Thì ra Chu Tiểu Uyển là em gái của Chu Phi, vì bị mẹ ép gả cho một người không yêu nên trước ngày cưới một ngày, cô ấy đã uy hiếp anh trai mình nghĩ cách cho cô ấy đào hôn và tất nhiên người Chu Phi cầu cứu là Thẩm Hạo Thiên.
Sau khi biết được lý do Tiêu Nhã không khỏi thở dài, thì ra trên đời này cũng không phải chỉ có một mình mẹ cô không nghĩ đến cảm nhận của cô mà ép gả cô cho một người không quen biết, nhưng ít nhất cô ấy tốt hơn cô, ít nhất mẹ cô ấy vì xuất phát từ lòng yêu thương còn mẹ cô chỉ mục đích có người thừa kế mà thôi.
Mà cô không gì khác ngoài công cụ thừa kế của bà, để bà có thể giữ vững chức đường chủ Tiêu Gia, đáng tiếc một kế hoạch hoàn mĩ mà bà tạo ra lại bị phá hủy trên chính đôi tay của cô.
Cô không những không gả cho người đàn ông kia, mà người đàn ông kia cũng không có xuất hiện tại bữa tiệc kết hôn ấy, cả hai người bọn cô đều có chung trí hướng: người nào hứa hôn người đó gả.
Lúc ấy cô còn bị Mộc Tử Kỳ trêu chọc một thời gian dài sau đó cô lại về Đế Đô mà không tiếp quản sự nghiệp của Tiêu Gia.
Mấy năm gần đây Tiêu Gia khá loạn, một vài lão cáo già trong số đám người kia cũng bắt đầu chuyển những chuyến hàng trái phép ra nội địa, ngay cả ma túy cũng vận chuyển, điều đó khiến cho cô không thể không trở mặt sớm với đám người kia, chắc người ngoài không biết chuyến hàng cấm kia là gì nhưng cô và Mộc Tử Kỳ biết rất rõ, vì thế chuyến hàng này sẽ có đi mà không bao giờ có thể trở lại, thì âm mưu của mấy lão già kia coi như thất bại.
Nhưng cô biết rất rõ sau chuyến hàng này cô và người bên kia chắc chắn sẽ vạch rõ giới tuyến rõ ràng, mà giới tuyến này chỉ là một sợ dây mỏng manh, chỉ cần cắt đứt sợi dây ấy không đúng lúc thì chính là tạo cơ hội cho người khác lật đổ Tiêu Gia, ván bài này cô đánh ra vô cùng mạo hiểm nhưng một khi đã ra quân thì không thể vãn hồi được, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh.
Đi dạo trên đường lớn, Tiêu Nhã cảm thấy thật mệt mỏi. Bỗng nhiên cô cứ có cảm giác bị người ta theo dõi, ánh mắt Tiêu Nhã lóe lên tia sát khí, từ khi cô về Đế Đô đám người bên kia không có một chút tin tức của cô, chẳng lẽ vì dạo này Trần Quyên về Tiêu Thị, họ đã biết cái gì đó nên phái sát thủ đến đây?
Nghĩ như vậy Tiêu Nhã quay đầu nhìn xung quanh, thấy quanh đó có vài người lâp tức quay người sang chổ khác tránh đi, còn có một số người lại rẽ qua một ngõ khác gần đó.
Nhân cơ hội họ không để ý, Tiêu Nhã lách người đi vào một con hẻm tối gần đó đưa mắt nhìn đám người kia, thân thủ đám người này khá nhanh nhẹn nhưng không giống sát thủ, vậy họ là ai vì sao lại đi theo cô, người này cũng quá coi thường cô đi, phái đến một đám người căn bản không phải đối thủ của cô.
Trong đám người áo đen chạy đến con hẻm đưa mắt tìm kiếm xung quanh sau đó một tên rau quai nón có vẽ như là thủ lĩnh đám người này, hắn tức giận nói:“ Chết tiệt, con nhỏ này nhanh thật, mới có một cái chớp mắt đã không nhìn thấy.” không biết tin tức của lão đại đúng không, nhưng vì sao hắn cứ có cảm giác như cô gái kia rất nguy hiểm.:“ Nhanh tìm, bắt được cô ta Long ca nhất định sẽ trọng thưởng.”
Long ca? Hắc Long? xem ra chuyện năm đó ở Mỹ khiến ấn tượng của hắn không rõ lắm thì phải, nếu đã như vậy lần này cô chắc không cần khách khí với hắn làm gì, khóe môi Tiêu Nhã nhếch lên một nụ cười lạnh, cô cố tình đá vào cái thùng gần đó sau đó chạy tung thẳng ra khỏi con hẻm.
Quả nhiên vừa nghe thấy tiếng động đám người đó lập tức chạy lại, tên râu quai nón vừa thấy cô thì giật mình nhưng ngay sau đó thì ra lệnh cho đá người kia bắt cô lại, nhưng trong lòng vẫn canh cánh cái gì đó.
Tiêu Nhã cũng giả bộ vùng vẫy sau đó thì ngoan ngoãn bị bọn họ " đánh ngất". Nhưng một cây này cũng đau thật.
Cô rất nhanh được chuyển đến một kho hàng ngoại thành, xem ra bọn họ chuẩn bị cực kì kĩ cho chuyến bắt cóc này.
Ngồi trong xe cô mơ màng nghe thấy một đoạn đối thoại:
“ Đưa cô ta vào căn phòng kia đi.”
“ Chiếu theo lệnh cũ sao?”
“ Không cần, Long ca chỉ nói chụp hình thôi, đừng làm thật.”
“ Ngon như vậy mà chỉ được nhìn thì uổng thật.”
“ Chú mày muốn bị Long ca thiến sao? Với lại yên tâm, làm xong việc cũng có một ả đẹp cho mày chơi.”
“ Ha ha, vẫn là Long ca hiểu chúng ta nhất.”
Càng nghe trong lòng Tiêu Nhã có xúc động muốn mắng người, cô có nên thiến luôn Hắc long không. Trong lòng cô đang kêu gào thì bị một người nhấc bổng đợi một lúc sau thì cô được đặt lên một cái giường.
“ Bắt đầu đi, chuẩn bị máy quay.” sau đó một bàn tay to chụp đến áo của cô thì bị cô giữ chặt lại.
Cả một đám người chưa hiểu gì thì đã bị..