Tiêu Nhã, em thật sự gan to mà, dám không nghe lọt lời của tôi.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Thẩm Hạo Thiên lập tức nghe máy nhưng hắn thất vọng rồi, người gọi không phải là cô.
“ Thiên, đi uống vài ly đi.” Chu Phi buồn bực nói.
“ Cậu uống một mình cậu đi...” Nói xong thì Thẩm Hạo Thiên trừng mắt nhìn điện thoại của minh.
Năm phút sau Chu Phi lại gọi lại, anh cũng không thèm nghe máy, nhưng tên kia cũng thật lỳ lợm, gọi không ngừng.
“ Chu Phi, cậu muốn chết có phải không.”
Chu Phi nghe tiếng rống của anh thì lập tức sờ mũi, thật ra hắn cũng không muốn gọi cho anh nhưng mà.
“ Này, cậu tưởng tớ muốn gọi cho cậu lắm sao, cô gái của cậu đang cùng với bạn đang điên cuồng uống rượu đây này, mau tới đây ngay đi.....” nếu không cô gái của cậu sẽ phá hỏng nơi này mất.
Không đợi Chu Phi nói hết câu, Thẩm Hạo Thiên đã tắt máy, lao thẳng ra khổ nhà.
Gan của cô gái kia cũng thật đủ lớn mà, dám đi uống rượu, nhớ đến mấy ngày trước cô đi tìm tình một đêm, gan của anh đã bắt đầu ức chế không chịu được.
Còn Chu Phi thì ngận ngùi nhìn điện thoại, dù gì hắn là người báo tin có được không, ít nhất cũng đối xử với hắn lịch sự một chút được không. Lại nhìn hai quý cô xinh đẹp nào đó đang thi nhau uống hết chai này đến chai khác.
Này uống rượu cũng có thể như vậy sao, chỉ thấy Tiêu Nhã cầm lấy chai uống hết một chai mà không chớp mắt, còn Trần Quyên thì cắm ống hút vào miệng chai mà uống.
Hiện tại chỉ có thể lý giải hai cô gái này đang uống nước lã hoặc là thùng rượu kia đã được chủ quán pha nước nếu không hai quý cô kia uống nhiều như vậy mà không sao.
Chu Phi nhìn hai người uống rượu hắn cũng hết hứng uống rồi. Đợi đến khi Thẩm Hạo Thiên chật vật chạy tới nơi nhìn thấy cảnh này, bộ dáng tao nhã của anh xuất hiện một vết nứt lớn.
“ Này, Thiên cô gái của cậu giống như vừa mới thất tình vậy, uống mà không ngừng...” Chu Phi chật lưỡi trêu tức nói, nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ từ nhà Thẩm Hạo Thiên đến đây cũng phải mất ba mươi phút vậy mà anh đến đây cũng chỉ mất mười phút đủ biết anh đã đi bằng tốc độ gì đến đây, xem ra cô gái kia trong lòng người bạn này vị thế không nhỏ.
Thẩm Hạo Thiên cầm lấy chai rượu quăng cho hắn: “ Lo uống của cậu đi.” Rồi anh đi về phía cô, lại bị phục vụ bàn ngăn lại:“ Vị tiên sinh này, tôi nghĩ anh không nên lại gần hai cô ấy.”
Anh hơi khó hiểu nhìn Chu Phi, Chu Phi ho khan một tiếng sau đó nói: “ Lúc nãy có người lại gần liền bị cô gái nhỏ của cậu quăng bay mười mét, hiện tại đàn ông ở đây đều không dám lại gần họ.” Cô gái nhỏ của cậu thật sự quá đáng sợ mà.
Phục vụ bàn cũng ngượng ngùng cuối đầu, cậu cũng là lần đầu tiên gặp một cô gái hung dữ như vậy, cậu cũng không muốn vị tiên sinh này là nạn nhân tiếp theo bị hành hung đâu.
Thẩm Hạo Thiên trầm mặc nhưng sau đó vẫn đi qua khiến cho phục vụ muốn nói gì thêm thì Chu Phi đã cười lắc đầu: “ Không sao đâu, cậu ta sẽ không gặp chuyện gì đâu. Đi, anh bạn chúng ta cùng nhau uống rượu.”
“ Tôi còn bận việc, tiên sinh anh tự uống một mình đi.” Nói rồi cậu phục vụ bàn khinh bỉ nhìn Chu Phi một cái rồi xoay người bỏ đi.
Chu Phi lần này không thể nói gì thêm, hắn vừa bị một thằng nhóc khinh bỉ, thật sự là thế giới này trừ phụ nữ ra thì đàn ông đa phần đều nhìn hắn bằng ánh mắt ấy nhỉ. Hắn nhớ nhân phẩm của mình cũng rất tốt mà, thật không thể hiểu nổi mắt nhìn người của bọn họ.
Bên này Tiêu Nhã đã say gục lên bàn chỉ còn Trần Quyên đang im lặng uống rượu, nhìn thấy Thẩm Hạo Thiên đến gần chổ Tiêu Nhã cô cũng không mở miệng ngăn cản, nhưng khi thấy người đàn ông kia sắp mang bạn mình đi thì cô mới mở miệng nói một câu: “ Anh yêu cậu ấy không?”
Thẩm Hạo Thiên im lặng ôm chặt cô gái nhỏ của mình vào lòng, hiện tại cả người cô mềm nhũng chỉ cần anh thả tay là cô liền rơi xuống: “ Có lẽ vậy.”
Trần Quyên thật sau nhìn anh sau đột nhiên nở nụ cười: “ Nếu anh yêu cậu ấy thì đừng để cậu ấy phải rơi nước mắt nếu không kết cục của anh sẽ thảm hơn rất nhiều so với Trác Tĩnh Phàm. “
“ Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt “
“ Được, tôi tin anh. Mấy ngày này anh tốt nhất đừng để cậu ấy rời khỏi tầm mắt của mình, cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm ấy.” Trần Quyên đột nhiên phất tay tỏ vẽ đuổi khách: “ Hiện tại anh mang cậu ấy đi đi.” Cô ở Đế Đô cũng lâu rồi cũng đã đến lúc trở về rồi, sau này Tiêu Nhã đành phải nhờ đến người đàn ông này rồi.
Thẩm Hạo Thiên ôm Tiêu Nhã say khước ra xe, nhìn bộ dáng ngủ ngon này của cô thì anh không khỏi dở khóc dở cười: “ Tiểu heo con, đây là lần cuối có biết không.”