Cùng ngày Lý Băng tứ hôn, Uyển Tình từng quỳ cầu Triều Ca buông tha Minh Húc. Nhưng bị Triều Ca từ chối thẳng thừng, vì vậy mà Uyển Tình trách cứ Triều Ca. Triều Ca bổng đánh uyên ương, khiến con đường của Uyển Tình cùng Minh Húc càng nhấp nhô.
Sau khi Triều Ca cập kê, HMinh Húc cùng Triều Ca thành hôn. Sau khi thành hôn, Minh Húc đối với Triều Ca lãnh đạm xa cách, thậm chí trong lòng oán hận, chán ghét tột cùng. Minh Húc ở lại kinh thành giống như một con chim bị bẻ gãy cánh, suốt ngày bị vây trong cái lồng chim hắn căm ghét. Bởi vì Minh Húc càng ngày càng không cách nào nhẫn nại sự của kiêu ngạo bá đạo của Triều Ca, càng đau lòng Uyển Tình suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, rốt cuộc có một ngày hai người bỏ trốn.
Bị Triều Ca ngăn tại cửa kinh thành, mang về hoàng cung. Hoàng đế tức giận, dùng đại hình với Minh Húc, dẫn tới cột sống của hắn bị thương, nửa người dưới bại liệt, cả đời không còn cách nào đứng lên nữa. Mà Uyển Tình thì bị đày vào lãnh cung.
Minh Húc bị đưa về phủ công chúa, đối với Triều Ca càng thêm căm hận. Ẩn nhẫn, đả kϊƈɦ, thống khổ, khiến tâm Minh Húc càng thêm kiên định, càng thêm lạnh lùng. Mà Triều Ca yêu Minh Húc thì cực kì thương tâm, sống một ngày bằng một năm.
Một năm sau đó, hoàng hậu Kiều Tâm Lăng chết trong một trận đại hỏa. Hoàng đế Lý Băng vì Kiều Tâm Lăng qua đời mà càng ngày càng sa sút, thân thể ngày càng kém. Thái tử Thiên Túng dần dần tiếp nhận quyền lực từ tay Lý Băng.
Nhưng mà, ngay giữa lúc chuyển giao quyền lực, kế hoạch của cha con Hoàng gia ngày càng thuận lợi. Thân thể Lý Băng càng ngày càng kém, cuối cùng thoái vị sớm, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thiên Túng.
Vào ngày đăng cơ, cha con Hoang gia chỉ huy đại quân giấu ở ngoài công phá kinh thành. Một lần hành động khống chế toàn bộ triều cục, giết chết Thiên Túng tại chỗ, đầu một nơi thân một nẻo, chết không toàn thây. Lý Băng nhận được tin tức, hỏa khí công tâm, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Lúc Hoằng Tân công phá hoàng thành bị thương nặng, cuối cùng Minh Húc leo lên ngôi vị hoàng đế. Hắn cứu Uyển Tình từ lãnh cung ra, lập thành hoàng hậu. Mà đem nhốt Triều Ca lại, khiến cho nàng muốn sống không được chết không xong, trả lại toàn bộ đau khổ mà Triều Ca đã mang cho Minh Húc. Cuối cùng, Triều Ca chết trong địa lao, thi thể bị bỏ ở bãi tha ma.
Trải qua thống khổ, tuyệt vọng, giãy dụa, đau khổ, thất thân, Minh Húc phá kén trọng sinh, trở thành nhất đại minh quân. Cùng Uyển Tình định chung thân, mở ra một thời kì thịnh thế. Xem xong mệnh cách này, sắc mặt Triều Ca tái nhợt, cả người lạnh như băng ngã ngồi trêи ghế. Giống như chính mình tự mình trải qua, thống khổ, khổ sở, tuyệt vọng.
Mười lăm năm này, nàng trải qua quá tốt, phụ mẫu cùng ca ca thương nàng đến tận xương tủy. Mà cuối cùng, chính mình phải trơ mắt nhìn bọn họ từng bước từng bước thống khổ chết đi, bất lực, không thể thay đổi. Đau như vậy, tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì, đau hơn cả khoét tim. Trải qua nhiều như vậy, cuối cùng nàng bị giam vào địa lao dằn vặt sống không bằng chết, lại coi là cái gì? Một chiêu này thật ác độc, trước hết để cho nàng có tất cả, sau đó sẽ tước đoạt từng cái từng cái. Lấy Lý gia một nhà chết thảm lót đường vì Minh Húc mở ra một triều đại thịnh thế.
Nực cười tới mức nào, tàn nhẫn tới mức nào! Tâm Triều Ca như bị đá tảng đè nặng, vô cùng khó chịu. Nhiều lần suýt chút nữa không thở nổi.
Nàng ở trong lòng mẫu hậu làm nũng, ngủ say. Nàng ở trêи đầu gối phụ hoàng nhìn lén tấu chương. Nàng đồng hành cùng hoàng huynh lén lút xuất cung, cùng nhau điên, cùng nhau quậy, cuối cùng huynh ấy cõng nồi. Từng màn từng màn, những hình ảnh đẹp đẽ không ngừng tái hiện trong đầu của nàng.
Cho dù đây chỉ là một lần luân hồi, cho dù nàng chỉ là kẻ qua đường, cho dù chết thì hồn cũng sẽ không bị diệt mà vẫn còn kiếp sau. Nàng cũng không có cách nào tiếp nhận mệnh cách như vậy, kết cục như vậy. Có thể ngược nàng, nhưng ngược người thân nàng yêu thương, không được.
Nàng nằm ở trêи ghế, nhìn ánh trăng đầy sân, dần dần bình phục tâm tình của mình. Xem đến tình thế bây giờ, hết thảy đều dựa theo mệnh cách, không có lệch ra khỏi quỹ đạo.
Hoàng phu nhân đã qua đời, Hoàng gia hận Lý gia, không thể thay đổi. Hoàng gia phát triển mười năm ở Bắc Cương, âm thầm tích lũy thế lực, không thể thay đổi. Minh Húc cùng Uyển Tình vừa gặp đã yêu, phụ hoàng tứ hôn, không thể thay đổi. Việc duy nhất hiện tại có thể bắt đầu thay đổi chính là, nàng cự hôn.
Nếu không thành thân, Minh Húc sẽ không mất hai chân, sẽ không rơi vào tuyệt vọng, đập nồi dìm thuyền. Sau đó thì sao? Làm như thế nào đây?Minh Húc cuối cùng nhất định phải leo lên ngôi vị hoàng đế, mở ra thời kỳ thịnh thế, việc này cũng không thể đổi được. Triều Ca ngưng mi trầm tư, ngồi suốt đêm trong sân.
Ngày hôm sau, Triều Ca về phòng ngủ một lát, liền đứng dậy. Trước bàn trang điểm, Triều Ca nhìn chính mình trong gương. Một đôi mắt sáng, trong suốt như thủy tinh, cái mũi tinh tế, môi hơi mỏng, làn da non mịn, mái tóc đen như thác nước. Trêи đỉnh đầu cài một cây trâm hoa mai, trong trắng thanh tú, người mặc một bộ váy màu ngọc thêu mây bay nước chảy, mười phần xinh đẹp. Nàng di truyền dung mạo xinh đẹp của mẫu hậu, sinh ra đã đẹp, sau khi cập kê trổ mã càng duyên dáng yêu kiều, rất có phong thái cùng khí chất của trưởng công chúa.
Phía sau nàng, Xuân Liễu đang kiên nhẫn chải đầu cho nàng. “Xuân Liễu, ngày hôm qua nhị công chúa tới tìm ta, chúng ta tranh cãi ở trong sân, ngươi cũng đều nghe thấy rồi?” Tay Xuân Liễu run một cái, sắc mặt trắng bệch, nàng quả thực nghe thấy, nhưng loại chuyện này, nàng làm sao dám nói bậy!
“Không, công chúa, nô tỳ không có nghe thấy.” Xuân Liễu hoảng hốt thất thố.
“Nghe thấy chính là nghe thấy, cứ nói thật, ta cũng không trách ngươi.”
Xuân Liễu cẩn thận từng li từng tí quan sát Triều Ca, sau khi xác định nàng không có tức giận, mới thấp giọng thừa nhận. “Nô tỳ quả thực nghe thấy, thế nhưng nô tỳ sẽ không nói lung tung.”
“Xuân Liễu, ngươi cảm thấy ta cần phải đi cầu xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không?”
“Công chúa, người là người tôn quý nhất thiên hạ, người có quyền kiêu ngạo, căn bản không cần xem sắc mặt cùng ý tứ người khác, càng không cần ủy khuất chính mình.”
“Ý ngươi là, ta không cần phải đi cầu phụ hoàng?”
“Xuân Liễu cảm thấy, nếu đây là hoàng thượng tứ hôn, Hoàng tướng quân lại là một vị tuổi trẻ tài cao, phong độ nho nhã, ngài ấy xứng đôi với công chúa, công chúa không cần phải nhường cho bất kì kẻ nào.”
“Thật sao?” Triều Ca thở dài một tiếng, nàng nói: “Nhưng nàng là hoàng muội của ta, ta làm sao nhẫn tâm khiến nàng khổ sở, làm sao nhẫn tâm bổng đánh uyên ương?”
“Công chúa, người nói gì vậy, thân phận của người so với nàng...”
“Ở trong mắt ta, chỉ có tình cảm tỷ muội, không có thân phận cao thấp. Nếu ta đã đáp ứng với nàng, ta phải đi cầu xin phụ hoàng thôi.”
Thấy tâm ý Triều Ca đã quyết, Xuân Liễu cũng không nhiều lời nữa, thế nhưng trong mắt cũng bất bình thay Triều Ca. Cái này vốn là đồ của mình, người khác nói cướp là cướp, còn muốn ủy khuất chính mình để thành toàn cho người khác, công chúa cũng quá ngốc rồi!
Sau khi Triều Ca trang điểm xong, mang theo Xuân Liễu đi tới Ngự Thư phòng. Thời gian này đã bãi triều, Lý Băng phải ở Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương. Triều Ca đi tới trước Ngự Thư phòng, nhưng không có vào Ngự Thư phòng. Bỗng nhiên, Triều Ca quỳ xuống trước cửa Ngự Thư phòng. Xuân Liễu khϊế͙p͙ sợ, nàng vội vàng duỗi tay ra đỡ.
Nhưng mà Triều Ca đẩy nàng ra, nói: “Ngươi đứng phía sau đi, không cần đỡ ta.” Bị Triều Ca ra lệnh như thế, Xuân Liễu sợ hãi vội vàng lui lại, đứng cách đó không xa nhìn Triều Ca một mình quỳ gối dưới ánh mặt trời. Thân hình gầy yếu dưới cái nắng mãnh liệt, có vẻ vô cùng mờ nhạt.
Hai mắt Xuân Liễu liền đỏ lên, sao công chúa lại ngốc như vậy! Vì kẻ đoạt phò mã của nàng mà làm được tới mức này!
Rất nhanh, việc Triều Ca quỳ gối trước cửa Ngự Thư phòng liền truyền đi, truyền khắp toàn bộ hoàng cung, thậm chí ngay cả một ít đại thần bãi triều chưa kịp xuất cung đều nhận được tin tức.
Lý Băng vội vàng ra khỏi Ngự Thư phòng, đau lòng muốn đỡ Triều Ca dậy. Triều Ca lại không chịu, quỳ thẳng.
“Con làm cái gì vậy!” Lý Băng gấp gáp.
“Cầu xin phụ hoàng, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Lý Băng sững sờ, ông cau mày, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Chẳng lẽ con không thoả mãn chuyện tứ hôn này? Vì sao?”
“Bởi vì con không thích Hoàng thiếu tướng quân, xin phụ hoàng ân chuẩn.” Triều Ca khấu đầu trước Lý Băng một cái thật mạnh.
“Sao có thể? Không phải hôm qua Thiên Túng vừa mới tới xem ý con sao? Con cũng không phản đối mà!”Lý Băng hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Triều Ca.
“Cầu phụ hoàng thành toàn “ Triều Ca lại cúi đầu xuống đất, vẫn không nhúc nhích, không giải thích, cũng không đổi ý. Lý Băng nhìn dáng vẻ của Triều Ca, đau lòng không tả.
Từ nhỏ đến lớn, Triều Ca tới bây giờ đều muốn gì được đấy, bây giờ lại không than một tiếng quỳ trước ngự thư phòng dưới nắng lâu như vậy, có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Lý Băng ngẩng đầu nhìn về Xuân Liễu phía sau Triều Ca, lớn tiếng hỏi: “Nói, chuyện gì xảy ra, không cho phép có nửa lời giấu giếm!”
Xuân Liễu sợ hãi vội vàng dập đầu trêи mặt đất mấy cái liên tiếp, đầu dường như muốn vỡ ra. “Hồi hoàng thượng, ngày hôm qua sau khi thái tử rời khỏi, nhị công chúa tới thăm trưởng công chúa.”
Nghe nói thế, sắc mặt Lý Băng càng khó coi vài phần.