, "Nhưng mà cảnh sát Dịch đã dẫn mọi người tiếp tục tra án, anh đừng lo lắng nữa."
Hai vị đồng nghiệp đi ra khỏi phòng bệnh sau đó xô xô đẩy đẩy người kia, một bên chỉ trích người kia không nên nhanh miệng như vậy, thiếu chút nữa lại khiến Chu đội lo lắng; người kia thì nói sớm hay muộn Chu đội cũng biết, sớm hay trễ cũng phải nói.
Hai người tranh cãi không lâu, đột nhiên ánh mắt giao nhau, hai người đều thở dài, nói:
"Một mình cảnh sát Dịch.... Thật sự làm khó cô ấy rồi."
"Ai nói không chứ. Lão Chu ngã bệnh, chuyện này theo lý mà nói nên giao cho đội phó, nhưng ai ngờ cục trưởng lại đích thân chỉ danh cảnh sát Dịch làm... cô ấy tuy lợi hại, nhưng lối điều tra không đúng lắm, ở trong cục cũng không có ai nghe lời cô ấy."
"Tôi không thể hiểu nổi, bình thường không phải mọi người đều thích Cảnh sát Dịch à, vì sao tới thời điểm này lại không nghe lời chứ?"
Đồng sự xua tay: "Trong đội chúng ta đều là đại lão, mấy đại lão này nha, ngoại trừ Tiểu Hoàng lỗ mãng kia, ai lại muốn nghe lời một cô gái nhỏ chứ, bình thường thấy bộ dạng cô ấy đẹp tính cách cũng không tệ, làm việc một mình không ảnh hưởng ai cho nên mới giữ quan hệ tốt. Nhưng lần này lại liên quan tới án mạng, cách điều tra của cảnh sát Dịch khiến mọi người không phục..."
Anh nói xong, đột nhiên ngưng lại, nhỏ giọng nói tiếp: "Hơn nữa, việc này là do đội phó xúi giục... anh ấy chính là như vậy, chỉ cần không có Chu đội, liền muốn lên làm đại ca, ai ngờ cục trưởng lại cho cảnh sát Dịch lên thay thế, tất nhiên chọc giận đội phó rồi."
"Mạng người quan trọng, phải để việc tra án lên hàng đầu, không nên vì mâu thuẫn cá nhân mà ảnh hưởng tới công việc chứ!"
"... Anh đi mà nói với đội phó đi."
Đồng sự nghĩ lại, nói thêm: "Nói đi nói lại, mặc dù cảnh sát Dịch do phía trên đặc biệt phái qua, nhưng chưa từng nghe nói cô ấy xử lý án mạng bao giờ, trên mạng cũng không có tung tích của cổ, mọi người không tin cổ cũng là hợp lí. Tôi nghĩ nếu tiếp tục điều tra phải nghe theo đội phó, đợi xe Porsche vào tay, liền điều tra được chủ nhân chiếc xe, sau đó sẽ xác nhận được thân phận thi thể."
Người bên cạnh lắc đầu: "Đó là chiếc Porsche bình thường, không biết lấy giấy phép ở đâu, càng không biết mua ở đâu, tiếp tục tra chỉ tốn thời gian. Tôi ngược lại cảm thấy hướng đi của cảnh sát Dịch mới đúng, nên điều tra kẻ thù của Đặng Thúy Bình... nhưng mà nói đi nói lại, đội phó chỉ cần cử theo ba người đi với cảnh sát Dịch điều tra kẻ thù của Đặng Thúy Bình, chuyện này thì có gì khó chứ, vì sao anh ta cứ nhất quyết không chịu..."
"Chắc là sợ cướp công. Tôi thấy đội phó quyết tâm không để Dịch Tiêu đứng nhất rồi."
Đồng sự nói xong lại cười khổ một tiếng:
"... Con tin người bị hại bị giết, bọn cướp cũng đã chết, trong đội còn mâu thuẫn với nhau... việc này có thể một ngày liền giải quyết được sao?"