Xe ngựa tấp nập rời khỏi Lâm Uyển trở về hoàng thành, quay lại hoàng thành vừa lúc đèn lên. Đêm nay Chính Nguyên đế ngủ lại Đan Phượng cung, cả ngày chưa ăn gì vào bụng, ban đêm lại sai Quang Lộc Tự làm chút cháo. Đế hậu hai người ngồi đối diện, bàn bạc chút chuyện nhi tử đại thắng hồi triều.
Chén cháo nhỏ được mang đến trước mặt Tần Thị và Vệ Thiện, vừa múc lên đã thấy táo đỏ, hạch nhân, hạt vừng, cả thảy mười mấy loại. Đậu bỏ vỏ lấy hạt, ngâm nước suốt đêm, rồi mang đi nghiền nhỏ nấu thành cháo. Nói là cháo nhưng lại giống canh hơn, Tần Thị ăn một chén chưa đủ lại ăn thêm chén nữa.
Chính Nguyên đế không ăn cháo, hắn muốn ăn thịt, phải no bụng trước rồi mới ăn thứ khác được. Cháo được đưa lên cùng với thịt cừu xào, thịt dê nướng, canh gà bát bảo. Lại thêm một phần thịt cừu xào nữa, quấn vào trong bánh, cắn một lần hết nửa cái, ăn một mạch bảy, tám cái.
Tần Thị thấy hắn ăn ngon mắt, há miệng cũng muốn ăn, Chính Nguyên đế lập tức cho hắn ăn hai cái, càng nhìn càng thấy mấy nhi tử đều rất giỏi. Từ Thái tử đến Tấn vương, ai cũng văn võ song toàn, mọi người đều phải công nhận tài năng, nhưng khi nhìn đến Tần Dục thì lại kém hơn rất nhiều.
Vệ Kính Dung tháo nhẫn trên tay xuống, cuốn bánh giúp hắn, liếc mắt nhìn Vệ Thiện, cười nói: “Sáng sớm, thiếp nói muốn quyên vàng dát tượng Phật tổ, là muốn tăng thêm công đức cho nhi tử. Chi bằng vừa để chúc thọ mẫu hậu, vừa đưa cả hai đứa nhỏ này theo.’’
Chính Nguyên đế có chút kinh ngạc, nhưng làm mẫu hậu vui vẻ là chuyện tốt, Vệ Kính Dung lại nói: “Thiếp định làm chút chuyện công đức, vừa khéo lại là sinh thần của mẫu hậu. Quyên vàng bạc cho chùa chiền Phật tổ, cũng phải ban chút lộc cho dân chúng.’’
Vệ Thiện chưa từng nói điều này, nàng nâng chén cháo, chỉ nghe thấy cô cô nói: “Quảng Ninh Môn vốn là chỗ cứu tế người khổ nạn, còn là nơi tá túc của lũ trẻ mồ côi. Mấy năm nay đổ nát hoang tàn, bây giờ cho tu sửa, mùa đông phát cháo, mùa hè phát trà, đây cũng coi là làm chuyện công đức.’’ Đầu tiên nàng nhắc đến chuyện nhỏ, sau đó mới nói đến việc lớn: "Sau hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên nước ta mở lại Thái Học phủ, Quốc Tử Gíam. Giám sinh khi mới vào có chút tiền bạc, lương thực, cũng phải lo lắng cho thê nhi, không bằng phát thêm một phần nữa.’’
Nhiều năm liên tục chinh chiến, khoa cử tiền triều từ lâu đã không còn ai dự thi, sau đó lại bỏ hẳn thi cử. Lãnh tụ các nơi dùng người, chỉ nhìn vào tài năng mà chọn. Bây giờ thiên hạ đã định, phương pháp chọn hiền tài có chút bất đồng, đám người Viên Lễ Hiền, Hồ Thành Ngọc muốn tổ chức tân khảo, còn đang chuẩn bị tiến hành.
Lúc này, phu thê hai người còn có thể bàn bạc chính sự, Chính Nguyên đế còn chưa dùng đến giọng điệu nữ nhân không thể tham gia quốc sự. Nghe thê tử nói thế, còn cười một tiếng: “Nàng đã nghe qua tấu chương của Viên Lễ Hiền rồi à?’’
“Thiếp phận là nữ nhân, chỉ thấy được chút chuyện nhỏ, nghe một hai câu vặt vãnh mà thôi.’’ Vệ Kính Dung đưa cuốn bánh trong tay cho phu quân.
Chính Nguyên đế nhận lấy lại cắn một miếng, vừa nhai vừa gật đầu: “Nàng nói rất đúng, sáng mai ta sẽ chuẩn tấu cho Viễn Lễ Hiền.’’
Vệ Kính Dung không nói nữa, chỉ hỏi nhi tử đã đến đâu, còn đi bao nhiêu ngày mới hồi kinh. Chính Nguyên đế vui mừng nhất là hai nhi tử của mình, vừa anh dũng vừa thiện chiến, mỗi khi có tin chiến thắng nhất định sẽ đến báo cho thê tử. Nhưng điều khiến hắn vui nhất không phải việc Thái tử chiếm được đất Thục, chiêu hàng Khương gia, mà là Tấn vương đánh bại Vân Châu, lấy về được kim ấn tiền triều.
Vệ Thiện biết bên trong không có ngọc tỷ truyền quốc, đến khi Chính Nguyên đế qua đời ngọc tỷ còn chưa tìm được, không biết đã thất lạc đến nơi nào. Khi Tần Dục lên ngôi, ý chỉ đầu tiên chính là phái người đi tìm, muốn lưu tên sử sách.
Cuối cùng vẫn không tìm thấy, Tần gia không có ngọc tỷ, Chính Nguyên đế tìm khắp nơi không có đành phải chế tạo một ngọc tỷ cho mình. Nhưng Tần Dục lại nhớ mãi không quên, tại vị bảy tám năm chưa lúc nào ngừng thưởng vàng, phái người đi tìm ngọc tỷ truyền quốc dường như chỉ có trong truyền thuyết kia.
Phu thê hai người họ nói xong chuyện bây giờ, lại nhắc về chuyện xưa, Chính Nguyên đế nhớ đến lúc thê tử khi ở Nghiệp Châu vẫn luôn hầu hạ mẫu hậu, nuôi dạy nhi tử. Đúng là càng vất vả, công cao càng lớn, càng nói càng dịu dàng tình cảm. Vệ Thiện ngáp một cái, vẫy gọi Tần Thị, đưa hắn cùng ra ngoài.
Tần Thị đi theo ngắm Thiên điện, lại nằm trên giường của Vệ Thiện, lăn lộn chơi đùa một lúc. Nhớ đến chuyện bắt thỏ con, nói cho Vệ Thiện nghe chỉ cần một con thỏ trắng, Vệ Thiện đồng ý sẽ bắt hai con cho Tần Thị nuôi. Lại đọc hai câu thi từ ru Tần Thị, hắn đã mệt mỏi từ sớm, mắt nhắm mắt mở một lát thì ngủ mất.
Tố Tranh đã sớm chuẩn bị nước nóng, xông hương trong phòng, thả cánh hoa vào nước tắm. Vệ Thiện ngâm mình trong làn nước ấm áp, Tố Tranh gội đầu cho nàng, còn Băng Thiềm thì kỳ cọ chân tay, không bỏ qua chỗ nào trên người. Vệ Thiện không nói gì, chỉ lặng lẽ dưỡng sức.
Đời trước Vệ Thiện giống hệt như trong suy nghĩ của đám cung nhân kia, là viên ngọc quý nâng trên tay còn sợ vỡ, mang nghìn vạn sủng ái mà lớn lên. Vệ gia có tiền có quyền, có binh có mã, Vệ gia chính là cây đại thụ, là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng.
Nàng chưa bao giờ lo lắng điều gì, nửa đời trước chuyện phiền não chỉ có hôm nay mặc xiêm y gì, mang trang sức nào. Việc lớn nhất không hài lòng chính là chuyện Thái tử không thích nàng.
Chuyện tiền triều nàng cũng có nghe qua, nhưng nghe tai này, lại lọt qua tai kia, không để trong lòng. Vài việc có thể làm lại, nhưng có một số chuyện muốn làm lại cũng không được. Một mình nàng ở đây không thể bày mưu tính kế, lo toan mọi việc, một bước chắc một bước là không đủ. Nếu có thể đi một bước nhìn trước mười bước mới thật sự an tâm.
Nếu không nghĩ ra, vậy nghe nhiều nhìn lâu sẽ được, Vệ Thiện cắn môi, dặn dò Tố Tranh: “Sáng mai, ngươi tìm cho ta một tiểu thái giám biết chữ. Chép lại tấu chương của Viên Lễ Hiền thành một bản, mang đến cho ta xem một chút.’’
Tố Tranh chớp mắt vài cái, không biết vì sao Quận chúa lại cảm thấy hứng thú với việc này, cũng không phải chuyện khó gì: “Vâng, Quận chúa còn muốn gì nữa không. Hay là gọi Tiểu Thuận Tử đi thu thập vài thoại bản để Quận chúa giải sầu?’’
Vệ Thiện nhớ bên cạnh mình có một thái giám biết chữ, nhưng lại không nhớ rõ tên gì. Nội quan còn nhiều hơn cung nữ, lại mặc áo xám rất khó phân biệt, Vệ Thiện nhớ đến chủ ý muốn đánh Dương Tư Triệu một trận: “Ngày mai ngươi đi gọi Tiểu Thuận Tử đến đây, ta có chuyện muốn hắn làm.’’
Chuyện này phải mau chóng tiến hành, không thể đợi Thái hậu trở về. Vệ Thiện nằm trong thùng tắm, Tố Tranh cầm khăn mềm chà lưng cho nàng. Khen nàng da thịt trong suốt, tóc đen suôn mượt, chỉ nghe Vệ Thiện nói: “Sáng mai, ngươi đi tìm hắc sa*, tìm thêm vài cuốn kinh phật, ta muốn thêu kinh phật dâng tổ mẫu.’’
*hắc sa: lụa đen
Ấn tượng của Vệ Thiện đối với Triệu thái hậu rất sâu, Thái tử bỏ mình, Triệu thái hậu liền bệnh không dậy nổi. Lại còn nghe nhiều lời xúi giục của Dương gia và Triệu gia, nhận định Hoàng hậu mới là người hại chết Đại tôn tử của bà ta. Khi Chính Nguyên đế đến trò chuyện, nói không ít lời dèm pha, bà ta bệnh nặng hồ đồ, lúc đó lời bà ta nói Chính Nguyên đế cũng không tin.
Đợi đến khi hiềm khích phu thê ngày càng sâu, đều mang những điều này ra để chỉ trích cô cô đầu tiên. Vệ Thiện nhắc lại chuyện xưa, trong lòng cũng tự hiểu, Vệ gia suy vong hoàn toàn không phải không có lý do. Ý trời đã định, mọi việc chỉ là thêm dầu vào lửa mà thôi.
Lệnh sau còn kỳ quái hơn lệnh trước, Quận chúa tránh Thái hậu còn không kịp, sao nay lại muốn thân cận. Tố Tranh không biết nàng đang muốn làm gì, chỉ còn cách cúi đầu thưa vâng. Tóm là cũng là chơi đùa, không chơi bàn đu, đá cầu, bây giờ lại đổi cách chơi mới rồi.
Vệ Thiện cảm thấy trên đầu mình lúc nào cũng treo một thanh kiếm bén, chỉ cần nhất thời sơ ý sẽ rớt xuống ngay. Những chuyện này khi ở tiểu Doanh Đài nàng đã từng nghĩ qua, nhưng lúc đó tình thế hết sức nguy hiểm, chỉ lúc này mới có thể suy nghĩ thấu đáo.
Trước khi ngủ còn suy nghĩ không yên, ban đêm lại gặp ác mộng, mơ thấy lửa cháy đến nơi, nàng kéo theo Bích Vi muốn chạy. Nhưng làm thế nào cũng không kéo được nàng ấy, thân thể càng ngày càng nặng, gấp đến độ hét lên.
Vệ Thiện gặp ác mộng nên tỉnh giấc, mắt vừa mở ra đã thấy Tần Thị ngủ sai tư thế, cả hai chân đều đè lên ngực nàng. Trầm Hương chống tay đỡ đầu, ngủ gà ngủ gật ngoài trướng.
Nàng kéo Tần Thị về gối, Tần Thị còn dang hai tay, lật người lại ngủ, mắt Vệ Thiện như phát sáng. Tần Hiển là Thái tử, là tôn tử*, Tần Thị cũng là tôn tử, mang theo hắn đến gõ cửa Thái hậu. Bà ta nhìn thấy nàng là người của Vệ gia lòng sẽ khó chịu, nhưng Tần Thị lại là tôn tử ruột của bà ấy.
*tôn tử: cháu nội
Nàng cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt béo mập của Tần Thị, Tần Thị ngáy nhỏ, Vệ Thiện cầm lấy tay của thằng bé, để vào trong chăn rồi dém kỹ.
Ngày thứ hai, Vệ Thiện dậy thật sớm, Tố Tranh chải đầu cho nàng, Trầm Hương gọi Tiểu Thuận Tử đến. Hắn quỳ gối ngoài rèm, Vệ Thiện bảo Băng Thiềm vén rèm lên, nhìn dáng vẻ lanh lợi của Tiểu Thuận Tử, dặn dò hắn: “Ngươi chép lại một bản tấu chương của Viên Lễ Hiền. Rồi tìm Kim Ngô Vệ hỏi thử khi nào Nhị ca ta nhậm chức, Dương Tư Triệu nhậm chức ở đâu. Sao bản tấu thì không cần giấu diếm, còn chuyện khác thì đừng để người khác biết.’’
Tiểu Thuận Tử lui ra ngoài, Tố Tranh và Băng Thiềm nhìn nhau, cuối cùng Tố Tranh mới lớn gan hỏi trước: “Quận chúa, vì sao người lại muốn làm vậy?’’ Sao bản tấu còn chưa đủ lạ, Quận chúa vẫn luôn không thích Dương Tư Triệu, sao lại cố tình hỏi về hắn chứ.
Nếu Vệ Thiện còn không nói, sợ Tố Tranh sẽ đi bẩm báo cô cô, vì vậy nàng mỉm cười: “Hôm qua, hắn đắc tội với ta, ta muốn tìm cách trêu hắn một lần. Các ngươi cũng không cần để ý, không được nói cho cô cô biết.’’
Cái gì có thể báo, cái gì không nên báo, cũng phải từ từ dạy cho họ biết, những người được việc nàng thường dùng, lúc này còn chưa đến bên cạnh nàng. Xem như mấy người Tố Tranh là bạn chơi thưở bé, để bên cạnh nàng, chính là muốn dỗ nàng vui vẻ, khó trách có lúc dùng không được. Lời nàng nói cũng không chịu chú tâm nghe, không có uy nghiêm, cuối cùng luôn bẩm lại với cô cô.
Lạc Quỳnh bưng mâm đến, nói là nương nương vừa ban tưởng, mở ra nhìn là y phục mới, chính là kiểu váy mỏng thắt eo. Hôm qua nàng thuận miệng nói thích một câu, hôm nay lại đưa đến trước mặt nàng.
Vệ Thiện nhất thời hứng thú, thay váy mới, lại trang điểm nhẹ nhàng, đeo thêm một cặp vòng ngọc, buộc tóc kiểu nha đầu, rồi dẫn theo Tần Thị còn đang buồn ngủ đến chính điện thỉnh an.
Nghe Vệ Kính Dung đang chuẩn bị lễ nghi đón tiếp Thái hậu trở lại, hơn nửa năm Triệu thái hậu mới trở về. Bố trí thêm chút mền gấm, trướng tơ trong điện Xuân Huy, còn những cái khác thì thôi, Vệ Kính Dung lại nói: “Rau quả trong điện đều gieo hạt đúng mùa chứ?’’
Triệu thái hậu vẫn không từ bỏ thói quen cũ, đến đâu cũng muốn cày ruộng trồng trọt. Trước lúc đi còn cố ý dặn dò, muốn mảnh đất này được chăm sóc tốt, khi nào trở lại sẽ ngắm nhìn.
Chính Nguyên đế biết mẫu hậu mình có thói quen này, cười ha hả, ăn xong một chén canh thì nói: “Làm sao bằng vị của mẫu hậu làm, cháo gà, canh vịt còn kém xa.’’
Vệ Thiện không cho là đúng, cũng chỉ là lúc nghèo ăn cái gì cũng ngon. Lúc này bụng đầy mỡ, dù có gan rồng, thịt phụng cũng sẽ không ngon. May mắn tiểu Doanh Đài nằm trong một hồ nước, bên trong có nuôi cá, có cá là có thịt để ăn. Cái khác Vệ Thiện không dám chắc, nhưng riêng việc bắt cá nấu ăn chỉ sợ không ai qua được nàng.
Nàng đưa mắt nhìn Tố Tranh, Tố Tranh còn chưa kịp hiểu ý, thì Trầm Hương đã đón ý, mỉm cười: “Tối qua, Quận chúa đã vội vàng dặn dò chúng nô tỳ, phải tìm hắc sa, kinh phật. Muốn tự tay thêu kinh phật dâng tặng Thái hậu nương nương đấy ạ.’’
Khoe công đòi thường tất nhiên phải nói trước mặt Chính Nguyên đế, Triệu thái hậu dù nghèo cũng không tái giá, ngược lại còn nuôi nhi tử lớn khôn, phần ân tình này đúng là không có cái gì sánh bằng đâu.
Quả nhiên Chính Nguyên đế nghe xong bật cười, nhìn Vệ Thiện một cái: “Đúng là hôm qua vừa được thưởng, nay lại đổi biện pháp đòi thưởng rồi, nói xem con muốn cái gì nào?’’
Một lỗ kim trên hắc sa còn chưa có, nhưng Vệ Thiện đã không chút khách sáo nói: “Hôm qua, con nghe ca ca và Ngụy Nhân Kiệt nói chuyện, vừa bàn chiến sự vừa bàn thế sự. Nhưng một chữ con lại không hiểu, sợ bị người ta cười nhạo, con cũng muốn đi đọc sách.’’
Mặc dù giọng điệu của Ngụy Nhân Kiệt nóng nảy nhưng lại có ý tốt, Vệ Thiện còn tán thưởng hắn, khiến Chính Nguyên đế có ấn tượng, sau này phân công vụ, cất nhắc hắn mới tốt.
Tiền triều có trăm vạn quyển sách, chuyên để ở thư viện Lang Huyên bên ngoài hoàng cung. Tuy bỏ hoang nhiều năm, nhưng hai năm trước đã bắt tay tu sửa từ từ. Đưa sách ra ngoài phơi nắng, sách phơi bày đầy trước thư viện, chuột cắn mọt ăn còn nấm mốc, khiến đám văn thần thở dài. Khi Viên Lễ Hiền dâng tấu, việc đầu tiên nhắc đến là chuyện này.
Chính Nguyên đế ba mươi tuổi mới bắt đầu đi học, chính là theo Vệ Kính Vũ viết chữ, ngay cả cách viết của Vệ Kính Vũ cũng học theo. Vệ Thiện là nữ nhi ruột thịt của Vệ Kính Vũ, nghe nàng nói như thế, cũng cảm thán: “Được, ta sẽ bảo Vương Trung cho con một tấm Kim ngư, con muốn đi đâu thì đến chỗ đó.’’
Thư viện Lang Huyên nằm ngoài cung điện, Kim ngư phát cho quan viên, có được tấm Ngư phù này mới có thể ra vào hoàng cung. Vệ Thiện mừng rỡ, sau này nàng có thể mượn cớ đến thư viện để về nhà rồi, vừa cười vừa ôm lấy cánh tay của Chính Nguyên đế: “Con không cầu một bụng kinh thư, chỉ cần bằng một góc phụ thân, như vậy là đủ rồi.’’
Chính Nguyên đế thở dài, xoa đầu Vệ Thiện, lại nhớ đến Vệ Kính Vũ, không nói gì nữa, đợi khi hạ triều Vương Trung đã tới chúc mừng, nói rằng bệ hạ đã truyền ý chỉ, phong Vệ Thiện làm Vĩnh An công chúa.