Nhưng khi vừa bước vào lớp, ai nấy cũng hướng mắt về cô mà nhìn rất kỳ dị. Cô phát giác ra được hôm nay học sinh trong lớp nhìn cô rất lạ. Nhưng nhìn một hồi họ cũng xoay người đi làm chuyện của mình.
Hạ Hương vội vàng túm cô ngồi xuống bàn - " Thẩm Khả, sao cậu đến trễ vậy ? "
" Mình ng... ngủ trễ. Nhưng sao ? " - Thẩm Khả rất khó hiểu hỏi.
" Cậu không biết đâu. Lúc sáng mình vào lớp đã thấy trên bảng và bàn học đầy rẫy những dòng chữ viết bậy bằng phấn. Cậu có biết chúng viết gì không ? " - Cô nàng cao giọng hỏi.
Cô ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
" Nội dung mấy dòng chữ đó là nói cậu đang quen Lục Chiêu Thuấn. Ác ôn hơn nữa, kẻ viết còn nhấn mạnh cậu ta là tên giết người. Nói cậu là đứa quen với kẻ giết người. Ngay lúc đó mình hấp tấp lấy giẻ chùi sạch nhưng vẫn bị vài người nhìn thấy " - Hạ Hương bực bội kể lại mọi chuyện.
Gì chứ ? Rốt cục là ai đã biết được chuyện này. Ngoài cô và Hạ Hương ra còn ai biết được ? Theo như tính cách của Lục Chiêu Thuấn, hắn chắc chắn sẽ không nói cho ai biết về chuyện này.
" Là ai làm ra những chuyện này ?! Hạ Hương, cậu có nói cho ai khác biết chuyện mình quen Chiêu Thuấn không ? " - Cô gấp gáp hỏi.
Cô nàng trừng mắt nhìn cô, không vui lên tiếng - " Cậu xem mình là loại người gì ? Bán đứng bạn bè sao ? Mình xin thề nếu mình mà có nói ra đường chó cắn "
" Mình chỉ hỏi vậy thôi. Cậu cũng không cần thề thốt như vậy. Mình tin cậu mà " - Thẩm Khả nhẹ nhàng nói.
Trong lòng cô khẽ ủ rũ. Cô cũng biết từ lâu nếu như mọi người biết cô quen Lục Chiêu Thuấn sẽ âm thầm nhìn cô bằng con mắt khác, học sinh trong trường cũng sẽ lời ra tiếng vào. Nhưng vì sao cô lại phải quan tâm đến mấy chuyện đó như thế.
Thẩm Khả đã xác định rõ thích hắn thì sẽ cùng hắn đối mặt. Cho tất cả mọi người biết rằng cô thích hắn. Dù cho ai nói như thế nào, cô cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Chỉ sau giờ ra chơi, tin đồn lan đi rất nhanh. Học sinh trong trường ai cũng biết việc cô quen Lục Chiêu Thuấn. Thẩm Khả cũng chẳng màng qua tâm đến.
Giữa trưa, cô giúp Hạ Hương đem bài của lớp lên văn phòng nộp cho giáo viên. Vì cô bộ môn có vẻ bận bịu nên chỉ kêu Thẩm Khả đặt bài lên bàn.
Vừa xoay người bước đi, cô đã nhìn thấy Mạnh Triết. Cô chỉ định gật đầu chào một cái cho lịch sự nhưng không ngờ đã bị cậu ta nắm lấy khuỷu tay.
Thẩm Khả giật mình trợn mắt nhìn cậu ta. Cũng may trong phòng, giáo viên đã đi ăn gần hết chỉ còn hai ba người nên không ai để ý đến hai nguoi.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Mạnh Triết lôi đi.
......
...
Thẩm Khả vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi sức con trai to cao. Cậu ta lôi cô vào một góc khuất gần cầu thang mới chịu buông cô ra.
" Cậu làm gì vậy ? " - Cô cảm thấy hơi khó chịu. Cậu ta lôi cô ra đây làm gì ?
Mạnh Triết chỉ nhíu chặt lông mày - " Cậu đang quen Lục Chiêu Thuấn thật sao ? "
Nghe cậu ta hỏi cô liền có chút ngạc nhiên. Thẩm Khả bị hỏi bất ngờ nên hơi lúng túng nhìn cậu ta nhưng rồi lúc sau lại không do dự gật đầu - " Phải "
Mạnh Triết vẻ mặt nhăn lại. Mở miệng chất vấn cô. Biểu hiện không vui rõ rệt trên mặt cậu ta.
" Sao cậu lại quen hắn ? Cậu còn không biết hắn ta là loại người nào sao ? Chẳng lẽ cậu lại thích cái loại du côn đầu đường xó chợ đó ?! "
Cô cảm thấy rất kinh ngạc lại nổi lên cảm giác tức giận. Cô không nghĩ người trước giờ luôn vui vẻ hòa đồng như cậu ta lại nói ra những lời miệt thị người khác như vậy.
" Mạnh Triết, cậu nói mình như thế nào cũng được nhưng xin cậu đừng nói về Lục Chiêu Thuấn như vậy. Anh ấy thực chất là người rất tốt, đối với mình cũng rất tốt. Nếu cậu không hiểu anh ấy thì đừng nói những lời xúc phạm người khác "
Thẩm Khả vẫn là giữ thói quen kiềm nén cảm xúc của bản thân. Cô chỉ nhẹ giọng nói với cậu ta.
" Thẩm Khả, cậu thực sự là bị tên đó dụ dỗ đến mất lý trí rồi ! Rốt cục tên đó hơn mình điểm nào chứ ? Tại sao cậu không chọn mình lại đi chọn kẻ như hắn ?! "
Ngữ giọng của cậu ta trở nên khinh bạc.
Cô nhìn thẳng vào mắt cậu không hề chần chừ, hơi mỉm cười - " Phải, mình là bị anh ấy dụ dỗ mất rồi. Không, anh ấy không hơn cậu. Luận về tính khí anh ấy không tốt bằng cậu, điểm số của anh ấy không xuất sắc bằng cậu, gia thế anh ấy cũng không bằng cậu, dường như tất cả anh ấy đều không bằng cậu. Nhưng mình chính là thích anh ấy như vậy "
Mạnh Triết không ngờ cô lại chính miệng thừa nhận như vậy. Cậu ta đáy mắt trở nên lạnh lùng.
.....
...
" Chiêu Thuấn, sao anh lại quen với con nhỏ đó, anh mất trí rồi sao ? "
Trương Uyển Như đi theo hắn từ phía sau, giọng khó chịu hỏi.
Bóng lưng lạnh lùng của hắn vẫn đi về phía trước, giống như lời nói của cô ta một chút cũng không lọt vào tai hắn.
Cô ta càng trở nên bực bội, đi nhanh hơn một chút lại lên tiếng - " Nó chỉ là một con nhỏ tầm thường, gia thế lại không bằng ai, anh làm sao có thể hạ thấp bản thân đi quen với nó chứ ? "
" Nếu như bà nội biết được chuyện này sẽ rất tức giận. Anh làm như vậy chẳng khác nào làm mất danh dự của nhà họ Lục " - Uyển Như không kiên nhẫn lớn tiếng.
Lục Chiêu Thuấn đột ngột dừng bước, liếc nhìn cô ta, ánh mắt thêm phần sắc nhọn, chỉ lạnh lùng nhả ra hai chữ - " Cút đi "
Cô ta run run nhìn hắn. Hắn có đang khác nào đuổi chó chứ ? Thần thái của hắn vừa lạnh lẽo vừa sát khí khiến cho Trương Uyển Như sợ hãi một trận. Trong lòng huyết khí lại muốn trào ra, hắn thực sự chỉ xem cô ta như một con chó bám đuôi.
Cô ta nhất định không chịu từ bỏ, chạy theo Lục Chiêu Thuấn lên cầu thang. Nhưng lại một lần nữa hắn đứng khựng lại ngay giữa cầu thang. Uyển Như cũng ngạc nhiên dừng chân, đưa mắt nhìn về phía trước.
" Thẩm Khả, mình sẽ không từ bỏ đâu, đặc biệt là đối với một kẻ như Lục Chiêu Thuấn, hắn không xứng để được ở bên cạnh cậu " - Mạnh Triết vừa cao giọng nói, hai tay nắm lấy vai cô đè Thẩm Khả vào vách tường.
Cô khó khăn nhìn cậu ta, muốn đẩy người ra, lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang tiến tới.
Mạnh Triết đang căng thẳng nói chuyện với cô. Bất thình lình bị một lực phía sau đánh mạnh vào bên cổ. Cậu ta sửng sốt cả người buông cô ra mất thăng bằng muốn ngã xuống. Mạnh Triết giận dữ xoay người.
Vừa xoay người đã nhìn thấy hắn. Thẩm Khả cũng bàng hoàng nhìn về hắn. Lục Chiêu Thuấn đáy mắt lạnh lẽo đến cực điểm. Bàn tay to lớn túm lấy cô lôi vào trong ngực mình.
" Nếu như ngươi còn dám động đến cô ấy lần nữa, ta sẽ khiến ngươi không toàn thây mà sống đâu " - Lời nói ngập mùi sát khí, ánh nhìn như dao găm hướng về phía cậu ta.
" Lục Chiêu Thuấn, ngươi có tư cách gì mà muốn chiếm cô ấy của riêng mình. Nhìn lại ngươi xem, không học hành lại lêu lổng đánh nhau, không đánh người thì là giết người. Như một tên du đãng đầu đường xó chợ. Cô ấy tốt đẹp hơn ngươi nhiều, đừng có làm bẩn cô ấy " - Mạnh Triết khinh rẻ nhìn hắn.
Lục Chiêu Thuấn chưa kịp lên tiếng đã bị một kẻ khác cướp lời - " Này tên họ Mạnh kia, cậu tưởng mình là ai mà dám nói năng với Chiêu Thuấn như vậy. Làm bẩn ? Người bị làm bẩn là Lục Chiêu Thuấn mới đúng. Cậu có biết anh ấy... "
" Câm mồm ! " - Hắn ngay lập tức quát nạt cô ta. Vẻ mặt giận dữ càng đen lại.
Trương Uyển Như tức thì hoảng hồn liền ngậm miệng.
Thẩm Khả đứng đằng sau khó hiểu nhìn cô ta. Uyển Như và hắn có quen biết với nhau ? Trông cách cô ta bênh Lục Chiêu Thuấn hình như hai người rất thân thiết với nhau. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao dạo gần đây Trương Uyển Như ghét cô ra mặt như thế.
Hai người đó thật sự rất thân sao ?
" Nhìn xem, ngay cả Trương tiểu thư cũng thích ngươi. Ta thấy ngươi và cô ta mới đúng là trời sinh một cặp. Vừa mặt dày vừa không biết xấu hổ " - Mạnh Triết mở miệng giọng điệu châm chọc.
So với lời châm chọc của cậu ta, Lục Chiêu Thuấn chỉ cười lạnh, tay ôm chặt cô vào lòng một cách thân mật - " Ngươi sai rồi, ngược lại theo ta thấy ngươi với cô ta mới là một đôi hoàn hảo, một lũ tiểu tam không tự biết lượng sức mình "
" Ngươi ! " - Cậu ta căm phẫn, lại nhìn qua thấy hành động thân phận của hắn với cô. Mạnh Triết càng trở nên tức giận.
Trương Uyển Như cũng không hơn gì cậu ta. Bị hắn tạt cho một gáo nước lạnh. Còn bị xem là tiểu tam. Đáng lẽ con nhỏ Thẩm Khả kia mới chính là tiểu tam không phải sao ?!
Là cô ta quen biết Lục Chiêu Thuấn trước, biết hắn từ khi còn nhỏ, theo hắn từ khi còn bé. Chẳng phải cô ta mới là người ở bên cạnh hắn trước sao ?
Lục Chiêu Thuấn nhếch miệng lạnh lùng ôm lấy cô đi xuống cầu thang.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Tôi đã bảo em không được phép gần gũi với tên đó kia mà ! "
Lục Chiêu Thuấn tức giận lớn tiếng.
Cô cảm thấy rất ủy khúc nhìn hắn - " Em đã từ chối cậu ấy, anh đừng có hiểu lầm có được không ? "
" Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tránh xa cái tên đó ra. Không được phép để hắn đến gần em "
Cơn ghen trong lòng hắn dâng lên nghi ngút.
Hắn ghen gì chứ ? Chẳng phải Trương Uyển Như cũng thân thiết với hắn mà cô không hề hay biết đó sao ? Nếu lúc nãy cô không nhìn nhầm thì cô ta là đang đi chung với hắn.
" Dù sao cũng là bạn bè cùng lớp em làm sao né tránh cậu ấy được. Em đối với cậu ấy thế nào anh cũng biết rõ. Cũng chẳng phải như em không hề hay biết anh và Trương Uyển Như thân thiết, cô ta còn rất thích anh, không phải sao ? "
Thẩm Khả rất giận. Người thích hắn bám theo hắn như vậy hắn không lo quản lại đi ghen tuông với Mạnh Triết. Hỏi làm sao cô không cảm thấy bất mãn.
Lục Chiêu Thuấn lạnh lùng trả lời - " Tôi và cô ta chẳng có mối quan hệ nào cả "
" Nhưng anh biết cô ta thích anh, phải không ? "
Cô hỏi trở ngược lại hắn.
Hắn mím môi không trả lời cô. Hắn không muốn nói dối cũng chẳng muốn nói sự thật để cô phải hiểu lầm.
" Bây giờ, em đang hỏi tôi sao ?! Tôi đã nói rồi, tôi và cô ta không có gì cả. Tôi cũng không phải loại người ai muốn chạm vào cũng được ! "
Hắn chọn cách tức giận với cô. Giọng hắn trở nên quát nạt lúc nào không biết. Đáy mắt hắn một màu đen thẫm.
Cô bị làm cho giật mình. Ý hắn đang muốn nói hắn không cho người khác tùy tiện động vào mình, còn cô thì là một kẻ tùy tiện ư ? Lồng ngực cô dâng lên một nỗi chua xót.
" Vậy thì ra anh xem em là loại con gái không ra gì phải không ? " - Giọng cô run run. Khóe mắt ửng lên màu đỏ.
Lục Chiêu Thuấn lại mím chặt môi. Gương mặt lạnh như một tảng băng. Hắn biết hắn là vì nổi nóng mà không quản được miệng của mình. Hắn cũng biết những lời như vậy làm cô tổn thương đến mức nào.
Nhưng hắn rất giận dữ, giận đến nỗi hận không thể phát điên lên được. Nhìn một người con trai khác chạm vào cô, hắn thật sự không thể chịu được, không kiềm nổi sự kích động trong lòng mình. Chỉ có cô mới làm cho hắn tâm trạng trở nên khó chịu như vậy.
Thấy hắn không trả lời, Thẩm Khả chỉ đau thương gật gật đầu như đã hiểu, lạnh nhạt nói - " Em hiểu rồi "
Dứt lời, cô xoay người đi thẳng. Lục Chiêu Thuấn cũng không chạy theo cô. Chỉ là bàn tay siết chặt, từng ngón tay khảm vào trong da thịt muốn rướm máu.