Chẳng lẽ, nàng đã thật sự già đi? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, đã bị nàng tiêu diệt, nàng tuyệt đối không chịu già đi.
Nhưng là, cũng không phải nói rằng không chịu già thì sẽ không già đi, nếu không trong thiên hạ này nơi nơi đều là người trường sinh bất lão.
“Khấu kiến Quý phi nương nương, nương nương, Vũ công công của Tây Xưởng đã đợi rất lâu ở bên ngoài cung Khôn Ninh.”
Một tiểu cung nữ đi vào cung Khôn Nhinh, bẩm báo.
“Truyền.”
Vũ Hóa Điền vừa mới đi vào chính điện của cung Khôn Ninh, còn chưa hành lễ, Vạn Quý phi đã mở mắt ra vẫy y.
“Bảo bối tâm can vui vẻ của ta, ngươi đến đây.”
Vũ Hóa Điền nghe lời bước đến, tự động ngồi ở trên tháp Quý phi, nhìn Vạn Quý phi.
Vạn Quý phi đặt cẳng chân lên đùi y, nhìn y gắt giọng:
“Phái ngươi đến Tây Xưởng chưởng quản đại quyền trong cung, ngươi cần gì phải đến Đông Xưởng trêu chọc chứ? Chức trách của ngươi là đề phòng đám cung nữ lén leo lên long sàng của Hoàng thượng sau lưng ta, sao còn phải tốn tâm tư tranh quyền đoạt thế với đám Đông Xưởng kia? Không bằng ở lại hậu cung chơi với ta, dỗ dành cho ta vui vẻ không tốt sao?”
Vạn Quý phi vẫn biết dã tâm của Vũ Hóa Điền, trước kia nàng thích thấy việc này, Vũ Hóa Điền sẽ có dã tâm như thế nào đây? Còn không phải cần nhờ đến nàng? Nhưng hiện tại nàng lại bắt đầu lo lắng, tuy rằng không có căn cứ hoàn toàn chính xác, nhưng Vạn Quý nhi đã nhận ra sự coi trọng mà Hoàng thượng dành cho Vũ Hóa Điền, đây là việc nàng không dễ dàng tha thứ. Nàng thậm chí bắt đầu ghen tị y tuổi trẻ tuấn mỹ, khi nhìn gương mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân kia, nàng có đôi khi hận không thể cào nát gương mặt này.
Nhưng nàng cũng luyến tiếc động vào y. Nữ nhân ba mươi như sói, bốn mươi như hổ — cho dù Vạn Quý phi không thừa nhận bản thân mình già đi – so sánh với Hoàng thượng văn nhược, Vũ Hóa Điền đã không thể xem như một nam nhân chân chính này càng đem lại cho nàng một loại khoái cảm nào đó trên thân thể.
Vũ Hòa Điền biết lúc này không thể tiếp tục dây dưa vấn đề kia, Vạn Quý phi rõ ràng là đã sinh kiêng kị với y ở trong lòng, muốn đoạt lại quyền lực của y ở trong cung này.
Mà nếu như y không có quyền, không phải là chỉ có thể dựa vào bà ta, nghe theo bà ta sắp xếp sao?
Y hạ mắt nhìn cẳng chân đang đặt trên người mình, cầm lấy dĩa bạc vén tà váy lên, vuốt ve trên bắp chân non mịn.
“Nô nào dám phụ lòng tin tưởng của Quý phi nương nương, nữ nhân trong cung chỉ cần khiến Hoàng thượng liếc mắt nhiều hơn một cái, đều không thể sống qua ngày hôm sau.”
Ngữ khí của y băng lãnh ngoan lệ, ý tứ trong lời nói cũng là ý tứ chân thật nhất của y.
Từ ngày có quan hệ với Hoàng thượng, dục vọng độc chiếm của Vũ Hóa Điền càng thêm không cho phép có người dụ dỗ Hoàng thượng xuất hiện trong cung, y giám thị từng động tĩnh một trong hậu cung càng thêm nghiêm mật, chỉ cần có chút dị động, liền tiêu diệt luôn manh mối ngay trước khi mọi chuyện xảy ra.
“Xin nương nương yên tâm, Tây Xưởng tuyệt đối không cho phép trong cung có nữ nhân lén mang long loại.”
Nhưng cũng may gần đây Hoàng thượng không quá để ý đến việc này, ngoại trừ mỗi đêm đều triệu y vào cung, ngay cả hậu cung cũng không bước vào. Đối với việc này, Vũ Hóa Điền tỏ vẻ rất vừa lòng.
“Ngày hôm trước nô tài lại phát hiện, có kẻ lén kết châu thai.”
Vũ Hóa Điền tin rằng đề tài này nhất định sẽ khiến Vạn Quý phi quên đi dự tính lúc trước.
Quả nhiên, Vạn Quý phi đang hưởng thụ sự phục vụ của y biến sắc, nhích lại gần, ôm y ép hỏi:
“Là ai tự cam hạ lưu, để cho nam nhân chiếm lấy tiện nghi như thế?”
Khi nói còn nhìn lướt qua các cung nữ hầu hạ bên cạnh.
Các cung nữ đứng yên bên cạnh trong cung Khôn Ninh hạ mắt dáng vẻ phục tùng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, các nàng đều biết tính tình của Vạn Quý phi, một khi không hài lòng nhất định sẽ lấy các nàng ra trút giận.
Vũ Hóa Điền cầm nhành hoa trên đĩa điểm tâm bên cạnh qua, nhẹ nhàng lướt qua cổ Vạn Quý phi, nhìn nàng híp mắt hưởng thụ liền lướt lên đến cằm:
“Bốn tiện nhân kia, có ba đứa thực ra là cấu kết với thị vệ, bất kể có phải long loại hay không cũng đều là phiền toái, nô tài đã cho xử quyết hết.”
Trong mắt Vạn Quý phi lóe lên tia sánh lạnh, hỏi:
“Bốn tiện nhân, xử quyết ba đứa? Vậy còn một đứa nữa đâu?”
“Nó đã chạy thoát, tên nó là Tố Tuệ Dung, đã phái người ra ngoài cung diệt khẩu.”
Vũ Hóa Điền thờ ơ trả lời, đôi mắt quyến rũ nhìn Vạn Quý phi, nhành hoa trên tay chậm rãi lướt về phía vạt áo của nàng, ý tứ kia không cần nói cũng biết.
Vạn Quý phi cũng động tình, nàng dưỡng bệnh lâu ngày, Hoàng thượng lại ít đến, dục vọng tích lũy cũng không ít.
Nhưng lúc này đang định làm chuyện tiếp theo với Vũ Hóa Điền, lại có tiểu thái giám đến báo.
“Khấu kiến Quý phi nương nương, nương nương, Hoàng thượng sai người đến truyền lời, nói là một lát nữa sẽ đến cung Khôn Ninh dùng bữa.”
“Hoàng thượng muốn đến?”
Vạn Quý phi kinh ngạc, theo bản năng đẩy Vũ Hóa Điền ra.
Vũ Hóa Điền cũng thầm nghĩ là hắn đến đúng lúc, để mình không cần phải bồi lão bà này nữa.
Tiểu thái giám kia gật đầu nói:
“Vâng, nghe Tiểu Đức Tử bên chỗ Hoàng thượng nói, loan giá của Hoàng thượng đang đi về phía bên này.”
Vạn Quý phi điều chỉnh sắc mặt, đứng dậy khỏi tháp quý phi.
“Đã biết, ngươi đi xuống đi. Mau, Minh Châu đi nói với phòng bếp, làm chút đồ ăn mà Hoàng thượng thích ăn.”
“Vâng.”
Đại cung nữ Minh Châu của Vạn Quý phi khom người, đi ra ngoài.
“Minh Nhã, chải đầu cho bản cung, Minh Lan đi lấy bộ hồng y màu đỏ thêu hoa nhỏ và vân mây đến đây.”
“Vâng.”
Người trong cung Khôn Ninh lập tức trở nên bận rộn, chải đầu chải đầu, tìm y phục tìm y phục, lấy trang sức lấy trang sức, không hề nhàn rỗi.
Vạn Quý phi vội vàng điểm trang cho mình, liền lập tức quên luôn Vũ Hóa Điền.
“Nương nương, nếu như không có việc gì khác, nô xin cáo lui trước.”
Vũ Hóa Điền biết Vạn Quý phi sẽ không thích y gặp mặt Hoàng thượng, liền biết điều cáo lui.
Y cũng không muốn nhìn bọn họ khanh khanh ta ta ân ái trước mặt mình.
Vạn Quý phi lúc này mới chú ý y còn ở đây, quay đầu lại gật gật đầu với y.
“Ừ, ngươi đi về trước đi.”
Vũ Hóa Điền rời khỏi cung Khôn Ninh, từ rất xa liền nhìn thấy loan giá của Hoàng thượng đi đến, y không tiến lên, mà xoay người chọn một con đường khác.
“Vũ Đô đốc, Vũ Đô đốc, xin dừng bước.”
Phía sau, một dáng người nho nhỏ chạy đuổi đến đây.
Vũ Hóa Điền dừng bước quay lại, nhìn thấy một thân ảnh có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, liền nhớ tới đã từng gặp qua khi đến chỗ Hoàng thượng, hình như là tiểu đồ đệ của Trương Mẫn, về phần tên là gì thì không nhớ rõ.
“Vũ đô đốc, cuối cùng cũng gọi ngài lại được.”
Tiểu thái giám kia thở phì phò, đứng ở trước mặt y.
“Có chuyện gì?”
“Vũ Đô đốc, sư phụ nô tài kêu nô tài truyền lời cho ngài, mời ngài sau khi dùng bữa thì đến cung Càn Thanh.”
Tiểu thái giám cười nịnh nọt nói, hầu hạ ở trước mặt Hoàng thượng, đều thấy được Vũ Hóa Điền ra vào cung Càn Thanh rất thường xuyên, tuy rằng không có nói rõ, nhưng mọi người đều ngầm hiểu trong lòng vị này hiện tại là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, không đắc tội nổi.
Vũ Hóa Điền gật đầu.
“Đã biết.”
“Khấu kiến Hoàng thượng.”
Vũ Hóa Điền gạt nhẹ áo choàng, quỳ xuống hành lễ.
“Hiếm có một lần nhìn thấy ngươi hành đại lễ, sao vậy? Trong lòng không thoải mái?”
Stefan đang mài mực ngẩng đầu nhìn y một cái.
“Đứng dậy đi, lại đây mài mực cho trẫm.”
Vũ Hóa Điền đứng dậy, tiến lên tiếp nhận thỏi mực trong tay hắn, chậm rãi mài.
Nơi này là thư phòng trong cung Càn Thanh, Stefan rất ít khi triệu kiến y ở nơi này, điều này khiến cho Vũ Hóa Điền hiểu được, hôm nay vị này e là có việc muốn hỏi y.
Stefan cầm lấy bút lông trên giá, nhìn tấu chương, thỉnh thoảng lại điểm xuống vài nét bút.
“Đám người của Đông Xưởng kia vẫn trốn ở chùa Đại Giác không chịu đi ra?”
“Vâng.”
“Bọn chúng đang làm cái gì?”
“Đang bàn bạc nên viết tấu chương dâng lên Hoàng thượng thế nào, báo cáo chuyện của Vạn Dụ Lâu.”
Vũ Hóa Điền bẩm báo lại chi tiết những gì mình nghe được.
“Kết quả thế nào?”
“Nghe nói là định không báo.”
“Hừ, đám chuột nhắt nhát gan này thật đúng là sai lầm rồi, trẫm xem bọn chúng là to gan lớn mật, đám đó, thực sự coi trẫm là kẻ điếc người mù sao?”
Miệng nói ra lời tức giận, trên mặt Stefan lại không có chút vẻ tức giận, ngược lại thản nhiên nói.
“Việc này đều ồn ào lên tận triều đình, bọn chúng còn muốn gạt trẫm như thế nào đây.”
“Đây còn không phải là ý của Hoàng thượng?”
Vũ Hóa Điền mài mực, chen vào một câu, mật thám thủ hạ của y đã có được tin tức này, tin Vạn Dụ Lâu chết truyền ra nhanh chóng mà đám hề Đông Xưởng kia lại nghĩ rằng không có ai biết, còn không phải là hắn cho người làm như vậy sao.
“Tin tức của ngươi ngược lại thật linh thông.”
Stefan cười như không cười nhìn y một cái, không hề phủ nhận.
Bất kể là Đông Xưởng hay Tây Xưởng, bọn họ ngoại trừ vài kẻ nắm quyền là xuất thân từ thái giám ra, những người khác đều có xuất thân từ Cẩm Y Vệ, mà Cẩm Y Vệ là gì? Tất cả đám người đó đều bị tẩy não từ nhỏ, trung thành với nước, chỉ nghe theo hoàng mệnh.
Trước kia Hoàng đế coi hai Xưởng là tâm phúc, không hề hỏi đến gì cả. Cho nên Xưởng đó mới có thể lừa dối. Mà Hoàng đế hiện tại là hắn, hắn muốn biết cái gì, người của Xưởng làm sao có thể lừa gạt qua mắt được hắn?
Cho nên hắn mới chưa từng đặt hai xưởng vào mắt. Quyền khuynh triều dã thì như thế nào? Chỉ cần hắn nói một câu, không cần hắn ra tay, đều sẽ có người kéo bọn họ xuống dưới.
Vũ Hóa Điền thầm nghĩ trong lòng, lặng im không nói gì.
Tác giả: Hôm nay xem lại phim điện ảnh để ôn lại tình tiết, phát hiện bản thân mình đã nhớ nhầm nơi ở của Vạn Quý phi, Vạn Quý phi trong phim điện ảnh ở trong Từ Ninh cung, ta lại viết thành Khôn Ninh cung. Vốn muốn sửa, nhưng là ta tìm kiếm trên baidu, phát hiện Từ Ninh cung mới được xây từ năm Gia Tĩnh thứ mười lăm của triều Minh (năm 1536), là nơi cũ của cung Nhân Thọ, cũng là cung điện lớn cuối cùng được xây dựng. Mà Hoàng đế Chu Kiến Thâm này thì sao, là sinh ra năm 1447 chết năm 1487, cho nên trong hoàng cung của hắn hẳn là không có cung Từ Ninh đi? Vậy Vạn Quý phi sao có thể ở trong này, cho nên Vạn Quý phi vẫn nên tiếp tục đứng ở trong cung Khôn Ninh đi.