• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Niệm Viễn cười cười rồi vuốt ve mặt của cậu.

Quan Phán bất ngờ không thôi mà hỏi: “Những việc này…anh…”

Cậu muốn hỏi, có phải mọi chuyện anh đều biết, hoặc đúng hơn là anh đều có can dự vào.

Lúc đầu bệnh tình của ba cậu rất nặng, là giám đốc hạng mục chủ động cho nhà cậu mượn tiền, sau này cả chuyện mua nhà, cũng là do ông góp ý…

Những việc này, chắc có lẽ đều do Chu Niệm Viễn ở phía sau giúp đỡ.

Cậu nhìn Chu Niệm Viễn, kinh ngạc mà không nói ra lời.

Chu Niệm Viễn chỉ nhẹ xoa đầu cậu.

Vành mắt cậu dần đỏ lên, ấp úng nói: “Anh… anh thật sự…”

Khóe môi Chu Niệm Viễn khẽ cong, làm bộ như không hiểu ý cậu mà nói: “Sao?”

Quan Phán nhìn ra biểu tình của anh, liền biết mình đoán đúng rồi.

Cậu nhịn không được mà ôm chặt lấy eo anh, kích động hỏi: “Anh từ khi nào thì thích em rồi?”

Chu Niệm Viễn cười ra tiếng, sau đó chỉ lấy ngón tay nhéo mũi cậu mà không thèm trả lời.

Trong lòng Quan Phán vừa kích động lại vừa hiếu kỳ, rất muốn tiếp tục truy vấn đến cùng.

Đáng tiếc cho dù cậu có nói xa nói gần thế nào thì anh cũng chỉ cười mà không đáp.

Quan Phán thấy vậy cũng không giận, cái kinh hỷ mà anh đem đến cho cậu ngày hôm nay cũng đủ khiến cậu vui vẻ rồi.

Cứ như thế, cậu áp chế lại tâm tình kích động của mình mà về đến biệt thự.

Vốn dĩ cậu nghĩ rằng sẽ được cùng Chu Niệm Viễn nói chuyện rõ ràng, để xem phán đoán của cậu là đúng hay sai.

Nhưng vừa quay về thì đã thấy Hạ Cảnh đứng chờ Chu Niệm Viễn ở trong phòng khách.

Chu Niệm Viễn nói: “Vào phòng sách đi.”

Quan Phán cho rằng hai người đang muốn bàn chuyện công việc nên lẳng lặng quay về phòng ngủ.

Không ngờ Chu Niệm Viễn lại kéo tay cậu lại, nói: “Phán, em cũng vào đi.”

Quan Phán kinh ngạc nhìn anh, sau đó gật đầu.

Vào phòng sách, Hạ Cảnh lấy ra hai tập văn kiện đưa cho Chu Niệm Viễn, nói: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”

Chu Niệm Viễn “ừ” một tiếng, sau đó lại giao văn kiện lại cho Quan Phán: “Em xem đi.”

Quan Phán nghi hoặc mà mở ra xem.

Một phần là hợp đồng hợp tác, phần còn lại là hợp đồng chuyển nhượng tài sản.

Cậu lật đến trang cuối cùng, càng nhìn biểu tình càng trở nên kỳ quái.

Sau khi xem xong, cậu dường như đã hiểu rõ tất các vấn đề, vành mắt lại dần đỏ lên.

Cậu ngẩng đầu, nhìn Chu Niệm Viễn không chớp mắt.

Mi mục Chu Niệm Viễn khẽ cong, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Cậu lập tức nắm chặt lại tay anh.

Hạ Cảnh đứng một bên làm nhân vật phụ, thấy hai người chìm vào thề giới khanh khanh ta ta, không thèm để ý đến cậu, chỉ có thể hắng giọng: “Cô Văn sáng nay đã bay tới Zurich.”

Quan Phán lúc này mới hồi thần, quay người lại nhìn Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh cười trêu chọc cậu, nói: “Ngài Chu và cô Văn thật ra chỉ có quan hệ hợp tác làm ăn, cậu Quan giờ có thể yên tâm rồi nhé.”

Quan Phán khẽ nhếch môi, tuy rằng không nói gì nhưng lúc này cậu thật sự rất vui.

Trong hai phần văn kiện đã viết rất rõ ràng, Chu Niệm Viễn cùng Văn Nhã Ni ký kết hợp đồng đóng giả người yêu của nhau, người làm chứng chính là má lớn Diệp Chỉ Thanh, hơn nửa năm trước, Chu Niệm Viễn đã chấm dứt hợp đồng, lúc này mới truyền ra tin tức hai người chia tay.

Đồng thời, Chu Niệm Viễn cũng ngầm chuyển cho Văn Nhã Ni một phần tài sản, đây coi như thù lao “diễn kịch” mấy năm này của cô.

Còn về phần Văn Nhã Ni tại sao muốn bồi thường bảy năm cùng Chu Niệm Viễn diễn kịch, Quan Phán thật sự cũng không hiểu rõ.

Cậu chần chừ hỏi: “Gia đình cô Văn biết chuyện này không?”

Hạ Cảnh nhìn Chu Niệm Viễn không có ý mở miệng, bèn thay anh tiếp lời: “Nhà họ Văn không biết, lúc đầu Văn tiểu thư đồng ý giúp cho ngài Chu là bởi vì khi ấy cô ấy có quen một người bạn trai, nhưng do nhà họ khinh bên nhà chàng trai kia không có gia thế. Đúng lúc ngài Chu tìm gặp cô ấy, nguyện ý giúp đỡ cho cô, ngoài mặt cả hai là người yêu nhưng thật ra chỉ là đang giúp nhau đóng kịch thôi.”

Thì ra là như thế.

Quan Phán cuối cùng cũng có thể bỏ đi cái cọc ở trong lòng, xem ra hôm qua thứ mà Văn Nhã Ni đưa cho cậu cũng giống như văn kiện mà họ đã ký trước đó.

Cậu lại chẳng nghĩ ra cô cùng Chu Niệm Viễn đang diễn trò.

Ngay cả mấy bức hình treo trong phòng Chu Niệm Viễn trước đây cũng là dùng để lừa cậu, còn có sự khiêu khích lúc đầu của Văn Nhã Ni, có thể cũng chỉ dùng để kích cậu mà thôi…

Cậu trân trân mà nhìn Chu Niệm Viễn, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Chu Niệm Viễn mở rộng hai tay, nói: “Ngoan, qua đây nào.”

Quan Phán giống như bị bỏ bùa, cứ như vậy mà chui vào lòng anh.

Trong lúc hai người ôm nhau thành một đoàn, Hạ Cảnh chỉ biết cười mà lắc đầu, lặng lẽ rời đi, lúc ra khỏi phòng còn không quên cài cửa giúp họ.

Quan Phán dựa đầu vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Vài lần Văn tiểu thư đến tìm em có phải là để thăm dò thôi không?”

Chu Niệm Viễn cười nói: “Là chủ ý của anh.” Anh nâng mặt cậu lên, nhìn chằm chằm: “Nếu như không cho em một ít kích thích thì em làm sao mà ngày càng đến gần anh cơ chứ?”

Quan Phán nghe xong trong lòng khẽ rung động.

Kỳ thực, lần đầu tiên bị Văn Nhã Ni khiêu khích, cậu vẫn như cũ thấy trong lòng khó chịu chứ lại không biểu hiện rõ tình cảm của mình đối với anh.

Sau đó là do bị Diệp Thinh áp bức, cậu mới thổ lộ rõ mình thích Chu Niệm Viễn.

Cậu ảo não nói: “Em…em ên sớm một chút…”

Chu Niệm Viễn cười rồi hôn cậu, ngắt ngang lời cậu muôn nói, nói: “Không sao cả, anh đã sớm biết tính cách của em rồi, nếu không cũng không làm như thế này.”

Quan Phán dụi dụi người vào trong lồng ngực kiên cố của anh, nói: “Nếu như hồi còn học đại học, em có đủ can đảm thổ lộ với anh thì tốt biết mấy… Chúng ta cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như thế…”

Chu Niệm Viễn chỉ ôm cậu chặt hơn: “Không trách em được, phải trách anh… Khi ấy, anh vẫn chưa đủ mạnh, chưa thể để em dựa vào được.”

Quan Phán ngửa mặt nhìn anh.

Chu Niệm Viễn niết mặt cậu một cái, nói: “Em cũng biết, ông nội anh có đến ba bà vợ, mười mấy người con, ai cũng đều không đơn giản, anh lại là con riêng của vợ lẽ bên ngoài, thân phận cách xa ông nội cả một tầng, muốn nắm quyền lực trong tay, thật không dễ gì…”

Anh mười tuổi quay về Chu gia, lúc đó Diệp Chỉ Thanh đã hỏi anh, có muốn nắm giữ vị trí gia trưởng trong nhà hay không.

Lúc ấy anh đã trả lời rất chắc chắn là muốn, bởi vậy Diệp Chỉ Thanh với Diệp gia mới ở sau lưng hậu thuẫn cùng bồi dưỡng cho anh.

Anh không dám chối bỏ trách nhiệm này, cho nên mới chôn giấu chuyện của Quan Phán, chỉ chờ đến thắng lợi cuối cùng của hôm nay.

Quan Phán nắm lấy tay anh, nhẹ đưa lên môi mình hôn.

Cậu có thể tưởng tượng ra bao năm qua Chu Niệm Viễn đã chịu khổ nhiều như thế nào, trong lòng vì anh mà đau nhói, lại cảm thấy hối hận vì bản thân không ngang hàng với anh.

Chu Niệm Viễn chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh không dám kéo em lại gần anh, nếu như có thất bại, thì đó cũng chỉ là chuyện của riêng anh…”

Quan Phán không nói gì.

Cậu nghĩ, cho dù có thất bại, cậu cũng nguyện ý ở lại bên cạnh anh.

Nhưng lý trí cho cậu biết, cách làm của Chu Niệm Viễn là đúng đắn, bản thân cậu không có năng lực cường mạnh nào cả, có khi chính cậu là người kéo anh đi xuống…

Chu Niệm Viễn sờ sờ gương mặt của cậu, giọng khàn khàn: “Xin lỗi, đã khiến em chờ lâu rồi.”

Quan Phán nhịn không được mà rơi lệ, khẽ lắc đầu.

So với việc chờ đợi, ngày hôm nay cả hai đã có thể bên nhau, ông trời cũng đã cho cậu một cái kinh hỷ quá lớn rồi, cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Chu Niệm Viễn chỉ tiếp tục ôm chặt cậu, không nói gì nữa.

Lúc còn học tiểu học ngồi chung bàn với Quan Phán, anh đã thích cậu rồi,nhưng có thể do dinh dưỡng không đủ, khi ấy cậu rất gầy, nhưng lại rất dễ thương và lương thiện.

Có một lần anh bị bệnh, người nhà lại không ai chú ý, là Quan Phán đi lên phòng khám bệnh nhỏ ở trên trấn mua thuốc cho anh, còn thay anh đi xin thầy giáo cho nghỉ ốm.

Lúc đó anh nghĩ, người bạn cùng bàn này mặc dù nói không nhiều, nhưng con người thật sự rất tốt.

Sau này khi anh được đón về Hải Thành, không lúc nào không nghĩ về Quan Phán.

Anh đã nghĩ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cậu nữa.

Nhưng ai lại ngờ được Quan Phán lại đậu đại học Hải Thành.

Sau khi anh nghe được cái tên Quan Phán này liền không do dự mà đăng ký tham dự dạ tiệc.

Quan Phán đã cao hơn, lớn hơn nhưng vẫn ngây ngô như thế.

Hoặc là do lần đầu tiếp xúc với đô thị phồn hoa, nhìn cậu có chút tự ti và luống cuống.

Anh nhìn mà có chút đau lòng, liền kiếm cớ lại gần cậu, để cậu không còn thấy bỡ ngỡ.

Đến khi biết mình thích cậu thì cũng đã không thể quay lại được nữa.

Đang tiếc lúc ấy anh vẫn chưa nắm được Chu gia trong tay, nếu để cậu ở bên, sợ rằng chỉ cho cậu thêm nguy hiểm.

Anh kiếm cơ hội mà tra đổi mọi chuyện với má lớn Diệp Chỉ Thanh.

Diệp Chỉ Thanh đáp ứng sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của anh, nhưng anh bắt buộc phải có năng lực bảo vệ được người mình yêu.

Lúc ấy bà hai và bà ba luôn rình mò anh, anh sợ Quan Phán sẽ bị lợi dụng, bị hành hạ nên quyết định không bày tỏ.

Nhưng khi anh muốn đưa Quan Phán ra ngoại ô Hải Thành hoặc để cậu quay về Trùng Khánh thì cậu lại tự mình ký hợp đồng với công ty đường sắt, như vậy cách xa anh cũng rất tốt, lập tức được an toàn, anh liền dựa vào đó mà đi tìm giám đốc hạng mục của cậu, nhờ ông giúp đỡ cậu nhiều hơn.

Thoáng cái đã niều năm trôi qua, anh cuối cùng cũng có được Chu gia, lúc này mới dám đưa Quan Phán trở lại bên người.

Mặc dù đã lỡ rất nhiều năm, nhưng hiện tại cả hai đã kết hôn, cũng bày tỏ rõ tình cảm của nhau, đây cũng coi như đã viên mãn.

Quan Phán chậm rãi tiếp nhận các sự kiện.

Chu Niệm Viễn trong khi cậu không hiểu gì, đã sắp xếp cho tương lai của hai người, chỉ cần cậu nghĩ đến điều này trong lòng đã cảm động đến không nghĩ gì được.

Cũng cảm thấy mọi chuyện không thật.

Chu Niệm Viễn cười nói: “Tiếp đến chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đã, rồi sau đó quay lại quê em để thăm ba mẹ em nhé.”

Quan Phán nguyên bản vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, nghe xong có chút do dự mà ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Niệm Viễn nắm chặt tay cậu nói: “Em yên tâm, ba mẹ em cũng chỉ muốn em kết hôn sinh con, bây giờ khoa học phát triển rồi, muốn có con cũng không phải chuyện gì khó.”

Quan Phán ngập ngừng khóe môi, một lúc sau cũng không biết nói gì tiếp.

Chu Niệm Viễn hôn cậu, nói: “Anh hy vọng em có thể nhận được sự chúc phúc của người nhà, sau này không còn hối tiếc gì cả.”

Tròng mắt Quan Phán trong nháy mắt trở nên ướt át.

Chu Niệm Viễn nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất cảm động không?”

Quan Phán liều mạng gật đầu.

Chu Niệm Viễn lại cười, sau đó khàn giọng nói: “Nếu cảm động thì phải chủ động hơn một chút, có được không?”

Nói xong dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.

Quan Phán nghe ra được ý tứ của anh, cho dù tối hôm qua đã lăn qua lăn lại một phen, cơ thể cũng chưa khỏe lại kịp, nhưng cậu liền không do dự mà ôm lấy anh, hai tay vói vào trong quần áo của anh.

Con ngươi Chu Niệm Viễn bắt đầu tối đi, trực tiếp áp người cậu lên sô pha.

Nhưng lại không làm đến cuối cùng.

Chu Niệm Viễn khẽ hôn gương mặt đẫm mồ hôi của cậu, khàn khàn nói: “Hôm nay bỏ qua cho em, đợi em khỏe lên rồi sau này phải bồi thường cho anh đấy.”

Quan Phán ôm chặt cổ của anh, khẽ mỉm cười gật đầu.

Cả hai nằm trên sô pha ôm lấy nhau, lắng nghe tiếng tim đập của nhau.

Lúc này bên ngoài mặt trời lên cao, chiếu sáng cả thành phố.

Cuộc sống kết hôn của bọn họ, chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.HOÀN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang