• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy hoàng tử quỳ gối một bên, âm thầm nhớ kỹ.

Xưa nay giữa các hoàng tử ít có chung sống hòa thuận, vì ngôi vị hoàng đế và quyền lực, lục đục với nhau, ngươi chết ta sống.

Thế hệ hoàng tử Vân thị triều Đại Ung này cũng không ngoại lệ.

Ở ngoài mặt huynh hữu đệ cung kính, không có nghĩa là dưới không muốn đâm đao.

Đại thần trong triều đình không phải tất cả đều giúp đỡ thế lực của thái tử, còn có một ít triều thần cắn xé chờ cơ hội kéo thái tử xuống ngựa, nâng đỡ hoàng tử mà mình vừa ý thượng vị.

Cho nên Tiêu gia gặp chuyện không may, hoàng tử khác đương nhiên thấy vui mừng, tất nhiên cũng không để ý lửa cháy đổ thêm dầu một phen, đương nhiên dầu này cũng không thể đổ quá mạnh, nếu không đế vương giận dữ, hậu quả ai cũng chịu không nổi.

Vân Huy bị răn dạy, nơm nớp lo sợ quỳ gối một bên không dám nói nữa, mặt khác vài vị hoàng tử cũng thức thời ngậm miệng.

Dù sao lần này mặt mũi Tiêu gia cũng đã mất hết, thái tử cũng bị sứt đầu mẻ trán một lần.

Trong ngự thư phòng lặng im thật lâu sau, không ai nói chuyện.

Chỉ nghe thanh âm trượng bên ngoài giáng xuống nặng nề, thỉnh thoảng có tiếng rên kìm nén và thống khổ, làm cho người sợ hãi.

Hoàng đế Chiêu Minh sắc mặt khó coi, Vân Thần sắc mặt cũng rất khó coi.

Vân Tử Thù lấy cớ không tiến cung, Tư Thương thái độ cường ngạnh, lấy chứng cớ cùng pháp luật thuyết phục người, lại có Thừa tướng biện hộ, cho dù là hoàng đế cùng thái tử, lúc này căn bản cũng không có biện pháp cứu vãn việc Tiêu gia.

Tiêu Vân Hành dĩ hạ phạm thượng bị phạt trượng, người động thủ không được xúi giục, không biết nên trách mắng nhẹ nhàng hay là phạt nặng, cũng chỉ là động thủ theo lực như bình thường, một trượng phạt giáng xuống cũng làm cho Tiêu Vân Hành chịu đau khổ một phen.

Chấm dứt năm mươi trượng, phía sau lưng hắn ri rỉ vết máu, quần áo đều bị thẩm thấu, sắc mặt trắng bệch vô sắc, miệng đều bị cắn ra huyết.

Tiêu Vân Hành gian nan từ trên mặt đất đứng dậy, tập tễnh đi vào ngự thư phòng, quỳ xuống đất tạ ơn.

Tư Thương thờ ơ lạnh nhạt.

Vài vị hoàng tử quỳ gối một bên chậc một tiếng, thầm nghĩ thật sự là đáng thương, tiêu thiếu tướng quân quá khứ uy phong không ai bì nổi vậy mà cũng rơi vào kết cục thảm thiết như vậy, thật là làm cho người ta thổn thức.

"Trở về nghỉ ngơi đi." Hoàng Thượng thấy hắn có bộ dạng này, lông mày nhíu lại, "Vân Thần, sai người đưa hắn trở về."

"Vâng" Vân Thần kìm nén lửa giận, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Tư Thương, xoay người rồi đi ra ngoài.

"Tạ Hoàng Thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tiêu Vân Hành thân thể co rút đau đớn, run rẩy dập đầu tạ ơn, "Thần cáo lui."

Vân Thần gọi hai người tới, đỡ Tiêu Vân Hành từ trên mặt đất dậy, xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Vân Hành thương thế quá nặng, không thể tự đi ra khỏi cung, Vân Thần sai người tới thái y viện tìm cái cáng mềm lại đây, bốn người khiêng Tiêu Vân Hành ra khỏi cung, đưa về Tiêu gia, còn phái thái y đi theo khám và chữa bệnh kê thuốc.

Đãi ngộ như vậy so với hoàng thân quốc thích bình thường còn hơn ba phần.

Không khí duy trì yên lặng một lát.

"Ty chức cáo lui." Tư Thương mở miệng trước tiên, "Trưởng tử Lê gia đại nghịch bất đạo, ngang nhiên xâm nhập phủ công chúa, ty chức đi trước xử lý việc này."

"Ngươi ở lại." Hoàng đế ngữ khí trầm lãnh, "Trẫm có lời muốn nói với ngươi."

Tư Thương dừng lại.

"Những người khác đều lui ra."

Vì thế thái phó, Thừa tướng cùng vài vị hoàng tử thức thời liên tiếp cáo lui, trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Tư Thương đối mặt với hoàng đế.

"Tư Thương, ngươi đối với Tử Thù.." Hoàng đế ánh mắt u lãnh khó dò dừng ở trên người hắn, "Sẽ không tồn tại tâm tư đi không an phận chứ?"

Tư Thương nói nhẹ "Hoàng Thượng nghĩ nhiều rồi."

"Trẫm cũng hy vọng là mình nghĩ nhiều." Hoàng đế lạnh lùng cảnh cáo, "Tử Thù là công chúa hoàng tộc, là kim chi ngọc diệp, không phải người ngươi có thể vọng tưởng."

Tư Thương vẫn câu nói cũ "Hoàng Thượng nghĩ nhiều rồi."

"Đừng quên chuyện ngươi đã đồng ý với trẫm." ngữ khí hoàng đế Chiêu Minh lạnh lẽo, "Nếu dám tiết lộ bí mật, trẫm sẽ cho ngươi sống không bằng chết."

"Ty chức chết không đáng tiếc." Tư Thương ánh mắt hơi thu lại, thanh âm bình tĩnh như tuyết, "Ty chức thân là Thống lĩnh Ám Các, làm việc phải công chính, đây là luật sắt của Ám Các nhiều triều đại tuần hoàn, bất cứ ai cũng không được chống lại, mong Hoàng Thượng minh xét."

Hoàng đế Chiêu Minh lạnh lùng nói "Trẫm là hoàng đế, người Ám Các nguyện trung thành là trẫm."

"Ám Các nguyện trung thành Hoàng Thượng, nghe mệnh Hoàng Thượng làm việc, nhưng lời nói hành vi đều là sự thật, không được lừa gạt làm bộ, không được khi quân võng thượng, không được lừa gạt thần dân." Tư Thương gằn từng tiếng, lạnh lùng có lực, "Mong rằng Hoàng Thượng lượng thứ."

Trong ánh mắt hoàng đế Chiêu Minh phóng ra tia sắc bén, da mặt kéo căng, trong một khoảnh khắc sát khí đế vương trong lòng lộ ra rõ ràng, chỉ là sát khí tới cũng nhanh đi cũng nhanh.

Chỉ trong giây lát đó, ông ta liền chậm rãi thu lại tất cả cảm xúc tiết ra ngoài, chỉ còn lại uy nghiêm lạnh lùng "Trẫm hy vọng ngươi có thể luôn trung thành và tận tâm."

Trung thành và tận tâm bốn chữ đặc biệt tăng thêm ngữ khí, ý tứ mang theo vài phần châm chọc.

Tư Thương trầm mặc khom người, xoay người rồi đi ra ngoài.

Đế Chiêu Minh theo dõi bóng dáng cao ngất gầy yếu của hắn, hung hăng nắm chặt chén trà, như là muốn bóp nát nó.

Ti, thương.

"Hoàng Thượng." Một bóng đen nghiêng mình xuất hiện, cúi người quỳ trên mặt đất.

"Hiện tại võ công của ngươi không phải đối thủ của Tư Thương?"

"Thuộc hạ vô năng."

"Có biện pháp nào có thể nhanh chóng diệt trừ Tư Thương?"

"Thuộc hạ sẽ nghĩ biện pháp."

Hoàng đế Chiêu Minh chậm rãi buông chén trà, thanh âm khôi phục bình tĩnh như cũ "Cho ngươi thời gian một tháng."

"Vâng"

Tư Thương đi ra ngự thư phòng, xa xa chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc "Ti thống lĩnh."

Ánh mắt khẽ nâng, thấy thái tử Vân Thần một thân mãng bào đứng ở trên cung hành lang không biểu cảm nhìn hắn.

Tư Thương không nói chuyện, trầm mặc đi qua.

"Tư Thương." Vân Thần chắp tay sau lưng, biểu tình kiêu căng trên khuôn mặt thanh tú, nhưng ngữ khí nói chuyện lại theo vài phần đàm phán, "Vân Tử Thù đã là người có chồng, sớm đã không phải cô nương băng thanh ngọc khiết. Hoàng tộc kim chi ngọc diệp không chỉ có mình cô ta, nếu ngươi thật muốn lấy công chúa, bổn thái tử làm chủ đem thập nhất muội gả cho ngươi, ý của ngươi thế nào?"

Tư Thương ngữ khí hờ hững "Đa tạ ý tốt của thái tử, ty chức không xứng với kim chi ngọc diệp."

Vân Thần lạnh nhạt nói "Vân Tử Thù thì ngươi xứng?"

Tư Thương lười tốn nhiều lời lẽ với hắn, quay đầu muốn đi.

"Dân gian có câu, vợ chồng cãi nhau đều là đầu giường cãi cuối giường hòa, hôm nay nháo lớn như vậy, cũng không thay đổi được sự thật Vân Tử Thù là dâu Tiêu gia." Vân Thần theo dõi bóng lưng hắn, "Cô ta rất nhanh sẽ trở lại Tiêu gia, đến lúc đó ngươi chỉ biết xấu hổ mà thôi."

Tư Thương cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Vân Tử Thù không có khả năng lại trở về Tiêu gia, mặc kệ là Hoàng Thượng cũng được, hay là thái tử cũng thế, ai cũng không có biện pháp cưỡng cầu Vân Tử Thù làm chuyện cô không muốn làm.

Theo cô bước ra Tiêu gia đại môn bắt đầu, cô cùng Tiêu Vân Hành trong lúc đó cũng chỉ còn lại cừu hận, tái vô mặt khác tình cảm.

"Công chúa điện hạ." Lãnh Sương rất nhanh trở lại trong phủ, cũng bẩm báo mới nhất tình huống, "Tiêu Vân Hành bị phạt năm mươi trượng, thái tử phái người khiêng hắn quay về Tiêu gia rồi."

Vân Tử Thù ngồi tựa ở phía trước cửa sổ, nghe vậy ồ một tiếng, tâm tình không tồi nâng chén trà uống một ngụm "Tốt lắm."

"Còn nữa," Lãnh Sương nói tiếp, "Thuộc hạ hồi phủ thấy Lê gia có người đi đến Tiêu phủ, tiêu Đại tướng quân cũng vội vàng chạy về nhà."

Vân Tử Thù quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ "Trò hay bắt đầu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK