• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Jingcao

Đại học Kinh tế - Tài chính nằm ở phía tây nam thành phố A, kiểu kiến trúc điền viên và phần lớn diện tích là đủ loại hoa cỏ này khiến trường mỗi ngày đều thu hút rất nhiều sinh viên bên ngoài đến ngắm cảnh.

Một chiếc xe thể thao màu vàng bắt mắt đi thẳng vào cổng trường, chạy chậm dọc theo con đường xi măng uốn khúc. Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn về phía tay lái, ánh mắt ẩn chứa vẻ không hài lòng: "Anh định trực tiếp chạy xe đến trước cửa phòng học sao?"

Tần Không nhếch miệng cười toe toét: "Nếu đây là mong đợi của em, anh sẵn lòng cống hiến sức lực."

Diệp Trăn Trăn hít sâu một hơi, nén xuống xúc động muốn mắng người.

Cũng không biết Tần Không từ nơi nào lấy được tin tức, sáng sớm hôm nay liền chờ dưới lầu nhà cô, còn đuổi tài xế đi, cố ý đưa cô đến trường. Đưa cô đi cũng được, nhưng nhất thiết phải phách lối như vậy sao? Xe mở ra một đường trong sân trường, liền khiến một đường vây xem, tiếng huýt sáo của nam sinh cùng tiếng thét chói tai của nữ sinh cũng không có gián đoạn.

"Sang kia, dừng xe." Diệp Trăn Trăn cuối cùng không thể nhịn được nữa, sắc mặt không tốt truyền đạt mệnh lệnh. Tần Không quay đầu nhìn cô một cái, thành thành thật thật chấp hành.

Sau khi xe dừng lại, Diệp Trăn Trăn nhanh chóng mở cửa xuống xe, thật giống như giây kế tiếp xe sẽ nổ mạnh. Tần Không khóa kỹ cửa xe, nhanh chóng dính tới: "Trăn Trăn, em đi đâu vậy?"

"Lớp học." Diệp Trăn Trăn cũng không quay đầu lại.

"Nhưng lớp học ở bên này." Tần Không chỉ một hướng hoàn toàn ngược lại cùng với hướng lúc này Diệp Trăn Trăn đi tới.

Bước chân Diệp Trăn Trăn ngừng một chút, sau đó biết lắng nghe mà xoay người. Cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu đen im hơi lặng tiếng dừng lại, cách chiếc xe thể thao của Tần Không khoảng chừng năm mươi thước (1 thước = 10 tấc = 0.33m). Hàng mày rậm của Tần Không hơi chau lại, anh ta đi đến bên người Diệp Trăn Trăn tận lực hạ thấp giọng nói: "Trăn Trăn, chiếc xe màu đen kia một đường đi theo chúng ta."

Diệp Trăn Trăn đưa mắt nhìn về hướng chiếc xe một cái, cảm xúc trong mắt thay đổi: "Là vệ sĩ cậu mợ thuê, nói là tới bảo vệ tôi." Tuy nhiên cô cảm thấy khả năng cao là theo dõi.

Tần Không nhìn chằm chằm xe không nói gì, sau khi cửa xe mở ra, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen đi xuống. Tần Không mặt liền biến sắc như lâm đại địch, nói với Diệp Trăn Trăn: "Chạy mau Trăn Trăn! Bọn áo đen tới!"

Diệp Trăn Trăn thậm chí còn không có thời gian châm chọc một câu, cổ tay đã bị Tần Không kéo đi. Sau đó, bọn họ diễn giống như tất cả các loại phim thanh xuân vườn trường, tay cầm tay chạy như điên trong sân trường đầy màu xanh biếc. Diệp Trăn Trăn bớt chút thời gian quay lại đằng sau nhìn, quả nhiên hai người đàn ông mặc tây trang đen theo sát phía sau, đột nhiên cô có cảm giác bản thân mình từ phim thanh xuân nhảy đến phim hành động bắn nhau.j

"Tôi chạy không nổi..." Diệp Trăn Trăn cuối cùng cũng rút tay mình về, đứng tại chỗ thở gấp nặng nề. Cô vốn không có thể lực như Tần Không, hơn nữa bệnh nặng mới khỏi, có thể chạy xa như vậy đã rất đáng ca ngợi. Tần Không nhìn Diệp Trăn Trăn khom lưng hai tay chống trên đầu gối, không còn cách nào khác ngoài việc dừng lại: "Vậy em tìm một chỗ trốn đi, anh giúp em dẫn bọn họ ra nơi khác!"

Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, thở hồng hộc nhìn anh ta. Vừa rồi là không có thời gian châm chọc, bây giờ là không có sức lực để châm chọc. Mắt thấy Tần Không thật sự vén tay áo chuẩn bị lên, một trận xì xào bàn tán truyền tới: "Đó không phải là Diệp Trăn Trăn sao? Mới sáng tinh mơ đã cùng đàn ông nắm tay lôi kéo chạy bộ trong trường học, thật là có tâm trạng nha."

Một giọng nói khác lập tức hùa theo: "Ngay cả tiểu bạch kiểm cũng thích dính lên mà, ai kêu người ta là đại tiểu thư Diệp gia, nghe nói tài sản có hơn một tỉ a." (tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai, yếu ớt thư sinh, một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền, bám váy đàn bà..)

Diệp Trăn Trăn khóe miệng co rút, cô biết có một số người chính là có tâm lý thù hận giàu có, một số người lại thích giảng thị phi người khác, nếu những lời này đặt ở trên người hai nữ sinh thì cô có thể thông hiểu, nhưng mà hai cái đại nam nhân ở nơi đó "âm dương quái khí" cũng rất dễ dàng làm cho người ta sụp đổ! (âm dương quái khí: chỉ tính cách, hành động kỳ quái, quái gở không giống bình thường.)

"Tụi mày đang nói cái gì đó?" Có lẽ bị ba chữ tiểu bạch kiểm kích thích, Tần Không nở nụ cười hời hợt, quay đầu súng nhắm ngay hai nam sinh vừa nói chuyện. Diệp Trăn Trăn kinh ngạc khi thấy nhân cách Tần Không dường như đã hoán đổi, một phen kéo anh ta: "Bình tĩnh, nơi này là trường học."

Hai nam sinh kia dù sao vẫn là học sinh, trong nháy mắt cũng bị sự hung ác của Tần Không đột nhiên dâng lên dọa sợ, nhưng lúc này thấy hắn bị Diệp Trăn Trăn giữ chặt, lại không chịu thua khiêu khích nói: "Trung thành hộ chủ như vậy, hương vị đại tiểu thư nhất định vô cùng ngon, đúng không?"

Ánh mắt Diệp Trăn Trăn hơi lóe lên, cô cười cười, buông lỏng tay đang giữ chặt Tần Không: "Đi đi, pikachu."

Tần Không như tên rời cung bay ra ngoài.

Hiện trường là một trận gà bay chó sủa.

Hai người đàn ông mặc áo đen cũng đang chạy tới, nhưng không có chìa tay ra giúp đỡ Tần Không, dù sao bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ Diệp Trăn Trăn an toàn, cho dù Tần Không chết trận sa trường cũng không có quan hệ gì với bọn họ.

Mười phút sau, phòng tư vấn.

Bởi vì ngày đêm bị hành hạ mà giáo viên hướng dẫn gần 28 tuổi nhìn qua tựa như 48 tuổi. Hiện tại một vòng tra tấn mới lại tới nữa.

Cô nhìn ba người mức độ bị thương khác nhau trước mặt, gian nan mở miệng nói: "Coi như hai người bọn họ có lỗi trước, cậu cũng không nên động thủ đánh người."

Diệp Trăn Trăn một lần nữa nói lời xin lỗi, Tần Không tỏ vẻ không phục, anh ta chỉ vào vết thương trên mặt mình, lòng đầy căm phẫn nói: "Không phải chỉ có mình tôi đánh bọn họ, bọn họ cũng đánh tôi! Hơn nữa còn là hai đánh một!"j

Cô hướng dẫn thật muốn đỡ trán, nếu như đều là học sinh thì còn dễ xử lí, cho mỗi người một cái xử phạt là được, nhưng cố tình vị này là tiểu thiếu gia Tần gia, cô muốn giải quyết cũng không thể giải quyết được, chỉ có thể tiến hành góp ý dạy bảo: "Hai người bọn họ không hiểu chuyện, nhưng cậu là người xã hội cũng không nên kích động như vậy."

Tần Không hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại tôi không dạy dỗ chúng, chờ bọn chúng ra trường cũng sẽ có người khác dạy dỗ chúng."

Nhưng khi đó cũng không còn liên quan với tôi a! Giáo viên hướng dẫn thật muốn lật bàn, tại sao những sinh viên này mỗi ngày đều tìm cho cô nhiều chuyện rắc rối như vậy! Cô rõ ràng càng muốn bận tâm chuyện hôn sự của mình!

Diệp Trăn Trăn lại một lần nữa nói lời xin lỗi: "Bất kể như thế nào, đánh nhau trước là tụi em, em sẵn lòng đảm nhận tiền thuốc men của hai bạn học này."

Nam sinh mắt sưng giống như gấu panda kia nhất thời dậm chân: "Ai hiếm lạ tiền dơ bẩn của cô! Đừng tưởng rằng cô dùng vài đồng tiền dơ bẩn là có thể vũ nhục tôi!"

Giáo viên hướng dẫn: "..."

Cô mới càng muốn dậm chân! Với khoản nợ tăng gấp đôi này, cô thật lo lắng cậu ta có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không!

Diệp Trăn Trăn trên mặt vẫn duy trì nụ cười xin lỗi: "Đã như vậy tôi cũng không miễn cưỡng các cậu nữa, nhưng cũng hoan nghênh các cậu dùng tiền đến vũ nhục chúng tôi bất cứ khi nào, dù sao Tần Không cũng bị thương."

Nam sinh không thể tin được nhìn cô, ngay cả ánh mắt sưng như panda cũng kỳ tích mở to hơn xíu. Một đại tiểu thư gia sản hơn một tỉ thế mà lại đòi tiền mình?! Thế giới này còn có tình yêu không?

Cuối cùng hai bên tan rã không vui, giáo viên hướng dẫn cũng không xử phạt hai nam sinh kia, chỉ trừ điểm hạnh kiểm của họ. Diệp Trăn Trăn thuận tiện làm thủ tục trả phép, đuổi Tần Không đi bệnh viện, bản thân mình thì đi tìm phòng học.

Nhìn xe thể thao của Tần Không đi xa, Diệp Trăn Trăn ánh mắt nặng nề. Vừa rồi trong nháy mắt Tần Không biểu hiện hung ác, không phải chỉ có mỗi hai nam sinh kia thấy, cô cũng thấy được. Có lẽ cô chỉ hiểu biết Tần Không ở mặt ngoài, hoặc có thể nói, cô hiểu Tần Không chẳng qua là anh ta muốn cô hiểu như vậy.

Lúc Diệp Trăn Trăn đến lớp học, tiết thứ nhất đã kết thúc, cô vụng trộm đi vào từ cửa sau, ngồi ở hàng cuối cùng. Bạn học cùng lớp nhìn thấy cô, mặc dù biểu hiện ngạc nhiên nhưng không một ai lại đây chào hỏi, xem ra cô cùng bạn học quan hệ quả thật là không tốt tí nào.

Như vậy cũng tốt, cô cũng đỡ phải giải thích chuyện mình mất trí nhớ với từng người.

Cô ngồi xuống không được bao lâu, một nữ sinh lại từ cửa sau đi vào, cô ấy ôm hai quyển sách thật dày trong tay còn đang không ngừng ngáp. Bạn học càng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: "Bùi Thúy Thúy, cơn gió nào đưa ngài tới a, lão nhân gia ngài vậy mà sẽ tới lớp?"

"Bởi vì hôm nay tôi đã rửa mặt nên lên lớp một tí." Bùi Thúy Thúy đem sách để trên bàn phát ra tiếng trầm vang. Diệp Trăn Trăn tò mò nhìn cô, đây chính là Bùi Thúy Thúy? Một trong ba người gọi điện thoại cho cô.

Bùi Thúy Thúy che miệng ngáp lần nữa, khóe mắt liếc thấy Diệp Trăn Trăn bên cạnh, ngáp một nửa liền nuốt xuống: "Trăn Trăn, cậu xuất viện rồi?"

Diệp Trăn Trăn mỉm cười với cô ấy, Bùi Thúy Thúy ôm sách đến bên người cô, lại nặng nề để lên bàn: "Cậu như thế nào xuất viện cũng không nói cho mình biết một tiếng? Trước đó mình có gọi điện cho cậu nhưng không ai nghe máy, sau này mới nghe nói cậu nằm viện."

Diệp Trăn Trăn vẫn mỉm cười với cô ấy, Bùi Thúy Thúy da gà đều nổi lên: "Cậu làm sao vậy? Đầu bị hỏng?"

"Không sai biệt lắm, tôi mất trí nhớ."

Bùi Thúy Thúy sửng sốt thật lâu, rốt cuộc cảm thán nói: "Cmn như vậy quá dọa người?!"

Diệp Trăn Trăn: "..."

"Cậu đã mất trí nhớ mình đây lại một lần nữa giới thiệu vậy." Bùi Thúy Thúy cong miệng, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ dễ thương, "Mình gọi là Bùi Thúy Thúy, là bạn đại học duy nhất của cậu."

Diệp Trăn Trăn: "... Không cần phải thêm hai chữ duy nhất chứ."

"Bởi vì đây là sự thật mà!" Bùi Thúy Thúy sáp đến gần cô, " Ban đầu bởi vì tên của chúng ta là kiểu ABB, nên mình mới có thể làm bạn với cậu!"

Diệp Trăn Trăn nhấp nhấp đôi môi khô khốc, cười nói: "Vậy thì thật là... cảm ơn cậu."

"Không cần khách khí, giúp người làm vui chính là nhiệm vụ của mình."

Ha ha.

Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu sang chỗ khác không nói, Bùi Thúy Thúy không cam lòng tịch mịch đem đầu sát lại gần: "Trăn Trăn, cậu xem kiểu tóc này của mình như thế nào?"

Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng qua miễn cưỡng nói: "Cũng không tệ.j" Mặc dù cô không biết là đem tóc quấn thành một đoàn ở sau ót có thể gọi là kiểu tóc. Nhưng mà ngược lại Bùi Thúy Thúy rất đắc ý: "Như vậy thì sẽ không có người nhìn ra mình đã ba ngày không gội đầu!"

...

Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng: "Sinh hoạt bên trong của cậu thật sự là tràn ngập ánh sáng trí tuệ."

"Mình cũng cảm thấy thế!" Bùi Thúy Thúy trịnh trọng gật đầu. Chuông vào lớp đúng lúc vang lên, Bùi Thúy Thúy thấy giáo sư bắt đầu lên lớp cũng không nói tiếp nữa. Diệp Trăn Trăn cuối cùng cũng yên tĩnh, cô vốn định nghiêm túc lắng nghe một chút bài học, nhưng cố gắng đến mười phút sau cô cảm thấy còn không bằng nghe Bùi Thúy Thúy nói chuyện.

"Em là trái táo nhỏ của anh ~ tại sao yêu em cũng không chê nhiều ~"

Đột nhiên tiếng nhạc vui vẻ truyền ra từ bàn học của Bùi Thúy Thúy, giáo sư bạn học trong lớp đồng loạt nhìn về phía cô.

"Ha ha, thực xin lỗi, em quên tắt tiếng." Bùi Thúy Thúy cười gượng hai tiếng, nhanh chóng tắt điện thoại. Giáo sư phê bình cô hai câu lại tiếp tục bài giảng. Diệp Trăn Trăn mặt đầy sửng sốt nhìn cô: "Nhạc chuông điện thoại của cậu lại là quả táo nhỏ?!"

Bùi Thúy Thúy cảm thấy mình bị kinh bỉ, vì thế phản kích nói: "Quả táo nhỏ thì làm sao? Tốt hơn so với Nhất hưu ca của cậu."

Diệp Trăn Trăn càng ngạc nhiên: "Chuông điện thoại của tôi là nhất hưu ca?"

Bùi Thúy Thúy giơ lên điện thoại: "Nếu không bây giờ mình gọi cho cậu?"

"... Di động tôi tắt tiếng, cảm ơn."

Hai tiết kế tiếp Diệp Trăn Trăn đều giống như ngồi trên máy bay, lúc cô ra khỏi phòng học tâm tình hết sức buồn bã, cảm thấy chính mình khó mà tốt nghiệp được. Bùi Thúy Thúy kéo tay cô đi xuống lầu: "Hiếm khi hôm nay mình rửa mặt, chúng ta ra ngoài ăn cơm trưa đi."

Diệp Trăn Trăn không nói chuyện, âm nhạc quả táo nhỏ lại vang lên. Bùi Thúy Thúy lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, lại ngắt máy.

"Không nghe sao?"

"Anh trai mình gọi, không cần nghe."

Diệp Trăn Trăn trong lòng vì anh cô ấy đốt cây đèn cầy, lúc đi đến cổng trường, cô chợt ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Bùi Thúy Thúy nghi ngờ nhìn cô.

Diệp Trăn Trăn chỉ vào người đàn ông tây trang phẳng phiu phía trước, lắp bắp nói: "Tiểu, tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu quả táo!"j

Nhất ca hưu:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK