• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mai Tuyết Vân

Vệ Thiện kéo tay Vệ Bình, dắt vào điện, Vệ Kính Dung đã ôm Tần Thị chờ trong điện, nhìn hai người họ sóng vai bước vào. Vệ Kính Dung ngọc thụ lâm phong, Vệ Thiện trăm hoa nghìn sắc, nhìn hai tiểu bối như vậy, trong lòng nàng rất kiêu ngạo, liên tục gật đầu với Vệ Bình.

Con cháu Vệ gia đều xuất sắc, lúc này Vệ Tu chưa trưởng thành, còn Vệ Bình thì hào sảng anh tuấn, một thân lam bào làm nổi bật lên khí chất anh dũng hiên ngang. Thấy Vệ Kính Dung đã muốn quỳ xuống hành lễ, bị nàng kéo lại: “Đến chỗ ta còn hành lễ gì nữa, gầy đi rất nhiều rồi.’’

“Quốc lễ không được, nhưng gia lễ nhất định phải làm.’’ Vệ Bình kiên trì muốn lạy, Thụy Hương vội vàng dâng đệm quỳ lên. Vệ Bình nghiêm chỉnh quỳ xuống, dập đầu một cái. Những lời đã nói trên đại điện, như may thay không làm nhục mệnh, trước mặt cô cô sẽ không dùng đến. Vừa đứng thẳng người đã lập tức xoa xoa bụng: “Cô cô, con đói rồi.’’

Đại quân vẫn đang hạ trại ngoài thành, phân bổ binh lính thế nào, cũng đã được Chính Nguyên đế truyền lệnh từ lâu. Lính trong đại doanh, vốn là binh sĩ các nơi tụ họp lại, ngoại trừ những người chờ phong thưởng, còn lại đều trở về vị trí cũ.

Tấn vương Tần Chiêu dẫn theo mấy vị tướng lĩnh và hai đội tiểu binh cưỡi ngựa vào thành. Phô bày thanh thế, khải hoàn hồi triều, ngựa đi giữa phố Trường An, lượn quanh một vòng hoàng thành. Loan tin cho muôn dân biết, đã đánh thắng trận, dẹp xong Vân Châu, mở rộng bờ cõi non sông.

Những điều này đã được quan viên Lễ bộ thông báo từ trước, bách quan nghênh đón ở cổng thành. Vì tìm được kim ấn tiền triều, lại bắt được Tể tướng tiền triều, nên Chính Nguyên đế rất vui vẻ. Đang mở tiệc ở Hàm Nguyên điện, chiêu đãi quần thần.

Tấn vương là chủ soái, bên cạnh có mấy vị lão tướng giúp đỡ, Vệ Bình lại bộc lộ tài năng trong đám tiểu bối. Thế nào trên điện cũng phải kính rượu, phải ăn thứ gì đó lót bụng trước mới được.

Vệ Kính Dung nghe xong liền cười: “Đã sớm chuẩn bị cho con cả rồi, cũng là muội muội con cẩn thận.’’ Chỉ tay vào Vệ Thiện, càng ngắm càng hài lòng, cô nương nàng nuôi lớn, thoáng chốc đã hiểu chuyện rồi, trong lòng thoáng buồn.

Nam nhân Vệ gia từ trên xuống dưới, đều ra trận đánh giặc khi còn trẻ. Lúc hành quân đều ăn uống vội vã, hoặc là ăn lương khô, còn trẻ không chú ý, về già sẽ bị đau dạ dày. Vệ Thiện dặn dò Quang Lộc Tự chuẩn bị chút canh nóng bánh mềm, để ca ca lót bụng trước. Xé nhỏ bánh giúp Vệ Bình, canh nóng hầm thịt dê, cũng phải nghiền nát mới để Vệ Bình ăn.

Tần Thì níu lấy cái bàn nuốt nước miếng, Vệ Thiện vươn tay nựng má hắn. Sai Trầm Hương cầm một chén hoa sen nhỏ đến, múc một ít vào chén của hắn. Xé bánh cho Vệ Bình xong, lại đút cho Tần Thị, giúp hắn nghiền thịt dê, không để hắn uống cả chén, mà bắt ăn từng thìa nhỏ.

Vệ Bình kinh ngạc: “Thiện Nhi của chúng ta làm sao vậy, cô cô đã tìm nữ quan cho nàng rồi sao?’’ Vệ Thiện từ nhỏ đã đi theo Vệ Kính Dung, khi đó Chính Nguyên đế đã bá chiếm một phương. Vệ Thiện lại là viên minh châu quý giá nhất, luôn được người khác hầu hạ. Mười ngón tay chưa từng vương phải nước xuân, sao có thể tự mình làm những chuyện này.

Khi Vệ Thiện được phong làm Công chúa, theo lý mà nói phải có nữ quan theo bên người. Nhưng Vệ Kính Dung không muốn người khác dạy nàng quy tắc, hai nhi tử khi bé đều cầm nhành trúc trách phạt, duy nhất chỉ có Vệ Thiện là không. Làn da non mềm sợ chạm vào sẽ thành sẹo, là tiểu cô nương được nâng niu trong tay mà lớn lên. Diễn*Đàn*Lê-Qúy-Đôn

Vệ Kính Dung tức giận lườm hắn: “Còn xem muội muội như hài tử sao, cô nương nhà ta đã lớn, tất nhiên sẽ hiểu chuyện.’’

Đối với Vệ Bình, nàng vẫn luôn là tiểu muội thích làm nũng, lúc này, còn cố ý bắt một đôi công đến dỗ nàng vui vẻ. Một con xanh lam, một con xanh lục, đều nhốt vào lồng sắt, vừa vào cung đã vội mang đến cho nàng chơi.

Vệ Bình ăn vội chén canh dê, rồi nhanh chóng đi dự tiệc, lúc đi còn nói: “Đợi trong nhà dọn dẹp một chút, ta lập tức tới đón muội.’’

Vệ Thiện còn chưa trả lời, Tần Thị đã cầm cái chén, đứng dậy năn nỉ: “Đệ cũng muốn đi.’’ Ở nhà cữu cữu phép tắc sẽ ít hơn trong cung, cũng không cần đi học viết chữ. Còn được ca ca cõng lên vai, đưa hắn đi dạo phố ngắm thành. Diễn*Đàn*Lê-Qúy-Đôn

Nếu là trước đây Vệ Kính Dung đúng là không yên lòng, nhưng lúc này lại có thể an tâm giao nhỉ tử cho chất nữ chăm sóc: “Cho các con đi vài ngày, nhưng không được náo loạn.’’ Nghe cô cô đồng ý, Vệ Bình mới vội vã đến Hàm Nguyên điện, Tấn vương bị Triệu thái hậu lôi kéo. Vệ Kính Dung không muốn hắn đến trễ, dứt khoát sai thái giám đến Thọ Khang cung chờ, gọi hắn đến dự tiệc trước, một chút nữa sẽ đến. Từ trước đến nay Triệu thái hậu luôn là người để bụng, nhưng Vệ Kính Dung lại chưa từng so đo, khi nàng sai người qua, người tức giận lại là Triệu thái hậu.

Chính Nguyên đế bày tiệc ở Hàm Nguyên điện chiêu đãi quần thần, Vệ Kính Dung cũng bày tiệc trên đầm Vân Mộng. Lúc này, cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở bên hồ, Bồng Lai điện mở rộng hai mươi bốn hoa môn*, thiết yến trước thủy đài*.

*hoa môn: cửa khắc hoa                    *thủy đài: nhà xây trên nước.

Các mệnh phụ đều đang đợi, Vệ Kính Dung đã đến từ lâu, Dương phi lại đến trễ. Nàng ta và Triệu thái hậu cùng nhau tới, Dương phi quen được nuông chiều lại đi lấy lòng Triệu thái hậu. Mặc dù bà ta cũng không yêu thích gì nàng cho lắm, nhưng thứ nhất là nàng họ Dương, thứ hai là ghét Vệ Kính Dung. Vì thế nguyện ý cho Dương Vân Kiều chút mặt mũi, dẫn nàng ta đi vào.

Nhưng điều đó lại không khiến người ta kinh ngạc, điều làm họ nhìn không chớp mắt chính là chiếc váy trên người Dương phi. Trăm hoa rực rỡ, dát châu nạm ngọc, lại không mặc áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo kết từ trân châu. Lụa mỏng quàng qua vai, tóc chải cao búi lên, trên đầu cài một đóa kim hoa. Xinh đẹp át tứ phương, khiến những nữ quyến ngồi đây đều không thể sánh bằng.

Từ Đáp ứng vừa ngẩng đầu lên đã thấy, ngẩn người tại chỗ, Dương phi cài đóa kim hoa trên tóc, người chưa đến hương đã quấn quanh. Phục trang trên người lộng lẫy, nhìn người trước mắt không thể không nghĩ đến thiên tiên trên trời.

Từ Đáp ứng cẩn thận hít một hơi, nghiêng đầu đưa mắt nhìn Vệ Kính Dung, nhưng chi thấy nàng bình thản. Trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng, Hoàng hậu nương nương tốt tính, từ cổ chí kim khó ai hiền đức sánh bằng. Dương phi lại làm như thế, thực sự khiến người khác chán ghét mà. Diễn*Đàn*Lê-Qúy-Đôn

Mấy ngày nay, Chính Nguyên đế không bước chân qua cửa Châu Kính điện, ngoại trừ đến Đan Phượng cung thì đều đến Thục Cảnh điện. Từ Đáp ứng vén tà váy, đứng lên hành lễ với Thái hậu, sau ngày hôm nay, chắc bệ hạ sẽ lại nổi giận mà xem.

Vệ Thiện khẽ cười, không ngờ Dương Vân Kiều lại may nhanh như vậy. Tính tình nàng ta yêu thích xa hoa, trước nay chưa từng thay đổi. Ban đầu còn có cô cô trấn áp, phi tần hậu cung cũng tuyệt đối không thể ganh đua xiêm áo được.

Đợi khi Tần Dục lên ngôi, nàng ta làm Thái hậu, muốn y phục, thức ăn đều phải tinh xảo. Tú nương ở Thượng Y cục làm từ sáng đến tối không ngừng tay. Một bữa ăn còn chưa kịp dọn xuống, một món khác lại liên tiếp được mang lên, ngự trù ở Quang Lộc Tử lến đến hai trăm người.

Mệnh phụ, phi tần thấy chiếc váy của Dương phi, cũng có người sinh lòng hâm mộ. Vệ Thiện khẽ liếc mắt qua, phát hiện sắc mặt của Trung Nghĩa hầu phu nhân rất khó coi. Đầu tiên là cau mày, sau đó mới nở nụ cười nghênh đón muội muội. Chiếc váy này của Dương phi, cũng không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền của Dương gia.

Chiếc váy liên thành của Thẩm Thanh Thi, là món duy nhất có trong nội khố đã thưởng cho Vệ Thiện. Lúc này, Dương Vân Kiều còn không biết vì sao Chính Nguyên đế giận nàng. Nàng ta cũng chỉ còn cách này, tốn trăm lượng mua gấm vóc, điểm trang xinh đẹp, lấn át bốn phương. Hậu cung mở tiệc, sẽ luôn có người tung tin ra ngoài, Chính Nguyên đế yêu thích ai nhất. Rõ ràng không phải là chính thê Vệ Kính Dung, mà là sủng phi theo hắn lâu năm nhất, Dương Vân Kiều. 

Vệ Thiện không lên tiếng, mặc dù Vệ Kính Dung cảm thấy không ổn. Nhưng hôm nay là ngày chúc mừng nhi tử, chất tử. Cũng không thể trước mặt bao người trách mắng nàng quá mức xa hoa, tạm thời nhẫn nhịn. Diễn*Đàn*Lê-Qúy-Đôn Đỡ Triệu thái hậu vào vị trí chủ tọa, truyền cung nhân dâng thức ăn khai tiệc.

Tất nhiên, Dương Vân Kiều rất đẹp, từ nhỏ đã mềm mại duyên dáng, trời sinh khí chất ngây thơ. Một cái cau mày, nhếch miệng còn đẹp hơn thiếu nữ mười sáu. Váy ngắn thắt lưng đuôi ngựa, là cung trang thịnh hành trong cung một thời của tiền triều. Nàng ta lại tháo thắt lưng để áo phủ quanh người, càng lộ ra cái eo thon nhỏ

Chỉ dựa vào chiếc váy thúy vũ này, danh tiếng của Dương Vân Kiều lan xa. Ban đêm, Chính Nguyên đế liền ngủ trong cung của nàng, Vệ Thiện còn tưởng cô cô sẽ không vui. Ở Đan Phượng cung nhìn nàng hồi lâu, nhưng nàng vẫn đọc quyển sách của Văn hoàng hậu như trước, xem xong thở dài một tiếng: “Thượng bất chính, hạ tất loạn.’’

Vệ Thiện sớm biết, khi Trầm Hương đến Thượng Y cục lấy quần áo mới, đã hỏi thăm được chiếc váy của Dương phi. Nàng ta muốn Thượng Y cục đổi kiểu dáng bình thường, rút hết lông ngực, để chiếc váy bồng bềnh như nước xanh trong hồ. Trên người còn choàng một tấm hồng sa mỏng manh, giống hệt như hoa sen vừa nở.

Vệ Thiện muốn trấn an cô cô vài câu, nhưng Vệ Kính Dung hoàn toàn không có lòng đố ký. Đời trước Vệ Thiện không hiểu, đến bây giờ vẫn không hiểu. Nhưng khi thấy Bích Vi không thể quên được Thái tử ca ca. Dù ngày hay đêm đều giữ một ngọn đèn cho huynh ấy, lòng này không thê chứa thêm một ai. Bộ dạng của cô cô như vậy, vừa nhìn đã thấy chỉ có kính trọng, không có tình ý.

Ngày thứ hai hạ triều, Chính Nguyên đế không đến Châu Kính điện, mà đến Đan Phượng cung. Vừa mới qua cửa cung liền đè ép sự tức giận, cau mày đưa tấu chương của Hồ Thành Ngọc cho Vệ Kính Dung xem, để nàng định đoạt chuyện Tú nữ năm nay.

Vệ Kính Dung trong lòng đã có tính toán, đây là chuyện nàng nên mở miệng, cũng không từ chối nữa. Cầm lấy tấu chương rồi đọc, vừa đọc vừa gật đầu: “Hồ đại nhân nói rất đúng, chỉ cần tuyển những cô nương trong sạch ở kinh thành và các vùng lân cận tiến cung là được.’’

Tuyển tú tiền triều, mỗi lần đều chọn hơn năm nghìn người đưa vào hậu cung. Có nhiều người cho đến chết còn chưa được nhìn thấy diện mạo của Hoàng đế. Vừa muốn bổ sung hậu cung, nhưng cũng phải chăm lo dân tình, huống chi ở những nơi xa cũng không đủ kinh phí để đưa những cô nương đợi tuyển vào kinh.

Một lúc quá nhiều người tiến cung, phải an bày chỗ ở, may áo làm giày, còn phải chu cấp lương thực. Trong cung phải bỏ ra bao nhiêu tiền để nuôi sống những người này đây. Mặc dù Vệ Kính Dung thấy trượng phu kiềm nén tức giận, nhưng vẫn phải nói.

Nào ngờ, Chính Nguyên đế tức giận không phải vì chuyện này, ý giảm bớt tú nữ là của hắn, tấu chương của Hồ Thành Ngọc cũng rất rõ ràng. Người khiến hắn buồn bực lại là Viên Lễ Hiền, bàn luận chuyện hậu cung ngay trên triều. Những chuyện quốc gia đại sự còn chưa định, lại đi bàn luận một chiếc váy, còn có người tán thành, cho rằng chiếc váy là nguyên nhân nước nhà diệt vong.

Chính Nguyên đế tức giận đầy bụng nói cho Vệ Kính Dung nghe: “Ta thấy Viên Lễ Hiền đọc sách đến hồ đồ rồi, một chuyện nhỏ cũng nâng lên tầm quốc gia đại sự. Chẳng lẽ phú hào khắp thiên hạ đều không mặc áo lụa sao?’’ Vệ Kính Dung nghe hắn nói xong, mới biết chiếc váy ngày hôm qua đã tạo nên thị phi, nàng ngừng một chút rồi nói: “Theo thiếp thấy, Viên Lễ Hiền nói rất đúng.’’

Vệ Thiện bưng chiếc khay dâng trà cho Chính Nguyên đế, trong khay có năm, sáu đĩa điểm tâm, bánh hoa tuyết, bánh cam ngọt đều là những thứ Vệ Kính Dung thích ăn, còn sủi cảo nhân thịt chiên giòn là món khoái khẩu của Chính Nguyên đế. Diễn*Đàn*Lê-Qúy-Đôn

Hắn nhìn thấy Vệ Thiện, liền nhớ đến Vệ Thiện từng nói nội khố đã đưa cho Vệ Thiện một cái váy giống như vậy. Tức giận không có chỗ trút, lại nhìn nàng vẫn mặc y phục cũ, hỏi: “Thúy vũ* thưởng cho con đâu rồi? Sao không mặc?’’

*thúy vũ: váy xòe đuôi dài, làm từ lông chim.

“Con nghe nói, muốn làm nên chiếc váy thúy vũ ấy, phải giết chết hơn trăm con chim nhỏ.’’ Vệ Thiện không nói thúy vũ xa hoa, cũng không nói nạm ngọc khảm châu là phung phí, chỉ nói phải giết hơn trăm con chim.

Lúc Chính Nguyên đế chào đời ở Phật Tháp tự, vừa sinh ra đã trở thành đệ tử ký danh Phật gia. Lúc này, Triệu thái hậu mới góp tiền xây miếu, một năm Chính Nguyên đế còn phải ăn chay vài ngày. Vệ Thiện vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt của hắn hòa hoãn, liền nói tiếp: “Con mặc một cái, Bảo Doanh, Bảo Lệ cũng muốn làm hai cái. Người khác thấy sẽ muốn mặc, lại phải giết hơn một trăm con chim.’’

Chính Nguyên đế nghe xong giật mình, hắn vừa rồi nóng giận bốc đồng, nhớ đến những lời can gián của Viên Lễ Hiền đã muốn nổi giận, cái gì mà: “Thích xa hoa hưởng lạc chính là tạo nghiệp ác. Dân thường hám lợi, người thường thích đẹp, một cái quần lụa của cung nhân cũng có thể thay đổi phong tục, xin bệ hạ thận trọng.’’

Đây là Viễn Lễ Hiền đã khách khí, nếu không khách khí thì càng làm hắn không có đường lui. Trước khi Chính Nguyên đế lập quốc, đã tôn Viên Lễ Hiền làm tiên sinh, nhưng khi đó và bây giờ thân phận bất đồng. Viên Lễ Hiền lại không bỏ được tính tình bộc trực, tất nhiên sẽ khiến hắn không vui.

Nghe Vệ Thiện nói như vậy, Chính Nguyên đế giống như tìm được đường lui, hắn trầm măc một lát, ròi vỗ vai Vệ Thiện: “Lão phụ quốc công, đặt cho con cái tên này, đúng là không sai.’’

Ngày đó, liền đưa tơ lụa đến Viên gia, ban thưởng cho Viên Lễ Hiền vì ngay thẳng can gián. Chỉ dụ cũng nói rõ ràng, từ nay về sau trong cung cấm chải tóc búi cao, cấm thúy vũ.

Vệ Thiện được Chính Nguyên đế cố ý khen ngợi, còn chiếc váy thúy vũ đáng giá ngàn vàng của Dương phi bị nàng ta cầm kéo cắt nát, chân trâu rơi đầy đắt. Mới sáng sớm, Trung Nghĩa hầu phu phân đã đưa thiếp tới, muốn tiến cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK