• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu cảm của Yến Trì hơi bực bội:

- Cậu bị sao vậy?

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thực là từ khi anh bước vào, đã phát hiện cảm xúc của Tô Du Du hơi sai sai, lúc nhìn anh còn lộ ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc.

Môi Tô Du Du khẽ mấp máy, không nói gì. Yến Trì cau mày nhìn cô, đột nhiên lạnh mặt:

- Không muốn nói thì thôi.

Khi chuẩn bị xoay người đi, thì góc áo lại bị ngón tay tinh tế trắng trẻo của cô gái nhỏ nắm lấy. Thấy anh đảo mắt nhìn, cô bé lại hoảng loạn mà thu tay về, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên. Yến Trì khoanh tay nhìn cô, hững hờ dựa vào chiếc tủ bên cạnh:

- Nói đi.

Tô Du Du ngước mặt lên, cẩn thận nhìn trộm anh một cái. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, mịn màng bị nỗi rối rắm bủa vây, giống như đang tập hợp tất cả lòng dũng cảm lại để nói ra điều gì đó cực kì khó nói.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng mở miệng, âm thanh run run:

- Tớ... tớ tới lớp 1, có phải là chuyện rất đáng xấu hổ không...

Nói xong, cô lại cẩn thận mà giương mắt nhìn anh, ánh mắt xinh đẹp đã hơi rưng rưng.

"Ai nói với cậu như vậy?" Âm thanh Yến Trì không nghe là đang đang vui hay giận. Nhưng theo trực giác, Tô Du Du bỗng cảm thấy hình như anh đang không vui.

Cô vội vàng lắc đầu. Thấy Tô Du Du không muốn nói, Yến Trì cũng không ép buộc, mà chỉ cười nhạo một tiếng.

- Nếu nói như vậy, thì chẳng phải người như tớ sẽ phải chui xuống đất để đỡ hổ thẹn sao?

Tô Du Du đầu đầy chấm hỏi, chớp chớp mắt chờ nghe câu tiếp.

- Bởi vì đã kéo thành tích của lớp 1 xuống.

Tô Du Du sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày nay ngồi cùng bàn với Yến Trì, anh chưa bao giờ nghe giảng, cũng không chịu làm bài tập, còn thường xuyên trốn học nữa...

Thời điểm Yến Trì nói những lời này, sắc mặt hơi khó coi.

Tô Du Du liếc nhìn anh một cái, nhìn biểu cảm không thể chấp nhận nổi của anh, nhịn không được mà xuất hiện chút ý cười trong ánh mắt... Cảm xúc khó chịu tích tụ từ vừa nãy, bỗng nhiên tiêu tán không ít.

Yến Trì nhìn bộ dáng cô vẫn ngây ngốc, đột nhiên cúi đầu, giơ tay gõ gõ trán cô:

- Cậu không cần quá để tâm đến những lời người khác nói, hiểu chưa?

Động tác của anh hơi bất ngờ, Tô Du Du theo bản năng mà ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu trà gần như dính sát vào đôi mắt đen của anh.

Hai người đều ngỡ ngàng.

Tô Du Du khiếp sợ mà chớp chớp mắt.

Ngoại trừ với cha thì đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần giũ với người khác phải như vậy, cô cho rằng bản thân sẽ sợ hãi, nhưng trong lúc nhất thời, cảm xúc sỡ hãi mà cô suy đoán lại không hề ập đến.

Tiếng bước chân tung tăng từ hành lang truyền đến khiến hai người hoàn hồn, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Yến Trì buông tay ra, lui ra sau một bước, cánh tay đụng phải ngăn tủ bên cạnh, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Anh mất tự nhiên mà dời ánh mắt ra chỗ khác, nhìn về phía cửa trước, trong đầu lại không khống chế được mà hiện ra khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du.

Mà ở cửa trước, Yến Đường đang đeo cặp sách, thò cái đầu nhỏ vào thăm dò.

Cô bé hơi nghi ngờ mà nhìn hai người, cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có cái gì đó.... không đúng cho lắm

- Chị Du Du, chúng ta đi về thôi!

Gương mặt Tô Du Du hơi đỏ lên, nhìn Yến Đường, lập tức đồng ý: "Được."

Nói xong, cô chạy đến chỗ ngồi của mình, gấp gáp mà dọn hết đồ cho vào cặp sách. Sau khi đeo cặp sách lên, cô ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Yến Trì cười tươi rói:

- Cảm ơn cậu nha, Yến Trì.

Yến Trì hơi gật đầu, biểu cảm như bình thường, chẳng qua hai bên tai, ở nơi Tô Du Du không nhìn thấy, lại âm thầm đỏ bừng lên.

Yến Đường đang đứng ở cửa, chờ đến mất kiên nhẫn, thúc giục một tiếng.

Tô Du Du vẫy tay tạm biệt Yến Trì, chạy chậm ra chỗ Yến Đường, rồi hai người rời đi. Lúc này, trường học đã vắng hơn, Yến Đường vừa đi, vừa oán giận với Tô Du Du

- Vì sao trung học cơ sở mà cũng phải tham gia kì thi tháng chứ?! Hơn nữa, còn phải phải xếp hạng chung cả năm khối, thật là quá đáng ghét mà!!!

Cái gì? Xếp hạng chung cả năm khối sao?

" Đường Đường, có phải trước kia em từng nói, lớp 1 bọn chị là xếp theo thành tích đúng không?"- Tô Du Du bỗng nhớ tới cái gì đó, liền hỏi.

"Đúng vậy!" - Yến Đường trả lời, rồi lại nhìn về phía Tô Du Du. "Chị hỏi chuyện này làm gì vậy?"

Khóe môi Tô Du Du cong cong, nhìn cô bé lắc lắc đầu.

Cô cảm thấy mình không nhất thiết phải nói với Yến Đường, trên thực tế, cô đã không còn quá khổ sở như vừa nãy nữa rồi.

Ở trường học, cô nhận được không ít lòng tốt của mọi người, cô không nên vì chút chuyện xấu không đáng có này mà suy sụp và phủ nhận toàn bộ những điều tốt đẹp đó.

Tuy lời Tần Phán nói là sự thật, nhưng cô cũng muốn nỗ lực để chứng minh cho cô ấy thấy, bản thân cô, cũng có tư cách vào lớp 1.

Nhưng mà, thi tháng có khó không vậy? Tuy ngày thường nghe giảng thì cô vẫn hiểu, nhưng chưa từng tham gia kì thi tháng nào, nên trong lòng Tô Du Du vẫn có chút lo lắng.

Hay là, cuối tuần này cô ôn tập lại một chút? Vừa mới quyết định điều này, thì cô liền nghe được lời oán giận của Yến Đường:

- Em không muốn thi tháng đầu! Hay là, cuối tuần này chúng ta đi chơi đi?

Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Yến Đường, Tô Du Du trầm lặng.

- Hay là, cuối tuần này chúng ta cố gắng ôn bài thật chăm chỉ, tuần sau rồichúng ta sẽ đi bù nha, được không?

Nghe tới đây, bả vai Yến Đường liền sụp xuống, bày ra vẻ "tôi không còn luyến tiếc nhân sinh này nữa". Cô bé ai oán mà nhìn Tô Du Du đang cực kì cứng rắn, thở dài:

- Thôi thì đành để tuần sau vậy.

***

Hai ngày cuối tuần, Tô Du Du đều ở nhà nghiêm túc học tập.

Cũng may, môn nào các thầy cô cũng đã khoanh vùng phạm vi ôn tập, điều này làm Tô Du Du không quá luống cuống. Nhưng mà, dì Tôn nhìn thấy thì cực kì đau lòng, cứ chốc chốc lại đến gần hỏi han ân cần.

- Đã học một ngày rồi, sao còn chưa nghỉ ngơi vậy con?

Dì Tôn bưng ly sữa bò đi vào:

- Chúng ta không cần mấy con điểm này đâu, con đừng quá liều mạng nha!

Tô Du Du: ".."

Quả thực là cô rất là cần đến mấy con điểm này đó!!!

Tô Du Du cầm lấy ly, uống một ngụm sữa bò nhỏ:

- Không sao đâu, dì Tôn. Con rất thích học tập.

- Vậy con nhớ ngủ sớm một chút nhé!

DÌ Tôn thấy mình không thể khuyên can Tô Du Du, nên đành bỏ cuộc, thở dài nói.

Sáng sớm thứ hai. Tô Du Du đeo cặp sách tìm đi phòng thi của mình. Phòng thi của Nhất Trung Nam Thành không dựa trên thành tích, mà chỉ dùng máy tính để sắp xếp ngẫu nhiên.

Tô Du Du thi ở phòng số 13, cách lớp học của cô khá xa, mà điều càng làm cô uể oải chính là, hình như trong phòng này, cô - không - quen - biết - một - ai - hết.

Cô tìm vị trí ngồi của mình xong, là chỗ bên cạnh cửa sổ, vị trí thứ hai từ dưới lên, một chỗ không tồi. Tô Du Du hơi khẩn trương mà ngồi xuống, gục đầu xuống bàn, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống hết mức có thể. Đột nhiên, có một chiếc cặp sách bị ném lên bàn trước, phát ra một tiếng "rầm" cực lớn.

Chủ nhân chiếc bàn đó lớn giọng nói, hướng tới chỗ Tô Du Du ngồi, âm thanh đầy vui sướng:

- Lão Lý, hai ta thi chung một phòng nha!

- Chung con khỉ, trình độ của ông đây thế nào mày còn không rõ sao?

- Vậy thì phải làm sao bây giờ? Ba mẹ tao bảo nếu tao làm bài không tốt liền cắt toàn bộ tiền tiêu vặt của tao.

Hai người này vừa nói, vừa đi ra ngoài xem sơ đồ phòng thi dán trên cửa ra vào. Người ném cặp sách vừa rồi chỉ vào một chỗ, mắt sáng lên:

- Lão Lý, đứa ngồi sau mày học lớp 1 đó!

- A, tuyệt lắm.

Hai người này đều xem như là " dốt số 2 thì không ai thứ nhất", đã luôn tranh nhau ngồi ngai vàng hạng nhất từ dưới lên thì chớ, lại còn có ước mơ đi "hành tẩu giang hồ" như trong phim kiếm hiệp.

Những người vốn có thành tích học tập tốt một chút, đều yên lặng mà tránh xa.

Thấy bọn họ đi rồi, mấy người học giỏi còn lại mới dám đi đến, miệng lẩm bẩm oán giận:

- Cái quần què gì vậy chứ?! Thế mà lại bị phân tới cùng một phòng thi với bọn họ??!!

- Không, không, không thể nào, thế mà Yến Trì cũng ở phòng thi này! Có người hoảng sợ nói. Nhưng mà, ngay sau đó, người này đã bị đập một phát vào đầu, tiếp theo là một người phổ cập kiến thức:

- Chuyện này mà cậu cũng không biết sao?! Ngoại trừ kì thi cuối kì, Yến Trì sẽ không tham gia bất kì kì thi nào cả!

- Thật không vậy? Vậy thì quá tốt rồi!

Người vừa nói chuyện vẻ mặt hạnh phúc và may mắn vỗ ngực. Có một nữ sinh không phục, lên tiếng:

- Vì sao mọi người lại sợ Yến Trì như vậy chứ? Tớ cũng chưa từng thấy cậu ấy ra tay đánh người khác bao giờ mà!

Những người còn lại trừng mắt nhìn cô ấy: "Yến Trì sẽ không đánh người khác, nhưng mà Lý Thịnh hay đi theo cậu ta thì có đó! Đánh cực kì tàn nhẫn!"

"...."

Tô Du Du ngoan ngoãn ngồi tại chỗ tất nhiên là sẽ không biết mọi người bên ngoài đang thảo luận về vấn đề gì.

Nhưng mà, rất nhanh, cô đã phát hiện có hai người to như gấu đang đứng trước mặt mình, chặn đi ánh sáng của cô.

Cô hơi mê mang mà ngẩng đầu, liền thấy hai người con trai đang đứng nhìn mình chằm chằm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hung dữ nói:

- Lớp 1 sao?

Tô Du Du hơi dịch dịch về sau, kéo dãn khoảng cách ra, sau đó chần chờ mà gật đầu. "Một lát nữa làm bài thi, nhớ phải "quan tâm" đến bọn tôi, biết chưa?

Quan tâm? Lúc làm bài thi thì quan tâm kiểu gì? Hơn nữa, bọn họ khỏe như voi, hùng hục như trâu húc mả thế kia, có giống bị bệnh chút nào đâu mà đòi cô quan tâm chứ?

Tô Du Du thành thật mà lắc đầu, quả thật là cô không hiểu bọn họ đang nói gì cả. Hai người hung dữ sửng sốt, bình thường, số lần bọn họ uy hiếp, hăm dọa học sinh ngoan không ít, ai cũng phải nơm nớp lo sợ mà gật đầu đồng ý.

Không ngờ, hôm nay lại có người dám từ chối bọn họ. Tuy trước mặt là một cô gái nhỏ cực kì xinh đẹp, nhưng mà, so với tiền tiêu vặt hàng thánh mà nói thì...., Lý Kinh Thủ liền nóng nảy, giơ giơ nắm tay lên, vẻ mặt đều là uy hiếp.

Các bạn còn lại trong phòng thi đều hoảng sợ mà nhìn bên này, nhưng khi bị người ném cặp sách nhìn chằm chằm, thì ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thế thầm lặng cầu nguyện cho Tô Du Du ở trong lòng.

Nhìn mọi người đều bị mình dọa sợ, hai người có chút vừa lòng, đắc ý cúi đầu nhìn Tô Du Du.

Vốn dĩ cho rằng có thể nhìn thấy bộ dạng bị dọa phát khóc của cô gái nhỏ, không ngờ lại thấy mắt cô sáng lên, nhìn về phía sau mình.

Ngay sau đó, Lý Kinh Thủ liền cảm thấy cánh tay mình tê rần, đầu gối bị người khác đá một phát, cả người quỳ sụp xuống đất.

Cậu ta không khống chế được mà tràn ra nước mắt vì đau đớn, miệng cũng phát ra tiếng kêu. Lý Kinh Thủ ngẩng đầu, hổ báo mà mở miệng:

- ĐM, là đứa nào?

Đập vào mắt cậu ta là xương quai hàm tinh tế của thiếu niên, Lý Khinh Thủ im bặt, bởi vì người đạp cậu ta không phải ai khác ngoài Yến Trì.

*****

🎉🎉🎉🎊🎊2351 từ, tui thiệt nà siêng quá đi thuiiiiii.

Chúc mọi người tuần mới vui vẻ nhaaaaaaa.

Moazzzzzzzz

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK