• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù mới tới trường học, việc vặt không có nhiều, nhưng hai ngày nay Tô Du Du cũng không hề rảnh rỗi.

Ngoài trừ việc chạy qua chạy lại giữa trường học và phòng thí nghiệm, thì cô cũng phải làm chút chuyện ở phòng giáo vụ nữa.

Cuối cùng cũng đến tối thứ sáu, Tô Du Du bận bịu xong, trời sẩm tối thì về kí túc xá.

Cô tắm rửa xong, ngồi trước bàn mình, nghĩ nghĩ, ngày mai có thể đi tìm Yến Trì rồi.

Nhưng mà nên đi đâu thì cô còn chưa nghĩ ra. Theo lời Chu Lâm Tuyết nói, Yến Trì không hay tới trường học, nên lựa chọn đến trường có thể loại bỏ. Hay là đi đến nhà anh để thử vận may xem sao?

Lúc Tô Du Du đang buồn rầu nghĩ ngợi, thì cửa kí túc xá bị đẩy ra. Chu Lâm Tuyết một tay đẩy cửa, một tay cầm di động áp sát vào tay, hấp tấp đi vào.

“Không phải chứ bảo bối, ngày mai đã diễn ra hoạt động, mà bây giờ cậu mới nói với tớ là không thể tới sao?” Chu Lâm Tuyết nói với người trong điện thoại, trong giọng nói có chút kinh ngạc và phiền não.

Không biết đối phương nói gì đó, mà Tô Du Du chỉ thấy Chu Lâm Tuyết hung hăng chọc chọc di động, cúp điện thoại, kêu một tiếng, rồi kéo ghế dựa của mình ra, nặng nề ngồi xuống.

Cô ấy ném điện thoại lên trên bàn, cả người nằm sấp xuống, phiền não mà gãi tóc.

Tô Du Du nhìn mà buồn cười, ngày thường Chu Lâm Tuyết vẫn luôn lạc quan yêu đời, hiếm khi phiền não như hôm nay.

Hơn nữa, không hiểu vì sao, rõ ràng là không giống nhau, nhưng có đôi khi, nhìn Chu Lâm Tuyết thì cô lại nhớ tới Yến Đường.

Đúng rồi, chắc ngày mai cô sẽ phải đi tìm Yến Đường nữa, đã lâu không gặp, chắc bây giờ con bé đang học cấp ba rồi…

Ngay khi Tô Du Du đang nghĩ ngợi lung tung, thì Chu Lâm Tuyết lại cầm lấy di động, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người một.

Có lẽ là kết quả không mấy khả quan, nên cô ấy đột nhiên chuyển mắt tới hướng Tô Du Du.

Vì thế, cô ấy đẩy ghế mình ra, nhảy vài bước tới trước mặt Tô Du Du, trên mặt treo lên nụ cười lấy lòng: “Du Du à, ngày mai cậu có rảnh không?”

Tô Du Du sửng sốt: “… Chắc là có chút việc.”

“Việc gì vậy? Có quan trọng không? Nếu không thì có thể chạy một hoạt động giúp tớ không?” Chu Lâm Tuyết chắp tay trước ngực nhìn Tô Du Du, lại nói tiếp. “Chuyện này thật sự rất gấp, ở ngay trong trường học thôi, không hề phiền phức chút nào. Vốn đã chọn người xong rồi, bây giờ lại nói là đột nhiên không tới được, tớ cũng không còn cách nào khác, suy nghĩ đến trọc đầu luôn rồi…”

Tô Du Du hơi rối rắm.

Cô định đi tìm Yến Trì, bởi vì kế hoạch đã bị hoãn một lần rồi, nên thấy hơi do dự, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Chu Lâm Tuyết là người biết nhìn mặt đoán ý, tất nhiên cũng nhìn ra Tô Du Du đang khó xử. Bả vai liền sụp xuống, bộ dạng chịu đả kích rất lớn.

Cô cũng không muốn làm Tô Du Du khó xử, đành thở dài một hơi: “Để tớ đi tìm những người khác xem thế nào vậy.”

Nhìn Chu Lâm Tuyết đi chỗ khác gọi điện, trong lòng Tô Du Du cũng thấy không dễ chịu.

Tuy hai người chỉ mới quen nhau có ba ngày ngắn ngủi, nhưng Chu Lâm Tuyết đã giúp cô không ít chuyện. Hai ngày nay, nếu phòng giáo vụ có chuyện gì vụn vặt, Chu Lâm Tuyết cũng không ngại phiền mà đưa cô đi…

Huống chi, cô lại nghe thấy cô ấy gọi điện hỏi rất nhiều người…

Tô Du Du mím môi, gọi Chu Lâm Tuyết mới cúp điện thoại đến: “Nếu không mất quá nhiều thời gian, thì tớ có thể tới giúp được.”

Ánh mắt Chu Lâm Tuyết sáng lên, lập tức đi đến trước mặt Tô Du Du, mở miệng giải thích: “Không tốn quá nhiều thời gian đâu! Hoạt động chính thức bắt đầu lúc 10 giờ, cậu chỉ cần ở đó đến 10 giờ là ok!”

Tô Du Du nghĩ nghĩ, cảm thấy giờ này cũng ổn, cũng không ảnh hưởng đến chuyện gì, liền gật đầu: “Được.”

Chu Lâm Tuyết nghe thấy Tô Du Du đồng ý, nhịn không được mà nhảy lên sung sướng.

“A a a a, Du Du, cậu đúng thật là quá tốt mà! Cậu chính là thiên sứ nhỏ trong lòng tớ!”

Lúc nãy Chu Lâm Tuyết vội đến sấp mặt, nếu không phải cô ấy không đủ cao, thì đã tự mình đi thay rồi. Cũng không hiểu mọi người bị sao nữa, một đám dắt nhau ra ngoài chơi hết một lượt!

…..

Sáng sớm hôm sau, bạn của Chu Lâm Tuyết ở hội học sinh đưa một bộ quần áo đến, đây là quần áo mọi người đã thống nhất mặc trong hoạt động.

Chu Lâm Tuyết lấy quần áo trong túi qua đưa cho Tô Du Du, là một chiếc áo sơ mi trắng và một chân váy đen dài tới đầu gối--- là một trang phục thường thấy ở các hoạt động chính thức của đại học Nam Thành.

“Cậu thay thử trước đi, nếu không vừa thì chúng ta lại tìm cái khác. Nhưng mà tớ đã cố ý tìm một bạn nữ dáng người khá giống cậu để mượn rồi.”

Tô Du Du cầm quần áo vào toilet, khi mở cửa ra, Chu Lâm Tuyết đứng ngoài cửa đã rất hoảng sợ.

“Quả nhiên, người đẹp thì mặc gì cũng đẹp! Tớ mà mặc mấy bộ như thế này lên người thì chỉ trông vừa đen vừa tròn thôi!” Chu Lâm Tuyết nhìn Tô Du Du cảm thán, giọng nói có hơi ghen tị.

Tô Du Du bị cô ấy khen tới ngượng ngùng.

Dáng người Tô Du Du rất đẹp, chỗ cần gầy thì rất gầy, nơi cần béo thì cũng khá béo.

Bộ đồ này chắc là size S, nhưng đối với cô, phần vai áo và eo váy thì hơi to, còn chỗ ở ngực thì lại hơi nhỏ…

Chu Lâm Tuyết đi vòng quanh Tô Du Du, cuối cùng thì giúp cô thít chặt phần eo váy lại một chút, sau đó vừa lòng mà gật đầu.

Tô Du Du mặc thế này thấy hơi không quen, nhưng Chu Lâm Tuyết nói rất đẹp, nên cô cũng không để ý quá nhiều.

…...

Tô Du Du đi theo Chu Lâm Tuyết tới lễ đường của trường học.

Từ xa đã nhìn thấy bên ngoài lễ đường đã được trang trí rất hấp dẫn, đến gần thì liền có thể cảm nhận được bầu không khí bận rộn nơi đây. Tô Du Du đi theo sau Chu Lâm Tuyết, nhìn lướt qua mấy bài tuyên truyền bên cạnh.

Đúng như Chu Lâm Tuyết giới thiệu với cô, là nghi thức quyên tặng của mấy công ty.

Nhìn mấy chữ tập đoàn Trung Tế to đùng, Tô Du Du cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Lần này, Chu Lâm Tuyết là người phụ trách lớn nhất trong hoạt động. Bởi vì tối hôm qua mới chọn Tô Du Du, nên Tô Du Du hoàn toàn chưa hề tham gia một ít huấn luyện, tập duyệt nào. Hơn nữa, cô ấy cũng rất quan tâm Tô Du Du, nên sắp xếp cho cô đến nơi điểm danh.

Đây là một công việc rất nhẹ nhàng, toàn bộ công việc cơ bản chỉ cần ngồi là xong. So sánh với những người phải chạy đi chạy lại để tiếp khách, công việc của cô đúng là làm người khác hâm mộ.

Khi Chu Lâm Tuyết đưa Tô Du Du đến, ở nơi tiếp khách đã có một cô gái mặt tròn đang sửa sang tư liệu.

Khi cô ấy thấy hai người thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó làn ra biểu cảm rất khoa trương: “Trời má, Tiểu Tuyết Tử, cậu tìm đâu ra chị gái xinh đẹp này vậy?”

“Bạn cùng phòng của tớ nha. Không phải lúc trước đã nói cho các cậu rồi sao?” Chu Lâm Tuyết nghe thấy Tô Du Du được khen, liền cảm thấy rất tự hào, giọng nói cũng hơi đắc ý.

Cô gái mặt tròn nhìn cô ấy, biểu cảm rất khó tả, trách là trách cô ấy đã dùng từ ngữ quá hoa mĩ, thổi phồng mọi thứ lên, dẫn tới tới việc tất cả mọi người đều không tin, cảm thấy cô ấy phóng đại quá mức.

Nhưng nhìn thấy Tô Du Du, cô gái mặt tròn cảm thấy Chu Lâm Tuyết không hề phóng đại chút nào! Chị gái nhỏ thật sự là quá xinh đẹp!

Chu Lâm Tuyết là người phụ trách hoạt động, chắc chắn là rất bận rộn, sau khi giới thiệu hai người với nhau, liền nói với Tô Du Du đây là bạn tốt của mình, bảo cô yên tâm đi theo cô ấy, rồi chạy đi chỗ khác.

Chu Lâm Tuyết vừa đi, cô gái mặt tròn liền kéo Tô Du Du ngồi xuống, nói qua những việc cần chú ý khi điểm danh, sau đó liền không ngừng nói chuyện với Tô Du Du.

Tô Du Du yên lặng nghe, cảm thấy cô gái trước mặt quả nhiên là bạn tốt của Chu Lâm Tuyết, thuộc tính lảm nhảm không lệch đi đâu được.

Nhưng mà, rất nhanh đã có khách tới, hai người cũng bắt đầu lu bù với công việc.

Đây không phải là một công việc phải giao tiếp nhiều, nên Tô Du Du làm rất thành thạo.

Nhưng bởi vì cô trông quá xinh đẹp, nên mỗi người đi qua điểm danh rồi nhịn không được mà nhìn cô thêm vài lần. Thậm chí, các học sinh khác trong trường cũng biết, bên ngoài lễ đường có một chị gái nhỏ cực kì xinh đẹp đang ngồi!

Tuy bây giờ cô đã không còn sợ hãi đám đông, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm cũng không hề thoải mái, cho nên, trừ phi cần thiết, nếu không thì Tô Du Du sẽ vẫn cúi đầu.

…...

Một chiếc xe màu đen từ từ tiến vào đại học Nam Thành, dừng lại trước cửa lễ đường một đoạn.

Ghế sau bị mở ra, một đôi chân dài bước xuống, Yến Trì đi ra khỏi xe.

Trên mặt anh không có cảm xúc gì, làm người ta khó mà nhìn ra tâm trạng.

Trợ lí đi theo sau Yến Trì, chuẩn bị đi cùng anh vào lễ đường diễn ra hoạt động, mới vừa đi một bước, đã bị Yến Trì giơ tay ngăn cản.

“Anh về công ty sửa sang lại một chút văn kiện và tư liệu đi, có lẽ là tôi sẽ ở nước M khá lâu.”

Biểu cảm của trợ lí không thay đổi, nhìn theo anh đang đi về phía lễ đường.

Yến Trì một mình đi lên phía trước. Tuy là trường đại học của mình, nhưng anh cũng không quá quen thuộc với nơi này.

Sau khi lên đại học, anh liền trở nên rất bận rộn.

Quản lí công ty không phải là một việc dễ dàng. Lúc Yến Trì mới tiếp xúc, cũng cảm thấy rất khó khăn, dành hầu hết thời gian cho việc này, chỉ có thể dành thời gian rảnh để theo kịp việc học trong trường.

Vì sao lại làm bản thân bận rộn như vậy ư?

Bởi vì muốn bản thân trở nên thật mạnh mẽ, như vậy mới có thể nhanh chóng tìm ra cô.

Có thể là vì không muốn để Hạ Viễn Tân tìm ra Tô Du Du, nên Phương Nhân đã cố ý xóa sạch tin tức về cô, ngay cả khi Yến Trì tìm kiếm lâu như vậy, cũng không thu hoạch được cái gì…

Gần đây mới lần ra được chút dấu vết.

Vì để bản thân có thể sớm nhìn thấy Tô Du Du, Yến Trì đã hoàn thành công việc trong mấy ngày tới, đã vài ngày rồi chưa được ngủ một giấc đàng hoàng.

Nhưng mà, nghĩ đến việc hôm nay có thể lên máy bay, nhìn thấy cô, trong lòng Yến Trì liền mềm nhũn, cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Yến Trì vừa đi vừa nghĩ. Anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc hoạt động này, sau đó lập tức ra sân bay.

Bên ngoài lễ đường đã sớm có người phụ trách đang chờ, nhìn thấy Yến Trì đến, lập tức đi lên đón, cười khanh khách mà dẫn Yến Trì tới chỗ điểm danh rồi đưa anh vào lễ đường.

….

Tô Du Du đang cúi đầu sửa sang lại một bản danh sách khác mới được phát, nhìn lướt qua tên trong danh sách, đột nhiên dừng mắt tại một chỗ.

Yến Trì.

Tô Du Du nhìn chằm chằm hai chữ này, cả người hơi ngây ngốc.

Yến Trì sẽ đến đây sao?

Cô lại nhìn mấy chữ tập đoàn Trung Tế phía sau, đột nhiên hiểu rõ--- tập đoàn Trung Tế là công ty nhà Yến Trì!

Trái tim Tô Du Du liền rối loạn.

Nhưng cô còn chưa sửa sang lại xong, thì liền phát hiện một người đang đứng trước bàn mình.

Cho rằng đây là vị khách đến điểm danh, Tô Du Du cũng không ngẩng đầu, dùng một tay đẩy tờ danh sách tới, một tay đưa bút, nhẹ nhàng nói: “Kí tên ở đây là được rồi ạ.”

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn chỉ chỉ chỗ kí tên trên trang giấy.

Nhưng sau một lúc lâu, cũng không thấy người trước mắt có phản ứng gì, Tô Du Du liền thấy hơi kì quái mà ngẩng đầu.

Sau đó, đối diện với con ngươi đen nháy không rõ cảm xúc, bốn mắt nhìn nhau, cây bút trong tay Tô Du Du liền lạch cạch rơi xuống bàn.

…..

Khi Yến Trì đi tới, liền tùy ý lướt qua bàn điểm danh này, không khỏi sửng sốt.

Thân hình cô gái ngồi sau bàn rất giống Tô Du Du.

Lúc có ý nghĩ này, Yến Trì không nhịn được mà tự phỉ nhổ bản thân. Anh đúng là điên rồi, ban ngày ban mặt mà lại xuất hiện ảo giác.

Nhưng thân hình kia vẫn luôn không rời khỏi tâm trí anh.

Anh liền nghe theo trái tim mình mách bảo, đi tới trước mặt cô.

Thiếu nữ sau bàn đang cúi đầu lật xem cái gì đó, từ góc độ của anh chỉ thấy đỉnh đầu đáng yêu của cô. Hình như là nhận thấy có người đến gần, cô rất quen thuộc mà đưa giấy cho anh kí tên.

Thời điểm nghe được âm thanh của cô, Yến Trì suýt chút nữa đã không khống chế được biểu cảm của mình.

Giọng nói này, anh sẽ không bao giờ quên được.

….…

Trạng thái của hai người lúc này, người đứng bên ngoài xem không khỏi cảm thấy hơi kì quái.

Cô gái mặt tròn ngồi bên cạnh Tô Du Du, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọc cô một cái, lúc này Tô Du Du mới hồi phục tinh thần lại.

Bây giờ còn đang tiếp khách ở đây…

Cô cuống quýt nhặt cây bút rơi trên bàn, một lần nữa đưa cho Yến Trì.

“Kí tên ở đây là được ạ.” Giọng Tô Du Du hơi run run.

Yến Trì đứng yên, không nói gì.

Rồi anh trầm mặc cầm lấy cây bút Tô Du Du đưa qua, ngón tay hai người tiếp xúc ngắn ngủi trên không trung.

Yến Trì cúi đầu kí tên mình, Tô Du Du lén lút giấu tay xuống dưới bàn, nhìn khớp xương rõ ràng trên bàn tay đang cầm bút của anh, đột nhiên cảm thấy ngón tay mình hơi nóng lên.

Yến Trì kí tên rất nhanh, sau đó liền đi luôn, Tô Du Du nhìn bóng dáng anh, cắn cắn môi.

Cô muốn đuổi theo, nhưng bây giờ vẫn chưa được, phía sau vẫn còn khách chờ kí tên.

Tô Du Du đành phải cẩn thận cất trang giấy Yến Trì vừa kí tên đi, bên trên vẫn là cái tên được anh viết như rồng bay phượng múa.

Người bên cạnh thấy bộ dáng thất thần của Tô Du Du, chọc cô một chút, trong mắt có vài phần bông đùa: “Biểu hiện hơi bị rõ ràng nha!”

Tô Du Du chớp chớp mắt, kinh ngạc.

“Nhưng mà mọi người ai cũng thế, lần đầu tiên tớ nhìn thấy người đẹp trai như vậy, cũng suýt chút nữa thì không kiềm chế được bản thân rồi.” Cô gái mặt tròn giải thích.

Rõ ràng chỉ là lời nói đùa, nhưng tâm trạng hiện tại của Tô Du Du lại hơi nặng nề, chỉ miễn cưỡng cười cười.

….

Yến Trì ngồi xuống một vị trí trong lễ đường, trên mặt anh thoạt nhìn như không có cảm xúc gì, nhưng chỉ có anh biết, nội tâm mình hiện tại mất bình tĩnh bao nhiêu.

Chỉ có anh biết, anh phải dùng bao nhiêu lực tự chủ, mới để bản thân không quá mức sơ suất.

Di động trong túi rung lên một chút, là tin nhắn xác nhận lịch trình mà trợ lí Cao gửi đến.

Yến Trì ngơ ngác mà nhìn lịch trình vài giây, sau đó xoa xoa giữa mày cho bớt mệt mỏi, trực tiếp gọi điện thoại lại, giọng điệu rất bình tĩnh: “Hủy bỏ hành trình đến nước M đi.”

Trợ lí Cao ở đầu dây bên kia mỉm cười gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, nhìn tài liệu mình mệt sống mệt chết mới vất vả sửa sang xong, anh ta hơi phát điên, đây là cái quần gì vậy?!

Di động Yến Trì lại rung lên hai cái.

Lần này là tin nhắn Wechat của Trình Hoành Vũ. Đầu tiên, cậu ta gửi một đoạn voice chat rất dài, có thể biết là Yến Trì sẽ không nghe, nên một lát sau, lại gửi tin nhắn chữ đến.

[Người anh em à, mấy giờ thì cậu xuống tới nơi? Đến lúc đó tớ sẽ tới đón cậu cho!]

Yến Trì nhàn nhạt nhìn tin nhắn Wechat của Trình Hoành Vũ, khóe miệng hơi cong cong: [Không đi. [mỉm cười.jpg] ]

Hiếm khi nhận được tin nhắn trả lời nhanh như vậy của Yến Trì, Trình Hoành Vũ ở bên kia đại dương liền bật dậy khỏi sofa, bắt chéo chân, click mở di động.

Không đi?

Sao có thể chứ? Trình Hoành Vũ thoát Wechat, rồi lại click mở ra, xác định người gửi tin nhắn cho mình là Yến Trì không sai mà!

Khó khăn lắm mới có tin tức của Tô Du Du, sao Yến Trì lại có thể bỏ qua? Trình Hoành Vũ không tin, chuyện khác không nói, sau khi Tô Du Du rời đi, cuộc sống của Yến Trì thê thảm như thế nào, cậu ta nắm rất rõ.

Sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được?

Trình Hoành Vũ vuốt cằm suy nghĩ, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Hơn nữa, cái giọng điệu này, nó cứ làm sao ý! Bằng kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến, Trình Hoành Vũ suy đoán, chắc là Yến Trì lại đang khó ở rồi.

Bây giờ Trình Hoành Vũ cũng đang ở nước M, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông xong, cậu ta liền đi trên con đường mà gia đình đã vạch sẵn, trực tiếp du học nước ngoài. Bởi vì biết Yến Trì vẫn luôn không từ bỏ mà tìm Tô Du Du, là một người anh em tốt, tất nhiên là Trình Hoành Vũ cũng sẽ không bỏ mặc mà không giúp đỡ rồi.

Cũng may là cậu ta thông minh, theo dõi thông tin của Tô Mạn Mạn, mới phát hiện dấu vết Tô Du Du để lại!

Trong chuyện này, cậu ta chính là người có công lớn nhất!

Nhưng mà, vì sao Yến Trì lại không tới? Chẳng lẽ anh hoài nghi cậu ta cung cấp tin tức giả sao?

Trình Hoành Vũ đang nghĩ ngợi, thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, một chàng trai đi nhanh đến: “Anh Vũ, thông báo với anh một chuyện này.”

“Nói.”

“Cô gái mà lúc trước anh hỏi thăm đó, bây giờ không ở thành phố C.”

“Cái gì?” Trình Hoành Vũ lập tức bật dậy khỏi sofa.

“Cô ấy đi trao đổi rồi.”

Hóa ra là không ở đây, thảo nào Yến Trì không tới.

“Trao đổi đến đâu vậy?” Trình Hoành Vũ lại ngồi xuống.

“Hình như là đại học Nam Thành trong nước thì phải?” Chàng trai gãi đầu.

Trình Hoành Vũ: “…”

Cái khỉ gì vậy?! Cậu ta lại mở khung chat với Yến Trì ra, lục lại tin nhắn cũ, anh cũng đang ở trường học! Sao có thể không vui vẻ được chứ!

Quả thật là đồ xấu tính! Chỉ biết làm người ta suy diễn linh tinh!

….….

Khó khăn lắm mới chờ được vị khách cuối cùng kí tên lên.

Tô Du Du sốt rột mà nói một câu với cô gái mặt tròn, còn chưa kịp lấy đồ đạc, đã đẩy ghế dựa ra mà chạy vào lễ đường.

Cô không biết bản thân đang sốt ruột cái gì, chỉ là rất muốn gặp lại anh sau khi biết anh đang ở bên trong.

Người mà quýnh lên, thì rất dễ xảy ra lỗi.

Khi đi vào chỗ ngoặt, Tô Du Du suýt nữa thì đụng phải người khác.

Đối phương là người quen, đúng là đàn anh Ngụy trong phòng thí nghiệm.

Ngụy Bác Văn nhìn Tô Du Du đang trang điểm, hơi mỉm cười: “Đàn em Tô cũng tới đây sao?”

Tô Du Du đặt tay trước ngực, lui ra sau một chút, môi cong nhẹ: “Đến đây giúp một chút ạ.”

Ngụy Bác Văn hiểu rõ gật đầu.

Thật ra, Tô Du Du và Ngụy Bác Văn không phải là quá thân quen, tuy hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nhưng phần lớn thời gian đều vùi đầu nghiêm túc nghiên cứu, không giao lưu với đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm nhiều.

Đàn anh trước mắt này, cũng chỉ gặp nhau nói đôi ba câu xã giao thôi.

Nhưng mà, hiển nhiên, anh ấy là một người rất hiền hòa, mỉm cười chỉ chỉ cửa lớn vào lễ đường bên cạnh, dịu dàng nói: “Muốn vào cùng anh không?”

Tô Du Du lắc đầu: “Đàn anh cứ vào trước đi ạ, em còn có chuyện khác phải làm.”

Ngụy Bác Văn gật đầu: “Vậy anh vào trước đây.”

Nhìn thân ảnh Ngụy Bác Văn biến mất khỏi cửa lớn, Tô Du Du mới thở phào một hơi, đi lên phía trước vài bước.

Tay cô đặt lên then cửa, tiếng của người chủ trì bên trong xuyên qua cánh cửa truyền vào tai cô, hình như bây giờ đang tổ chức giao lưu gì đó.

Tô Du Du nhớ tới chuyện mình không biết Yến Trì ngồi ở đâu, nếu bây giờ đi vào, chăm chú tìm người trong đám đông, thì tất nhiên là sẽ rất mất lịch sự.

Nghĩ đến đây, Tô Du Du lại bỏ tay ra.

Cô nhìn đồng hồ, chuẩn bị đứng bên ngoài chờ hoạt động kết thúc.

Tới lúc này, cô lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Dù sao cũng là chờ đợi, trước kia đã chờ người ấy mấy năm, bây giờ có chờ thêm vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa cũng chẳng đáng kể gì.

Đang suy nghĩ, thì sau lưng lại truyền tới tiếng bước chân rất nhẹ, Tô Du Du phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn một cái, sau đó nhìn thấy Yến Trì đi ra từ chỗ ngoặt bên kia!

Ánh mắt xinh đẹp của Tô Du Du lập tức sáng lên, cô liền chạy chậm tới chỗ anh.

….…

Đầu ngón tay Yến Trì còn lưu mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Khi hoạt động vừa mới bắt đầu được một lát, anh đã cảm thấy cực kì phiền muộn, nói một câu với người phụ trách trong công ty, rồi ra khỏi lễ đường.

Tìm một nơi không người, theo thói quen, Yến Trì lấy thuốc lá ra.

Mỗi khi cảm thấy bực bội, anh đều sẽ làm như vậy.

Mới vừa bật lửa lên, tầm mắt anh xuyên qua ô cửa kính, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh Tô Du Du chạy tới, động tác anh liền ngừng lại.

Anh lẳng lặng mà nhìn cô chạy từ ngoài vào, suýt nữa thì đụng phỉa một người đàn ông.

Hình như hai người quen nhau, đứng chung một chỗ, mặt đối mặt nói cái gì đó, anh có thể thấy rõ nụ cười trên mặt cô.

Nhìn hai người nói chuyện với nhau thật vui, thuốc lá trong tay càng bị Yến Trì nắm chặt hơn, cuối cùng, điếu thuốc cũng không chịu được áp lực mà tan tành.

Yến Trì nhìn người đàn ông rời đi, lạnh mắt mà vứt điếu thuốc tan tành vào thùng rác, lạnh lùng đi ra ngoài.

Nhìn Tô Du Du chạy tới chỗ mình, đột nhiên Yến Trì bừng tỉnh.

Trên mặt cô vẫn nở nụ cười xinh đẹp như ngày xưa, làm cho anh rung động không thôi. Khi cô nhìn anh như vậy, anh liền có một ảo giác, là ba năm xa cách giống như biến mất, giống như hai người vẫn luôn bên nhau như vậy.

Nhưng Yến Trì biết là không phải.

Bọn họ đều đã khác.

Yến Trì nhìn Tô Du Du, cô không còn là cô gái nhỏ nhát gan, hay lẽo đẽo đi theo sau lưng mình nữa. Hiện tại, cô có thể tự tin ngồi trước bàn điểm danh, có thể tự nhiên hào phóng mà nói chuyện với người lạ…

Rõ ràng là sự thay đổi tích cực, nhưng trong lòng Yến Trì lại cảm thấy không dễ chịu.

Anh không nhịn được mà nghĩ, trong ba năm này, liệu có người nào xuất hiện bên cạnh cô giống như anh, liệu cô có cười với người ta như cười với anh không…

Yến Trì thừa nhận bản thân anh đang ghen, chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này, trong lòng anh liền lập tức phát điên.

Anh hi vọng cô có thể sống vui vẻ, nhưng lại không thể chấp nhận việc cô lãng quên anh.

Cảm giác phiền muộn càng thêm mãnh liệt, Yến Trì nhịn không được mà lui ra sau một bước, thân thể dựa nghiêng vào tường, theo bản năng mà cầm một điếu thuốc ra.

Lúc này Tô Du Du đã đứng trước mặt Yến Trì.

Động tác Yến Trì dừng lại, chung quy là vẫn không hề châm lửa.

“Yến Trì…” Tô Du Du gọi người trước mắt một tiếng.

Giọng nói cô hơi tủi thân, là bởi vì có thể nhìn thấy anh một lần nữa, là bởi vì cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Yến Trì cũng mở miệng: “Trở về bao lâu rồi?”

“Trở về hôm thứ tư.” Tô Du Du nhìn Yến Trì trước mặt, trả lời.

Thoạt nhìn, anh đã trưởng thành hơn so với hồi cấp ba rất nhiều, trên người mặc tây trang, thêm vài phần nghiêm túc, bớt vài phần ngây ngô.

Yến Trì nghe được Tô Du Du trả lời, mím môi: Thứ tư sao? Ba ngày trước?

Tô Du Du nhìn Yến Trì không chớp mắt, trực giác mách bảo cô là anh đang không vui.

Hiện tại, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng đột nhiên lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Vì thế, đành phải tiến lên một bước, theo thói quen mà định nắm lấy tay áo anh.

Nhưng Yến Trì lại tránh sang bên cạnh.

Động tác Tô Du Du cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn anh.

“Thật xin lỗi, tớ còn chút việc, phải đi trước.”

Tô Du Du không ngờ chuyện sẽ diễn biến như vậy, cả người sững sờ tại chỗ, cho tới khi thân ảnh của Yến Trì đã đi xa, cô mới phản ứng lại, nhấc chân đuổi theo.

Sau đó, vừa đi ra, đã không thấy thân ảnh Yến Trì đâu nữa.

Tô Du Du muốn lấy di động ra, lúc này mới phát hiện bản thân mặc quần áo không có túi, cô đã cất điện thoại vào trong túi xách, mà túi xách lại bị cô để ở bàn điểm danh.

Cô nhìn qua bàn điểm danh, kinh ngạc phát hiện nó đã bị chuyển đi.

Hỏi qua mới biết, chắc là tất cả đã được chuyển qua khu dạy học bên cạnh hết rồi…

Tô Du Du nhìn quanh một vòng, cuối cùng vẫn chạy qua khu dạy học. Cô ý thức được cuộc gặp mặt của hai người không quá suôn sẻ, nên bây giờ cô muốn lấy di động, thử liên lạc với anh.

Tô Du Du đi vào khu dạy học, khi đang muốn chạy lên lầu, thì đột nhiên, trước mắt tối sầm lại.

Trên đỉnh đầu như bị cái gì đó che lại, cô sửng sốt, vươn tay đẩy vật đó ra, sau đó nhìn thấy Yến Trì đang đứng đối diện.

Mà thứ vừa che khuất tầm nhìn của cô, chính là áo khoác tây trang của anh.

“Cậu…” Tô Du Du há miệng th ở dốc, nhìn Yến Trì trước mặt.

“Mặc áo khoác vào.” Yến Trì nhìn chằm chằm vào Tô Du Du, nói.

Tô Du Du ngoan ngoãn tròng áo khoác anh lên, chớp chớp mắt nhìn anh.

“Đi đâu?” Yến Trì rời mắt đi.

“Lên lầu lấy di động.” Tô Du Du trả lời.

“Đi đi.” Yến Trì nhìn cầu thang trước mặt Tô Du Du, cũng không có động tác gì.

Tô Du Du nhìn anh một cái, lại nhìn thoáng qua cầu thang, vừa lưu luyến vừa nhanh chóng chạy lên lầu, rất nhanh đã tìm được phòng học mà cô gái mặt tròn đang ở.

Cô gái mặt tròn nhìn cô cười: “Cậu đến rồi sao? Tớ đã thu dọn đồ đạc hộ cậu rồi đây!”

Td cầm lấy, nhìn cô ấy cười cười: “Cảm ơn nha.”

Sau khi cầm lấy đồ, lại nhanh chóng chạy đi.

Cô gái mặt tròn nhìn bóng dáng vội vã của cô, hơi kì quái. Còn nữa, áo khoác tây trang trên người cô trông quen quen à nha!

Khi Tô Du Du thở hồng hộc chạy xuống cầu thang, Yến Trì vẫn đứng đó, cô lén lút thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ khi bản thân xuống lại phát hiện anh đã rời đi.

…..

Dưới kí túc xá.

Tô Du Du nghiêng đầu quay lại nhìn Yến Trì đột nhiên đưa mình trở về, không hiểu được anh đang nghĩ gì.

Trước khi đi lên, cô cầm di động, nhìn về phía Yến Trì: “Cậu đã thay đổi số điện thoại sao?”

Yến Trì nhìn cô.

Cho dù không nói gì, nhưng Tô Du Du vẫn cảm thấy anh hơi không vui.

“Đã đổi.” Anh nói.

“Vậy chúng ta lưu lại số điện thoại nha?” Tô Du Du lấy di động ra, là điện thoại mới.

Yến Trì cầm di động của cô, gõ gõ vài cái, sau đó đưa cho Tô Du Du.

“Đi lên đi.” Anh nhìn về phía cô.

Tuy trong lòng Tô Du Du không nỡ, nhưng vẫn nghe lời mà tạm biệt anh, sau đó chạy một mạch vào kí túc xá.

Khi vào cửa kí túc xá, cô nhanh chóng chạy lên cầu thang, nhìn bóng dáng Yến Trì rời đi qua cửa sổ.

Cô móc di động ra, phát hiện quả nhiên anh đã lưu lại số điện thoại. Nhìn kĩ thì, đây không phải là dãy số trước kia sao?

Nhưng sao anh lại gạt cô nói là đã đổi rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK