• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quân sư trễ như thế còn đọc sách à? Ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút, mấy ngày nay chắc là mệt chết rồi.”Triều Ca cười khẽ: “Ta cũng chỉ là chỉ huy, các vị ở phía dưới diễn luyện đều không mệt, ta mệt cái gì?”

“Sao vậy được, chúng ta đều là người thô tục, ngươi lại khác biệt.”

“Khác chỗ nào?”

“Ngươi là người có ăn học, chúng ta kính nể ngươi.” Trình Phi Dương vẻ mặt thành tâm khen tặng.

“Trình tướng quân làm sao trễ như thế còn chưa ngủ? Ngày mai phải diễn tập, phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng chứ.”

“À, ta vừa mới nhận được một tin tốt, qua chỗ Lam tướng quân bẩm báo, trùng hợp đi qua chỗ này của ngươi, nhìn thấy ngươi chưa nghỉ ngơi, ta liền vào xem một chút.”

Trình Phi Dương nói, trêи mặt còn có một tia vui mừng, xem ra thật sự là tin tức tốt cực lớn.

“Ồ? Tin tức tốt gì.” Triều Ca cười khẽ, bưng lên một ly trà.

“Thiếu tướng quân trở về, ngày mai ngài sẽ đích thân quan sát diễn tập của ta.” Trình Phi Dương vừa dứt lời, một miệng trà của Triều Ca phun cả ra ngoài, cả người mãnh liệt ho khan.

Định mệnh! Minh Húc tới? Còn có tin nào xấu hơn tin này nữa không? Đầu Triều Ca oanh một cái, bị đập kêu ong ong.

Trong viện Triều Vân Cung, tình cảnh Minh Húc hai tay chống trước nàng, uy hϊế͙p͙ đe dọa nàng còn rõ mồn một trước mắt. Bây giờ vị tôn thần này lại muốn tới? Tin tức này trực tiếp đem đường làm quan rộng mở Triều Ca đẩy vào trong hầm băng trong nháy mắt, lòng cũng lạnh theo.

“Quân sư, quân sư ngươi không sao chứ?” Trình Phi Dương bị phản ứng của Triều Ca hù dọa ngu người, vội vỗ lưng thuận khí cho nàng.

Triều Ca lắc đầu: “Không có việc gì ““Không có việc gì thì tốt, ngươi có phải cũng cao hứng muốn chết không? Thiếu tướng quân uy danh vang xa, người ngưỡng mộ quả thực cũng không ít, ngươi nhìn thấy, nhất định sẽ thán phục!”

Trình Phi Dương nói xong thần thái tự hào, vẻ mặt kính phục, Triều Ca đang thầm khóc.

“Ủa? Quân sư, sắc mặt ngươi dường như không tốt lắm? A, ngươi rốt cục cũng nhìn ra.

Triều Ca gật đầu, nàng nói: “Ngày mai diễn tập ta không đi, quả thực ta không thoải mái.”

Đương nhiên không thể đi! Lỡ bị nhận ra, nàng còn có đường sống không chứ?

“Ngươi không thoải mái? Quả nhiên là mệt quá rồi!” Triều Ca suy yếu gật đầu, nàng thật sự bị hù chết rồi.

“Ta nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, ngày mai các vị khổ cực.” Triều Ca bày ra một khuôn mặt bệnh tình nguy kịch.

Trình Phi Dương vẻ mặt lo lắng, hắn nói: “Như vậy sao được, ngươi là tổng chỉ huy, diễn tập này là ngươi tự thân tự lực, không có ngươi không được!”

“Thân thể của ta không được...”

“Không có việc gì, ta đi gọi Đoàn huynh đệ tới cho ngươi, hắn y thuật cao minh, nhất định có thể chữa tốt cho ngươi.”

Trình Phi Dương nói xong, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Triều Ca hoảng hốt, bọn họ không hiểu ý nhau, tiểu tử thúi kia cái gì cũng không hiểu, tới nhất định bại lộ.

Hắn chỉ ước nàng xấu mặt, gặp chuyện không may rồi cười trêи nỗi đau của người khác, bỏ đá xuống giếng!

“Trình tướng quân, ngài đứng lại!”Triều Ca mạnh mẽ gào.

Trình Phi Dương quả nhiên dừng lại, quay đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Triều Ca.

“Quân sư, bệnh của ngươi không thể không xem.”

“Ta không có bệnh chỉ là có chút mệt, ta mệt lắm, Trình tướng quân, ta nghỉ ngơi một đêm là khỏe thôi.”

Triều Ca mỉm cười, trong lòng rơi lệ: Có Minh Húc ở đây, nàng nghỉ ngơi một năm cũng không khỏe nổi.

“Vậy không cần xem đại phu?”

“Không cần “

“Vậy ngày mai ngươi sẽ đi tham gia diễn tập?”

Triều Ca cắn răng một cái, trước có sói sau có hổ, tránh hôm nay không tránh khỏi ngày mai, chết thì chết!

“Đi "" Mặt mày Trình Phi Dương rạng rỡ: “Đã như vậy, ta không quấy rầy quân sư nữa.”

Triều Ca bất lực gật đầu, cả người tê liệt. Trình Phi Dương vừa rời khỏi trướng bồng của nàng, lập tức “Bốp” một tiếng, cả đầu đều úp sấp trêи mặt bàn.

Tại sao có thể như vậy? Trêи mệnh cách viết rõ ràng là Minh Húc tới kinh thành, sau đó sẽ không có về Bắc Cương mà. Bất quá, hắn không về Bắc Cương là vì đại hôn với nàng, thành phò mã, vào ở phủ công chúa, đồng thời bắt đầu một trận tổn thương lẫn nhau, mới không rảnh về Bắc Cương.

Nếu coi như không có đại hôn, khó có cơ hội về kinh thành, chảng lẽ không phải nên cùng bạch liên hoa chàng chàng thϊế͙p͙ thϊế͙p͙, ta ta nàng nàng sao? Tới Bắc Cương làm cái gì hả? Không cần yêu đương nữa hả? Triều Ca không nghĩ ra, nàng cảm thấy cuộc sống thật u ám.

Triều Ca u buồn thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui, hay là đi bắt Đoạn Thiên Diễn tới. Trêи bầu trời Bắc Cương mênh ʍôиɠ treo một vầng trăng tròn, dưới ánh trăng, Đoạn Thiên Diễn đang xoa mắt lim dim buồn ngủ.

“Lão yêu bà, hơn nửa đêm ngươi muốn làm gì? Cô đơn tịch mịch lạnh lẽo quá hả?” Một cái móng vuốt của Triều Ca mãnh liệt đập lên đầu Đoạn Thiên Diễn, đập cho hắn tỉnh luôn.

“Oái, lão yêu bà ngươi đánh ta!”

“Nói chính sự, Minh Húc sắp tới!”

“Thật hả? Ta sớm muốn tỷ thí với hắn một chút!” Đoạn Thiên Diễn hưng phấn.

Triều Ca lại đập đầu Đoạn Thiên Diễn một cái nữa.“Hắn từng gặp ta, ta sợ sẽ bị nhận ra! Làm sao bây giờ!”

Đoạn Thiên Diễn “phì” một tiếng bật cười.“Được rồi, chỉ với bộ dạng xấu xí này của ngươi, ta biết ngươi mười năm rồi mà lần đầu tiên còn không nhận ra ngươi, hắn mới gặp ngươi mấy lần?”

“Hai lần ““Vậy thì đúng rồi, ngươi lo lắng cái gì, ngươi không tin thuật hóa trang của Bích Tiêu? Hay lo chính mình quá ngu xông ra nói cho hắn biết ngươi là Triều Ca?”

Triều Ca sững sờ, tiểu tử thúi này nói rất có đạo lý. Mười năm này, bọn họ thường xuyên luyện kiếm, cùng học tập, tới hắn còn không nhận ra, Minh Húc kia càng không thể nào nhận ra!

Quả nhiên là nàng lo lắng quá đáng, vừa nghe đến Minh Húc muốn tới, liền trực tiếp kinh sợ. Mất mặt quá đi!

Triều Ca ở bên cạnh kiểm điểm tự trách, Đoạn Thiên Diễn ở bên kia liền được nước làm tới.

“A, Thiếu tướng quân, ta là Triều Ca của chàng nè, ta mến mộ chàng thật lâu, thế nhưng, chàng lại chỉ yêu muội muội của ta, ta đau lòng quá, ta chỉ có thể buông tay thành toàn cho chàng...”

Đoạn Thiên Diễn học dáng vẻ Triều Ca khoa trương diễn sâu một lần.

Triều Ca giận dữ, đưa tay trực tiếp ném Đoạn Thiên Diễn lên mặt đất, nhiệt tình đánh một trận. Cho đến khi mọi uất ức mà Triều Ca phải chịu dưới tay Minh Húc bộc phát hết ra, nàng mới ngừng tay. Lúc những tầng mây ở chân trời lọt qua tia sáng nhạt đầu tiên, toàn bộ quân doanh đều tỉnh.

Hôm nay là thời gian diễn tập, các tướng sĩ đều vô cùng hưng phấn, động tác đều đặn.Hạ Triều Ca vẻ mặt bình tĩnh bò lên trêи ngựa, cùng Trình Phi Dương song song đi cùng, Lam Thiên Tường một mình cưỡi ngựa dẫn đầu phía trước.

“Quân sư, sắc mặt ngươi dường như không tốt lắm.”

Triều Ca âm thầm phỉ nhổ trong bụng, sắp gặp Minh Húc rồi, tốt mới lạ ý?

“Để cho Trình tướng quân lo lắng, ta khá hơn tối hôm qua nhiều, sau khi diễn tập xong, ta lại về nghỉ ngơi cho khỏe là được.”

“Vậy ta liền yên tâm.” Trình Phi Dương gật đầu.

Qua một hồi, Trình Phi Dương lại có chút không ổn, trong lòng luôn áy náy.

“Quân sư, ngươi đừng trách ta, diễn tập là thành quả của ngươi, đây là lúc ngươi dương danh lập vạn, ta chỉ hy vọng nỗ lực của ngươi được biết đến, mới khẩn thiết hy vọng ngươi tham gia.”

Triều Ca yếu ớt thở dài, nàng biết Trình Phi Dương có lòng tốt mà.

Thế nhưng danh lợi với nàng là phù vân, nàng vốn là trưởng công chúa tôn quý nhất Ly quốc, những thứ này đối nàng mà nói căn bản không quan trọng.

Quan trọng là, nàng không muốn nhìn thấy Minh Húc đâu.

“Đa tạ Trình tướng quân, ý tốt của ngài ta đều rõ mà.”

Thanh Long quân rất nhanh tiến vào, vẻn vẹn dùng nửa canh giờ, liền đến địa điểm tập hợp đã hẹn. Trêи một vùng bình nguyên khoáng đãng, bốn nhánh quân đang từ từ tập hợp.

Địa điểm tập hợp chính là bên ngoài Hề gia chủ quân thành. Quân Hoàng gia quanh năm đóng ở Bắc Cương, tại Bắc Cương có một tòa chủ quân thành, tường thành kiên có dũng mãnh, phía sau là một vùng phòng ốc rộng lớn. Đó là nơi chủ soái quân Hoàng gia đóng giữ, cũng là trận địa chính mà bốn đội quan đổ vào.

Lúc này, ở ngoài tường thành, một người mặc một bộ khải giáp màu bạc, cưỡi một con bạch mã cao lớn đang chờ ở đó.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Triều Ca liền nhận ra đó là Minh Húc. Chỉ có hắn mới có đủ khí thế như vậy, bễ nghễ thiên hạ, bày mưu nghĩ kế, khí chất tận trời, trong lòng dường như chứa đựng cả thế gian rộng lớn. Trong lòng Triều Ca căng thẳng, tay cầm lấy dây cương không khỏi chặt thêm một chút. Nhớ tới Tang Chính Khanh dạy bảo, bất cứ lúc nào chỗ nào, đều phải bất động thanh sắc.

Thần sắc Triều Ca tự nhiên hơn vài phần. Đợi lúc đi tới trước mặt Minh Húc, bốn nhánh quân đội đều đã tập hợp.

Bốn chủ soái đứng một hàng ở phía trước, quân sư cùng phó soái một hàng, đứng ở phía sau.

Sau một cái chớp mắt, nhóm tướng quân quân sư tung người xuống ngựa, các tướng sĩ quỳ một chân trêи đất.

“Tham kiến Thiếu tướng quân!”

Triều Ca cũng làm bộ làm tịch một chân quỳ xuống tới. Bậy quá nha, nàng đường đường là trưởng công chúa một nước, tới bây giờ đều là Minh Húc quỳ nàng. Tôn ti rối loạn, chỉ mong Minh Húc bị tội mà chết sớm mấy năm.

“Đều đứng lên đi “

“Tạ tướng quân!”

Sau khi mọi người đứng dậy, chỉ thấy ánh mắt Hề Minh Húc chậm rãi rơi trêи người Triều Ca.

“Đây chính là tân quân sư mà Thanh Long quân vừa mời tới từ Bích Ba sơn trang?”

“Hồi tướng quân, đúng vậy.” Lam Thiên Tường đáp.

“Ti chức Ly Ca, sư phụ là Tang Chính Khanh trang chủ Bích Ba sơn trang, chịu sự gửi gắm của sư phụ, đến Bắc Cương rèn luyện.” Triều Ca kiên trì nói hết lời, Minh Húc sẽ không phát hiện nàng ha?

Minh Húc gật đầu, cười khen ngợi Triều Ca. “Bích Ba sơn trang quả nhiên không tầm thường, nhân tài đông đúc. Trước đó việc ngươi sửa chữa lỗ hổng phía bắc, ta đã nghe nói, làm rất tốt.”

“Có thể vì Ly quốc tận trung, là vinh hạnh của ti chức.” “Ồ?” ánh mắt Minh Húc di chuyển trêи người Triều Ca. Triều Ca trả lời có nề nếp, nét mặt cực kì trấn định.

“Tốt, tốt. Vậy trước tiên ở đây ta phải chúc mừng Lam tướng quân, có được một trợ thủ đắc lực!” Minh Húc cười nói.

“Đây cũng là phúc của mạt tướng!” Lam Thiên Tường nói.

“Ta thật hâm mộ lão Lam, quan hệ với Bích Ba sơn trang tốt như vậy, một quân sư tạm rời cương vị lại đưa tới một quân sư khác!” Chủ soái Bạch Hổ quân cười nói.

“Đúng đấy, ta thật sự muốn nhìn một chút, quân sư của Bích Ba sơn trang trong lần diễn tập này, cho ngài mưu gì, kế gì đây!” chủ soái Chu Tước quân cũng phụ họa theo.

“Các ngươi đừng tự coi nhẹ mình, quân sư của mỗi người cũng rất lợi hại mà!”

Lam Thiên Tường đi theo mấy người vừa nói vừa cười, có thể thấy quan hệ hết sức tốt.

“Đã như vậy, nhiều lời vô ích, thủ hạ của ta phải xem thực hư ra sao!” Huyền Vũ quân chủ soái nói.

“Vậy thì tốt, nghe lệnh của ta, diễn tập chính thức bắt đầu!”

Sau khi Hề Minh Húc tuyên bố hiệu lệnh, bốn nhánh quân đội rất nhanh chóng xoay người rời khỏi, đi về doanh địa diễn tập của mình.

Triều Ca đứng lên, xoay người lên ngựa, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Minh Húc quả nhiên không nhận ra, quả thực hù chết nàng!

Hạ Triều Ca vui tới mức lệ rơi đầy mặt!

Bốn cánh quân đội xuất phát, Minh Húc chậm rãi đi lên tường thành chủ quân thành, ở trêи cao nhìn xuống các tướng sĩ phía dưới.

Lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên di chuyển, rơi vào Triều Ca phía sau. Minh Húc chậm rãi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Đi mòn đế giày tìm chẳng thấy, đến lúc tìm ra chẳng phí công, thì ra nàng ở đây.”

Diễn tập bắt đầu, hết thảy đều tiến hành thuận lợi. Triều Ca ở trêи đài chỉ huy Thanh Long quân, tự mình chỉ huy toàn bộ Thanh Long quân chiến đấu, vững vàng, bình tĩnh, gặp biến không sợ hãi.

Minh Húc nghiêm túc nhìn bốn nhánh quân đội diễn tập, lúc thấy biểu hiện của Triều Ca, trong mắt hắn không khỏi lộ ra một tia kinh diễm. Xem ra, việc Triều Ca che dấu, không chỉ có một chút.

Minh Húc không khỏi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười mà chính hắn cũng không phát giác. Qua cả ngày diễn tập, bốn nhánh quân đội định ra thắng bại, Thanh Long quân rút ra thứ nhất, đẹp đẽ đánh tan ba cánh quân đội khác.

Buổi tối, dựa theo lệ cũ qua ngày diễn tập, Minh Húc cử hành một yến tiệc mừng công. Chúc mừng lần này diễn tập hoàn thành viên mãn, đồng thời cũng khen ngợi những người có biểu hiện nổi bật.

Gió đêm Bắc Cương mát mẻ lại mang chút lạnh thấu xương, như là tướng sĩ Bắc Cương, mỗi người đều cứng cỏi như nam tử hán làm bằng sắt.

Một ngày diễn tập mệt nhọc đi qua, tướng sĩ đều được thưởng rượu, bày ra từng bàn, trong yến hội mượn rượu nói chuyện vui vẻ.

Trong chủ quân thành, trêи trung tâm quảng trường, Hề Minh Húc cùng các tướng lĩnh chức vị cao trong quân đội của bốn nhánh làm thành một vòng, ngồi xung quanh lửa trại.

Minh Húc đứng lên, nâng chén rượu trong tay về phía các tướng lĩnh có mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK