• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiêu phu nhân tự đi về?" trong thư phòng Phượng gia, lão già trông đầy vẻ uy nghiêm ngồi trên ghế bằng gỗ lim đằng sau án thư, trầm giọng hỏi.

Nam tử một thân màu đen mạnh mẽ cúi đầu nói "Vâng, hơn nữa xem biểu tình cùng phản ứng của bà ta, hẳn là ở phủ công chúa tức nghẹn rồi."

Ông lão nâng mắt "Theo người thấy, lần này đích công chúa thật sự trở mặt với Tiêu gia?"

Hắc y nhân gật đầu "Hẳn là ầm ĩ đến trở mặt, không lưu một chút đường sống."

Ông lão quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc nao nao "Bảo Từ Nhi qua đây một chuyến"

"Rõ"

Hắc y nhân xoay người rời đi, ông lão đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, ấn đường như cau chặt lại âm trầm suy nghĩ, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Không bao lâu sau, thiếu niên một thân áo trắng từ ngoài cửa đi vào, dáng người cao dài như ngọc, tướng mạo tuấn tú đoan chính, thanh bào màu trắng làm nền cho phong thái xuất chúng, như chi lan ngọc thụ.

"Tổ phụ."

Ông lão quay đầu nhìn y "Con hai ngày này chú ý một chút phương hướng của đích công chúa, xem người đối với chuyện Tiêu gia có thái độ gì."



Cháu đích tôn Phượng gia Phượng Từ trầm mặc trong chốc lát, "Mới vừa rồi tôn nhi ở bên ngoài có nghe nói một vài chuyện."

"Nói."

"Hoàng Thượng tối hôm qua hạ nghiêm lệnh với tiêu Đại tướng quân, yêu cầu Tiêu gia phải mời đích công chúa trở về, Tiêu phu nhân sáng sớm đến phủ công chúa, nghe nói là quỳ xuống với công chúa." Phượng Từ chớp mắt, "Nhưng công chúa quyết tâm cắt đứt quan hệ với Tiêu gia."

Phượng lão quốc cữu trầm mặc một lát, nặng nề thở dài "Hoàng Thượng sẽ không cho phép đích công chúa nháo như vậy."

Phượng Từ không nói chuyện, hiển nhiên là ngầm thừa nhận cách nói của tổ phụ.

"Bên Tư Thương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Ám Các gần đây giống như có chút không chịu sự kiểm soát của Hoàng Thượng." Phượng Từ đoán, thanh âm ôn hòa, "Không biết có phải nguyên do là vì công chúa."

Phượng lão quốc cữu hơi giật mình "Ám Các không chịu sự kiểm soát?"

"Vâng."

Phượng lão quốc cữu không nói chuyện, mặt mày hiện lên suy nghĩ sâu xa, Ám Các là vũ khí sắc bén nhất trong tay hoàng đế trong nhiều thời đại, giám sát đủ loại quan lại, củng cố hoàng quyền, có được quyền tiên trảm hậu tấu.

Nếu Ám Các không thể khống chế, hoàng đế chỉ sợ ngày đêm khó yên.

Đế vương cao cao tại thượng tuyệt không cho phép không thể khống chế người của chính mình, hơn nữa Ám Các đối bất luận kẻ nào cũng đều là uy hiếp trí mạng, một khi bọn họ cắn trả, hoàng đế chỉ sợ cũng sợ hãi.

"Hai ngày này ngươi chú ý nhiều hơn động tĩnh của bên đích công chúa, nếu xác định Tư Thương là người của đích công chúa, Phượng gia cũng không thể làm ngơ mặc kệ."

"Vâng" Phượng Từ gật đầu, "Tôn nhi sẽ lưu ý, tổ phụ yên tâm."

Phượng lão quốc cữu ngẩng đầu nhìn đứa cháu chai làm ông kiêu ngạo, ấn đường nhuộm chút cô đơn "Phượng gia vốn là võ tướng thế gia, chỉ là bắt đầu từ thế hệ con, đã định là yên lặng điêu tàn, chậm rãi rời khỏi trung tâm quyền thế."



Phượng gia là nhà mẹ đẻ của thái hậu, là cửu cửu của đương kim hoàng đế.

Phượng lão quốc cữu tay giữ binh quyền nhiều năm, lúc hiển hách nhất quân công hiển hách, sức ảnh hưởng của gia tộc trực tiếp đè ép hoàng quyền, hoàng đế năm đó thuận lợi đăng cơ làm đế, công của phượng gia không thể cãi.

Chỉ là từng tâm phúc gia tộc được tín nhiệm nhất, hiện giờ cũng đã thành tâm phúc họa lớn của hoàng đế, sớm đã hận không thể trừ khử nhanh chóng.

Huống hồ, còn có chuyện của hoàng hậu cùng hoàng trưởng tử liên lụy trong đó.

Phượng lão quốc cữu biểu tình có chút lạnh lẽo.

Hoàng hậu mất sớm, đích trưởng tử chết yểu, mục tiêu kế tiếp của hoàng đế chính là cửu công chúa Vân Tử Thù cùng Phượng gia.

Chỉ đợi tìm được cơ hội thích hợp, hoàng đế liền đem phượng gia diệt trừ tận gốc, bọn họ phải thật cẩn thận.

Nội viện Tiêu gia lúc này, Tiêu Viễn Đình mặt trầm như nước, nhìn Tiêu phu nhân vây quanh bởi thị nữ một mình trở về "Công chúa điện hạ nói như thế nào?"

"Cô.." Tiêu phu nhân sắc mặt khẽ biến, cắn chặt răng, "Cô ta không muốn trở về."

"Không muốn trở về?" Tiêu Viễn Đình mặt lạnh như thiết, "Không muốn trở về liền thôi? Bà không thể nghĩ thêm cách à?"

"Cô ta không muốn trở về, ta có thể nghĩ cách gì?" Tiêu phu nhân dù sao cũng là chính thê, bị ông răn dạy trước mặt mọi người như thế, trên mặt bất lực, chợt bạo phát lửa giận, "Cô là công chúa, ta cũng không thể trói cô ta trở về! Sáng sớm ta đã phải tới ngoài cửa lớn phủ công chúa, cô ta khó khăn làm cho ta chờ một canh giờ đã không tính, sau khi vào phủ bày ra dáng vẻ công chúa, bảo ta quỳ xuống, ta cũng quỳ với cô ta, nhưng dù vậy, cô vẫn không về, ta có thể có cách gì?"

Nghĩ đến ủy khuất nhục nhã đã chịu ở phủ công chúa, lúc này lại chịu chỉ trích của phu quân, xưa nay vênh váo hung hăng, Tiêu phu nhân nói một là một nói hai là hai làm sao mà chịu được?

"Bà bây giờ cũng biết cô ta là công chúa? Trước làm cái gì rồi?" Tiêu Viễn Đình đập bàn đứng lên, lửa giận bừng bừng nhìn thấy bà t a, "Trông chờ bà quản lý nội trạch, bà quản lý như thế? Dung túng Vân Hành sủng ái thiếp thất, bỏ chính thê đó không để ý, dung túng Lê Tuyết hãm hại công chúa, công nhiên nhục mạ khi dễ công chúa, bà làm đương gia chủ mẫu kiểu gì thế hả? Đừng nói cô ta là công chúa, cho dù ở bất kỳ thế gia nào, sủng thiếp diệt thê cũng là không được phép, bà quả thực chính là ngu xuẩn!"

Tiêu phu nhân hứng chịu trận mắng trong cơn giận của ông hắn ập xuống, sắc mặt hết trắng lại xanh, hận không thể phẩy tay áo bỏ đi ngay tại đó.

Nhưng nghĩ tới tình cảnh Tiêu gia bây giờ, nghĩ đến Vân Hành trọng thương nằm ở trên giường, Tiêu phu nhân nháy mắt một chút nóng giận cũng không có, lúc này hai chân đau đớn, cả người khó chịu, cô không nói một câu ngồi ở ghế trên, sắc mặt nghiêm nghị rõ ràng "Bây giờ ta hối hận rồi, cũng biết bản thân làm không đúng, nhưng việc cấp bách là làm thế nào cứu vớt.. Vân Tử Thù không muốn trở về, ông cảm thấy nên làm sao bây giờ?"



Mặc kệ nói như thế nào, chuyện đã làm, cho dù băm bà ra cũng không thể làm cho thời gian đảo ngược.

Thà lúc này tức giận mắng bà, thì không bằng tỉnh táo lại nghĩ cách.

Tiêu Viễn Đình khoanh tay bước, "Công chúa nói như thế nào?"

"Còn có thể nói như thế nào? Luôn miệng nói không có quan hệ gì với Tiêu gia." Tiêu phu nhân mặt mày tối tăm, "hôn sự của cô ta là Hoàng Thượng ban tặng, cô muốn thế nào thì thế đó? Đúng là chuyện cười."

Tiêu Viễn Đình lạnh lùng nói "Hưu thư mặc dù không được tính, nhưng nếu ầm ĩ xuống dưới, đối với công chúa không có ảnh hưởng gì, đối Tiêu gia mới là đả kích trí mạng."

Tiêu phu nhân biến sắc "Không phải là tổn thất một chút thanh danh sao? Chờ công chúa hết giận trở về, thời gian lâu, việc này đương nhiên người ta sẽ quên dần đi.."

"Đúng là quan điểm của đàn bà!" Tiêu Viễn Đình lạnh như băng cắt ngang lời của bà ta, "Câu chuyện làm lớn, tất cả mọi người sẽ biết Tiêu gia mắt vô quân vương, ngay cả công chúa cũng dám khi dễ, bà chờ xem, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội Tiêu gia gia phong bất chính! Còn có ca ca cái kia của bà, hiện tại không phải tạm thời cách chức về nhà rồi sao? Đây chưa phải là Hoàng Thượng khoan dung, nếu không có thái tử che chở, bà thực sự cho rằng Lê Văn Trung sẽ không bị tước quan đuổi ra đế kinh? Bà vẫn còn nghĩ rằng tình thế chưa đủ nghiêm trọng ư?"

Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch "Thực.. Thực sự nghiêm trọng như vậy?"

Tiêu Viễn Đình nén giân, mệt mỏi ngồi xuống "Đương kim hoàng thượng không phải quân vương nhân từ, hiện giờ hắn cần Tiêu gia, cho nên mới cực lực che chở Tiêu gia, chờ tương lai Tiêu gia thành họa lớn trong lòng hắn, hôm nay tất cả vô lễ bất kính đều sẽ trở thành cái cớ ông ta chém giết Tiêu gia."

Lời này vừa nói ra, Tiêu phu nhân cả người lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK