Bọn họ thương lượng rất nghiêm túc, từ hạ độc đến phóng hỏa, đủ loại âm mưu quỷ kế đều xuất ra hết, thảo luận vui vẻ không thôi.
Vũ Hóa Điền mặt lạnh dựa vào tường nghe, không có chút ý định tham gia vào. Đương nhiên, mọi người cũng không hỏi ý của y.
“Được rồi, chúng ta cứ làm như vậy, Bố Lỗ Đô các người đi tìm Lữ Bố kia, dùng thuốc giải làm mồi nhử, kêu gã đi thả hết ngựa của đám người Tây Xưởng đi, sau đó các ngươi lại dẫn người ra bên ngoài canh giữ, khống chế toàn bộ đám ngựa ấy.”
“Tiếp theo, Phong lý đao đi nói cho bọn họ tin tức Lữ Bố phản bội, thừa dịp Lữ Bố bị bắt, Cố Thiếu Đường và Bố Lỗ Đô ở tầng dưới ra vẻ bởi vì Phong lý đao mà ra tay đánh nhau, Lương chưởng quầy mang theo tiểu nhị xuống dưới hun khói, để bọn họ nghĩ rằng khách *** bị cháy. Khi bọn chúng chạy ra khỏi khách *** thì, chúng ta liền đi vào trộm hết quan phục của chúng ta, tiếp đó lại giả trang thành đoàn người của Vũ Hóa Điền hội họp với đám người Đàm Lỗ Tử, khiến bọn chúng tin tưởng đằng sau có một người khác đến, hơn nữa không có ý tốt, như vậy có thể khiến bọn họ hai bên tự giết nhau.”
Triệu Hoài An tổng kết lại kế hoạch tác chiến lần này.
Vũ Hóa Điền mắt lạnh nhìn cái tên vẻ mặt chính nghĩa kia, trong lòng lại là trơ trẽn. Y chưa bao giờ tin tưởng vào chính nghĩa gì cả, đó chỉ là người thắng vì lừa gạt thế nhân mà mở miệng lấy cớ thôi.
Triệu Hoài An này, ở mặt ngoài là bộ dáng vì nước vì dân, lại chỉ biết vung đao múa kiếm, gã cho dù giết nhiều gian thần làm xằng làm bậy như vậy thì sao nào? Bớt đi một Vạn Dụ Lâu thì cũng có thể có thêm Lý Dụ Lâu, Triệu Dụ Lâu, dân chúng vẫn phải chịu tội như trước, chẳng qua là đổi một kẻ bóc lột khác mà thôi. Huống chi người trong thiên hạ nhiều như vậy, gã giết được hết sao?
Hơn nữa, trong mắt y, Triệu Hoài An này cũng không phải tốt lành gì. Vì phá kế hoạch của y, thế nhưng lại khiến một dân phu đi giày của y, biết rõ điều này sẽ khiến đối phương toi mạng, gã vẫn làm. Làm hại một đám người là hại, làm hại một người cũng là hại, chính nghĩa trong lòng gã cũng chỉ là thỏa mãn dục vọng của chính mình mà thôi.
Vũ Hóa Điền biết bản thân mình là một tiểu nhân, nhưng y càng chán ghét ngụy quân tử như Triệu Hoài An này, ít nhất tiểu nhân như y cho đến giờ muốn làm việc gì cũng sẽ không giấu diếm, không giống kẻ này làm ra vẻ đạo mạo, khiến người ta khinh thường.
Mọi người nghe xong lời nói của Triệu Hoài An, cảm thấy rất có đạo lý, liền phân công nhau đi hành động.
Vũ Hóa Điền tự nhiên cũng đi theo mọi người.
“Phong lý đao.”
Triệu Hoài An gọi y lại.
Vũ Hóa Điền xoay người nhìn gã, chờ gã nói chuyện.
Triệu Hoài An đưa tay vỗ vỗ vai y, vẻ mặt thận trọng nói:
“Ta biết hôm nay tâm tình của ngươi không tốt, nhưng phàm là lấy đại cục làm trọng, có chuyện gì đợi giải quyết xong đám người Tây Xưởng kia lại nói tiếp.”
Vũ Hóa Điền cúi đầu nhìn bàn tay đặt lên vai mình mang theo chút vết bẩn kia, y xưa nay thích sạch sẽ trong mắt liền hiện lên một tia thâm trầm, thiếu chút nữa không kiềm chế được đẩy cánh tay Triệu Hoài An ra, khóe miệng xé ra một độ cung cười như không cười, Vũ Hóa Điền không chút dấu vết đẩy tay gã ra.
“Ta biết.”
Đợi xong việc này rồi, chúng ta sẽ cẩn thận tính sổ lại.
Lưng Triệu Hoài An lạnh toát, có loại cảm giác giống như đại họa lâm đầu, nhưng rất nhanh hắn liền cho rằng cái này là do hắn nghĩ quá nhiều, thấy ‘Phong lý đao’ hiểu được ý của hắn, liền gật đầu thả cho y đi.
Vũ Hóa Điền dựa theo kế hoạch của Triệu Hoài An đi lên tầng, đến trước cửa phòng của đám người Đàm Lỗ Tử.
Triệu Hoài Thông mở cửa tự nhiên sẽ không giống như trong phim điện ảnh, vừa nhìn thấy Đốc chủ ngoài cửa liền mở miệng nói ám hiệu ra.
Hiện tại Phong lý đao có dáng vẻ rất giống Vũ Hóa Điền kia đã sớm táng thân trong miệng sói.
“Đốc chủ.”
Triệu Thông cung kính mời y vào cửa.
Vũ Hóa Điền gật đầu ừ một tiếng, đi vào phòng.
Mấy người trong phòng thấy y, đều đứng dậy.
Vũ Hóa Điền phất tay, chặn ngang lời thỉnh an của bọn họ.
“Đám người ở tầng dưới đã định ra kế hoạch, các ngươi nghe cho kỹ, thuận tiện phái một người đến chỗ Lữ Bố kia, nói cho hắn, nếu ai dùng thuốc giải bức ép hắn, kêu hắn cứ nghe theo là được.”
Vũ Hóa Điền không sợ tên dẫn đường kia sẽ phản bội y, ngày hôm qua lúc đến đây y đã biết trong Cẩm Y Vệ đã có người giải độc cho Lữ Bố, chẳng qua bởi vì độc tính quá mạnh, muốn hồi phục hoàn toàn như cũ còn cần không ít thời gian, cho nên trên mặt Lữ Bố vẫn còn màu đen chưa hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn giống như còn chưa được giải độc.
“Vâng.”
Đám người Đàm Lỗ Tử đáp, Kế Học Dũng rất tự giác ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ của Đốc chủ.
Vũ Hóa Điền ngồi bên bàn, uống một ngụm trà xanh bưng tới, sau đó không nhanh không chậm nói lại một lần kế hoạch của Triệu Hoài An.
“Ý của Đốc chủ là?”
Vũ Hóa Điền cười lạnh.
“Bọn chúng không phải là muốn chúng ta tự giết nhau sao? Chúng ta đây sẽ đem kế đối kế.”
Kế hoạch của Triệu Hoài An ngay từ đầu đã rất thuận lợi, bọn họ khiến Lữ Bố thả ngựa, cũng đốt khói, dẫn người Tây Xưởng rời đi – đám người Cẩm Y vệ vì lo lắng cho sự an nguy của Stefan, đang rút khỏi khách *** – đến lấy quan phục, Phong lý đao còn đưa ra ám hiệu của bọn họ, toàn bộ mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn.
Khi bọn họ giả dạng người của Tây Xưởng xuất hiện trước mặt đám người Đàm Lỗ Tử, sau khi ‘Phong lý đao’ nói ra ám hiệu thì, chờ đợi bọn họ không phải sự tin tưởng của đối phương, mà là mũi tên bay đầy trời.
“Sao lại thế này?!”
Triệu Hoài An mạo hiểm tránh thoát được một mũi tên thiếu chút nữa đâm trúng vào chỗ yếu hại của hắn, mũi tên lợi hại sượt qua cánh tay hắn, để lại một vết máu.
Những người khác lại không may mắn như vậy, mặt Cố Thiếu Đường bị sát ra một vết rách khiến nàng ta vốn đã không có chút khí chất nữ nhân nào trực tiếp bị hủy mặt, về sau nếu thật sự muốn làm hán tử sẽ không có người nào không tin Thường Tiểu Văn được bộ hạ của nàng bảo vệ, không bị thương tích gì, ngược lại bộ hạ của nàng chết ngay lập tức, Cáp Cương Đồng Ca tuy cẩn trọng hơn chút nhưng đổ máu không ngừng Lương Tài hóa trang thành chưởng quầy bị trúng một tên trên tay phải, tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng sức mạnh giảm nhiều, mà mấy tiểu nhị lập tức không còn mạng.
Vũ Hóa Điền không biết đã đi ra phía sau đám cung thủ của Tây Xưởng từ lúc nào tháo mặt nạ bảo hộ thông khí trên mặt xuống, lộ ra một nụ cười tiêu hồn thực cốt, ý bảo cung nỏ dừng bắn.
Triệu Hoài An hồi thần lại, khi nhìn ra là Vũ Hóa Điền, trong lòng chợt lóe linh quang, bừng tỉnh nhận ra:
“Ngươi là Vũ Hóa Điền!”
“Hiện giờ mới phát hiện ra sao? Bổn tọa còn tưởng rằng các ngươi đến chết cũng không nhìn ra sự khác biệt của chúng ta chứ?”
Vũ Hóa Điền cầm Lan Hoa Chỉ, trong tao nhã lộ ra một chút yêu mị khoác trên người bộ y phục thư sinh trắng thuần không nhiễm một hạt bụi.
Những người khác cũng tỉnh ngộ lại, Cố Thiếu Đường cầm một phi đao trong tay, vẻ mặt tàn bạo nhìn Vũ Hóa Điền nói:
“Phong lý đao đâu?”
“Hắn?”
Vũ Hóa Điền bày ra dáng vẻ khổ sở suy nghĩ:
“A, là có một kẻ như vậy, bị bổn tọa ném ra cho sói ăn rồi, nghe nói trước kia các ngươi là người yêu? Sao rồi? Ngươi cũng muốn đi cùng? Yên tâm, các ngươi rất nhanh có thể được đoàn tụ.”
Cố Thiếu Đường vừa nghe thấy Phong lý đao đã chết, giống như phát điên rống lớn một tiếng, phi đao trong tay đã bắn nhanh về phía Vũ Hóa Điền, người cũng lao lên tấn công, hiện tại trong mắt trong lòng nàng ta, chỉ có suy nghĩ báo thù cho Phong lý đao.
Cùng xông đến tấn công Vũ Hóa Điền, còn có Thường Tiểu Văn có ấn tượng tốt với Phong lý đao, hai nữ nhân liều lĩnh xông tới đánh giết, đám cung thủ không được lệnh của Vũ Hóa Điền cũng không dám bắn tên, liền bị các nàng đánh chém ra một con đường, đi đến trước mặt Vũ Hóa Điền.
Đối mặt với công kích như sấm sét của hai người, Vũ Hóa Điền lại tỏ ra không chút hưng phấn, sa mạc này quá lớn, khiến y cảm thấy rất không thoải mái, cả người mềm nhũn, thân thể kêu gào phải nhanh chóng tìm một nơi âm u để nghỉ ngơi một chút.
Nhưng cho dù là như thế, đối với công kích của các nàng, Vũ Hóa Điền ngay cả vũ khí cũng không rút ra khỏi vỏ, bước chân không di chuyển một bước đều tiếp được hết.
Triệu Hoài An thấy kế hoạch của mình bị phá vỡ. Biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, cũng rút kiếm xông lên, quyết định mọi người cùng hợp lực giết chết Vũ Hóa Điền, mà đám người còn lại thấy vậy cũng đều tìm đối thủ gia nhập vào cuộc hỗn chiến.
Trước cửa chính của khách *** Long Môn cách đó không xa, Stefan phe phẩy quạt nhìn bọn họ đánh đến náo nhiệt, vẻ mặt thích ý giống như đang xem kịch.
“Gia, bọn họ nhiều người như vậy lại vây đánh một mình Vũ Đô đốc thật là quá vô sỉ, sao chúng ta không đi lên giúp đỡ một chút?”
Tiểu Đức Tử thấp giọng hỏi.
“Ngươi đi?”
Stefan liếc mắt nhìn nó một cái.
Tiểu Đức Tử ngậm miệng không nói nữa, nó đi? Nó vừa lên liền mất mạng ngay.
Stefan thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía bên kia.
“Nếu là tự y sắp xếp, chúng ta cũng không cần xen vào giúp vui, ngoan ngoãn đứng ở đây nhìn là được rồi.”
“Vâng, gia.”
Tiểu Đức Tử đáp.
Stefan gật gật đầu, bất chợt mở miệng:
“Chuyện bên kia tra thế nào rồi?”
Không nói thẳng là chuyện gì, nhưng nên hiểu được đều sẽ hiểu được.
Thanh Long tiến lên một bước nói:
“Bẩm gia, đã điều tra xong. Khánh Thân Vương đúng là đã trữ lương nuôi binh ở ngoài biên quan chuẩn bị mưu phản.”
Trước đó Stefan biết được từ chỗ Hình Bộ, lúc thẩm vấn Cổ Tinh Trung, từ trong miệng Cổ Tinh Trung biết, vị thúc phụ Khánh Thân Vương của Chu Kiến Thâm từng bởi vì âm mưu soán vị mà bị chặt một chân biếm đến quan ngoại từng đút lót cho Cổ Tinh Trung hy vọng được ban cho một thành trì ở ngoài biên quan, Stefan liền biết trong này nhất định là có âm mưu gì đó, sau khi cẩn thận điều tra tổn thất không ít người thì, manh mối về ý đồ mưu phản của Khánh Thân Vương liền bị vạch trần, chỉ là chứng cứ không đủ, tạm thời hắn còn chưa thể xuống tay với lão.
Lần này đến quan ngoại trừ việc đi tìm Vũ Hóa Điền ra cũng là vì tìm kiếm chứng cứ chính xác về việc Khánh Thân Vương mưu phản, nhưng trong thời gian ngăn ngủi mà Khánh Thân Vương lại che giấu kỹ, bọn họ tạm thời vẫn chưa có được chứng cứ chính xác nào.
“Gần đây bọn chúng có động tĩnh gì?”
“Nghe nói Khánh Thân Vương có một nghĩa nữa là đồ đệ của nữ ni phái Tịnh Y, tên là Thoát Thoát, nàng này võ công rất cao, tám chín phần mười là sẽ âm thầm ám sát.”
Tuy rằng hắn không sợ ám sát gì, nhưng bên kinh thành kia nhiều người, nếu ai xảy ra chuyện cũng là phiền toái. Stefan khoanh tay chống má, ra vẻ suy tư.