• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Phán có chút sững sờ.

Chu Niệm Viễn vậy mà bỏ cậu lại một mình với người nhà của anh?

Chị cả cười cười chọc cậu: “Em không cần phải lo lắng, Diệp Thinh cũng chỉ đang đùa thôi, nó không dám ăn Chu Niệm Viễn đâu.”

Quan Phán: “…”

Diệp Chỉ Thanh nói thêm: “Anh em chúng nó suốt ngày bí mật như vậy đấy, con không cần phải để ý.”

Quan Phán lắc đầu.

Diệp Chỉ Thanh ôn hòa nhìn cậu, nói: “Con nói cho mẹ biết, con với Chu Niệm Viễn làm sao mà quen nhau? Nghe nói con là người Trùng Khánh?”

Quan Phán nghe vậy lại bắt đầu lên tinh thần, ngồi trò chuyện cùng bà cả giờ đồng hồ.



Diệp Thinh kéo Chu Niệm Viễn vào phòng sách, đóng cửa, lúc này cậu mới bỏ tay Chu Niệm Viễn ra, vẻ mặt tinh ranh: “Anh họ, anh Phán là người mà anh luôn thầm thương trộm nhớ hả?”

Chu Niệm Viễn hai tay khoanh trước ngực, nói: “Phán không phải là cái tên em muốn gọi thì gọi nhé.”

Diệp Thinh ủy khuất: “Em chỉ gọi có một tiếng anh Phán thì có làm sao, lúc nãy em còn diễn kịch giúp anh mà.”

Chu Niệm Viễn ngừng một lúc.

Lúc nãy khi rời đi, nhìn gương mặt bất lực của Quan Phán, anh cảm thấy có chút đau lòng.

Nhưng anh cũng không muốn đợi tiếp nữa, nên chỉ đành nhẫn tâm một chút, phải bức bách cậu mới được.

Anh cau mày: “Sau này không cho phép bắt nạt em ấy nữa, anh không muốn em ấy hiểu làm chuyện gì nữa hết.”

Diệp Thinh nghe xong bất mãn vô cùng: “Nếu không nhờ có em lừa anh ấy thì anh làm sao nghe anh ấy nói thích anh được?”

Chu Niệm Viễn chỉ điềm đạm trả lời: “Anh biết em ấy thích anh từ lâu rồi.”

Diệp Thinh khẽ hứ một tiếng.

Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Nhưng việc em ấy thích anh không có nghĩa em ấy sẽ đồng ý ở lại bên anh cả đời.”

Diệp Thinh bừng tỉnh: “Em thấy anh ấy có chút tự ti…”

Chu Niệm Viễn không nói gì.

Vấn đề tự nhiên không nằm ở chỗ tự ti, nếu vậy thì anh đâu cần phí công hoài sức nhiều như thế.

Diệp Thinh ừ hử hai tiếng, sau đó liếc nhìn Chu Niệm Viễn: “Anh họ, em phát hiện anh rất là nham hiểm nha.”

Chu Niệm Viễn lạnh mắt nhìn qua.

Diệp Thinh thấy vậy liền ngưng cười, nói: “Anh họ, anh giúp em một việc nhé, em muốn đến công ty anh thực tập.”

Chu Niệm Viễn liếc mắt nhìn cậu: “Thực tập?”

Diệp Thinh bĩu môi: “…Anh cũng không phải không biết em muốn làm gì.”

Chu Niệm Viền sờ cằm: “Nếu anh giúp em thì được lợi gì?”

Diệp Thinh lập tức hô to: “Em thề là sẽ không bắt nạt anh Quan Phán nữa…”

Chu Niệm Viễn giả vờ trầm ngâm.

Diệp Thinh kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh họ, anh giúp em đi mà…”

Chu Niệm Viễn tránh đi cái kéo tay của cậu, nói: “Chú ý giữ khoảng cách với anh.”

Diệp Thinh liền cười: “Anh đây là muốn vì anh Quan Phán mà thủ thân như ngọc hả?”

Chu Niệm Viễn không thèm để ý đến cậu nữa.

Diệp Thinh phát hiện ra bản thân lại lỡ dại, bèn nói lại: “Anh yên tâm, ở trước mặt anh Quan Phán thì có dùng xẻng cũng không cậy miệng em ra được.”

Chu Niệm Viễn hài lòng gật đầu: “Được, bây giờ đang nghỉ hè, để anh nói với cậu một tiếng cho em theo anh thực tập.”

Diệp Thanh hoan hô một tiếng: “Em biết anh họ là tốt nhất mà.”

Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Đợi lát nữa anh cho Hạ Cảnh đến đón người.”

Diệp Thinh lần này đúng là vui đến phát điên, gần như muốn nhảy cẫng lên.

Chu Niệm Viễn lắc đầu, sau đó bước ra khỏi phòng sách.

Diệp Thinh ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

Quan Phán nhìn thấy hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng, gương mặt đều rất thư giãn, lại thêm lúc nãy cậu nghe thấy tiếng cười thích thú của Diệp Thanh, ánh mắt có chút đượm buồn.

Chu Niệm Viễn đều để ý hết, khóe miệng khẽ cong, liền đi đến bên cạnh cậu hỏi: “Cùng má lớn nói những chuyện gì rồi?”

Quan Phán thấp giọng trả lời: “Toàn mấy chuyện hồi còn con nít thôi.”

Chị cả thì ha ha cười: “Em yên tâm đi, mọi người thích A Phán muốn chết, ai lại nỡ bắt nạt em ấy chứ.”

Chu Niệm Viễn cũng cười cười.

Diệp Chỉ Thanh nhìn anh nói: “Mẹ gọi mẹ con đến rồi, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”

Chu Niệm Viễn ngưng một lúc sau đó mới gật đầu.

Diệp Chỉ Thanh nói tiếp: “Hai con đi nghỉ đi, đến giờ cơm trưa mẹ sẽ cho người gọi xuống.” Bà nhìn Quan Phán một chút, lại nói: “Con dẫn Quan Phán đi xem phòng của con đi, sau này nhớ thường ghé thăm là được.”

Chu Niệm Viễn dạ một tiếng.

Quan Phán lập tức đứng lên.

Chu Niệm Viễn dẫn cậu lên lầu.

Cách bố trí trong phòng này cũng gần giống như căn phòng của Chu Niệm Viễn bên biệt thự.

Chu Niệm Viễn nói: “Lúc anh được đón về Chu gia thì đã luôn ở đây, chỉ có khi học đại học mới bắt đầu dọn ra ngoài.”

Quan Phán trong lòng khẽ động.

Căn phòng này nhất định chứa rất nhiều hồi ức của Chu Niệm Viễn, nó khiến cho cậu càng muốn tìm hiểu thêm.

Cậu chậm rãi đi xem xung quanh, lại phát hiện trên tường có treo mấy bức hình.

Đa phần đều là ảnh chụp một mình của Chu Niệm Viễn, còn có vài tấm anh chụp với gia đình.

Nhưng không hề có bức hình nào của Văn Nhã Ni.

Điều này khiến Quan Phán cảm thấy rất khó hiểu.

Nhìn kỹ lại một chút thì trong số các bức hình trên có một bức cậu cùng anh chụp chung hồi còn học đại học.

Cái này khiến cậu có chút bất ngờ.

Cậu nhìn chằm chằm bức hình ố vàng đã cũ từ lâu.

Bức hình được chụp trước cửa thư viện trường, cậu thì đang đứng trên bậc thang, còn Chu Niệm Viễn thì đang bước xuống cầu thang đi ngang qua cậu, trong hình chỉ còn thấy bóng lưng của anh.

Chụp lúc nào nhỉ?

Cậu không hề có chút ấn tượng nào hết.

Trong lúc cậu đang lao tâm khổ tứ suy nghĩ thì tiếng Chu Niệm Viễn gọi từ đằng sau truyền đến: “Phán, qua đây.”

Quan Phán quay đầu, thấy anh đang đứng bên ban công còn nhìn cậu cười cười.

Cậu không tự chủ được mà bước đến.

Vừa đến gần, Chu Niệm Viễn liền vươn tay ra ôm cậu vào lòng.

Ngực của hai người gần như dính sát vào nhau.

Giọng nói trầm thấp của Chu Niệm Viễn vang lên bên tai cậu: “Tiểu Thinh chỉ đang đùa với em thôi, em đừng để tâm nhé.”

Quan Phán lại ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trên người anh, hương thơm này khiến cho cậu có cảm giác mê mang.

Cậu mơ hồ nghĩ, Diệp Thinh đứng trước mặt Chu Niệm Viễn thì luôn lễ độ ngoan ngoãn nhưng quay mặt lại nhìn cậu thì tràn đầy khiêu khích cùng địch ý, hơn nữa cũng chẳng giống giả bộ chút nào.

Nhưng cậu cũng không muốn phản bác Chu Niệm Viễn.

Cậu nghĩ chẳng có gì quan trọng cả, cho dù Diệp Thinh có thật sự ghét cậu thì như vậy đã sao.

Diệp Thinh chỉ là thích Chu Niệm Viễn mà thôi.

Chu Niệm Viễn cười một tiếng: “Người mà em ấy thích là người khác, em rất nhanh sẽ biết là ai thôi.”

Quan Phán nghi ngờ mà ngẩng đầu.

Chu Niệm Viễn nhìn cậu chằm chằm: “Em ấy chỉ muốn nhìn xem phản ứng của em như thế nào.”

Quan Phán không hiểu.

Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Anh nghe em nói là em thích anh.”

Trong phút chốc Quan Phán cả người như bị sét đánh, tiếp sau đó là mặt đều đỏ hết.

Cậu ngập ngừng khóe miệng, nói không nên lời.

Chu Niệm Viễn nắm lấy tay cậu nói: “Em không có điều gì muốn nói với anh sao?”

Quan Phán cúi thấp đầu, không dám nhìn anh.

Chu Niệm Viễn nhất quyết không cho cậu trốn nữa, lấy tay nâng cằm cậu lên.

Cả mặt cậu đều đỏ, sau đó mới lắp bắp nói: “Em… Em thích anh…”

Chu Niệm Viễn hài lòng nở nụ cười, hỏi tiếp: “Bao lâu rồi?”

Quan Phán nào có đủ dũng khí nói với anh là cậu đã yêu thầm anh gần mười năm rồi, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.

Chu Niệm Viễn khẽ cười: “Vậy từ nay về sau hãy ở bên cạnh anh nhé, được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK