Quý Triết Ngạn cười tự giễu, kéo Diệp Trăn Trăn lên: "Trước tiên em đi thay quần áo đã."
Diệp Trăn Trăn mềm nhũn dựa vào người anh, hơi thở mỏng manh: "Bác sĩ Quý, em không còn tí sức nào, anh giúp em thay đi." Quý Triết Ngạn mấp máy môi, ôm cô vào phòng ngủ. Đỡ Diệp Trăn Trăn lên giường, anh lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, đặt bên cạnh cô: "Nhanh thay đồ nào, anh giúp em lấy thuốc."
"Vâng." Quý Triết Ngạn nghiêm mặt rất có tính uy hiếp, Diệp Trăn Trăn ngoan ngoãn bắt đầu cởi quần áo. Quý Triết Ngạn sững sờ, vội vàng chạy ra ngoài.
Trong nhà chỉ chuẩn bị thuốc hạ sốt đơn giản, anh pha một ly nước đường glucose rồi quay vào phòng ngủ. Diệp Trăn Trăn đã thay xong quần áo, xiêu vẹo nằm trên giường, Quý Triết Ngạn đặt ly nước xuống, đỡ cô ngồi dậy: "Trước uống thuốc đã rồi ngủ."
"Ừm..." Diệp Trăn Trăn mơ màng lên tiếng, ngay cả mắt cũng không thèm mở.
"Há miệng."
Diệp Trăn Trăn theo lệch há miệng, sau đó một viên thuốc được bỏ trong miệng, hơi đắng.
"Uống nước."
Môi chạm vào cái gì lành lạnh, Diệp Trăn Trăn vô thức uống một ngụm, nuốt viên thuốc xuống.
Nhưng Quý Triết Ngạn vẫn chưa hài lòng: "Uống hết nước nào."
"Hức..." Diệp Trăn Trăn không muốn uống, Quý Triết Ngạn lại lặp lại câu vừa rồi bên tay cô, Diệp Trăn Trăn đành phải uống hết cả ly nước.
Quý Triết Ngạn đặt ly nước lên tủ đầu giường, đỡ Diệp Trăn Trăn nằm xuống. Đắp kín chăn cho cô, kẹp ống thủy tin dưới cánh tay cô rồi mới nhíu mày ra ngoài.
Lúc quay lại lần nữa, trong tay anh cầm một túi chườm lạnh. Cái trán lành lạnh khiến lông mi Diệp Trăn Trăn hơi động đậy, thấy Quý Triết Ngạn ngồi bên giường mới an tâm ngủ thiếp đi. Quý Triết Ngạn lấy nhiệt kế ra nhìn, 38,7 độ.
Lông mày nhíu lại, anh nhìn thoáng người trên giường, lau sạch nhiệt kế rồi đo lại lần nữa.
Diệp Trăn Trăn ngủ một giấc thẳng tới 9h tối, sau đó bị đói làm tỉnh.
Quý Triết Ngạn vẫn ngồi bên cạnh cô, vội vàng rút nhiệt kế trong miệng cô ra, 37,8 độ, vẫn hơi sốt nhẹ.
"Bác sĩ Quý..." Diệp Trăn Trăn đáng thương gọi một tiếng. Quý Triết Ngạn thả nhiệt kế xuống, ngưng mắt nhìn cô: "Một ngày anh chưa thấy em, em đã đem bản thân làm thành cái dạng gì?"
"Xin lỗi..." Diệp Trăn Trăn nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, cái bộ dáng tủi thân làm Quý Triết Ngạn lập tức mềm lòng.
"Uống nước rồi ăn cơm."
Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn một chút, trên tủ đầu giường đặt một ly nước và một bát cháo trắng, đều đang bốc hơi nóng. Cô ồ một tiếng, muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng hai tay không có sức, làm thế nào cũng không ngồi nổi. Quý Triết Ngạn thở dài, nâng cô lên.
Diệp Trăn Trăn tựa vào lồng ngực Quý Triết Ngạn, chớp chớp mắt: "Bác sĩ Quý..."
"Đừng nói chuyện, uống nước."
Diệp Trăn Trăn mấp máy đôi môi khô khốc, một hơi uống xong ly nước. Diệp Trăn Trăn buông cốc nước ra, lại bưng bát cháo lên cho Diệp Trăn Trăn ăn. Cả quá trình Diệp Trăn Trăn đều rất phối hợp, đến tận khi Quý Triết Ngạn dìu cô nằm xuống chuẩn bị ra ngoài, mới bắt lấy tay anh: "Bác sĩ Quý, anh đừng giận em có được không?"
Những câu này của Diệp Trăn Trăn mang chút nghẹo ngào, chờ khi Quý Triết Ngạn quay đầu, một góc chăn đã bị ướt một mảng.
Tim Quý Triết Ngạn như bị cái gì hung hăng nhéo một phát, anh không ngờ Diệp Trăn Trăn lại khóc: "Sao lại khóc?" Quý Triết Ngạn quỳ bên giường, cúi đầu hôn nước mắt trên mặt cô. Diệp Trăn Trăn vừa khóc thút thít vừa nói: "Em, em nhắn tin cho anh nhưng anh không để ý đến em..."
Quý Triết Ngạn cau mày, lưu luyến hôn lên môi cô: "Xin lỗi, anh không nên tức giận với em..." Quý Triết Ngạn hơi ảo não, bản thân vậy mà lại làm ra cái việc ngây thơ như vậy.
Diệp Trăn Trăn rèn sắt khi còn nóng, vòng tay lên cổ Quý Triết Ngạn: "Bác sĩ Quý, hôm nay em gặp ác mộng, buổi tối anh ngủ cùng em được không?"
Quý Triết Ngạn ngẩn người, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ: "Được..." Lời còn chưa nói hết đã ngậm lấy đôi môi của Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn bị hôn đến mờ mịt, đột nhiên nhớ tới một việc, nghiêng đầu tránh nụ hôn của Quý Triết Ngạn.
"Sao đấy?" Quý Triết Ngạn hơi bất mãn, cắn nhẹ lên cánh môi của cô một cái.
"Bác sĩ Quý, có thể lây bệnh cho anh mất."
Quý Triết Ngạn cười cười, một lần nữa dán lên môi cô: "Sức đề kháng của anh tốt lắm."
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình sắp ngất rồi. Quý Triết Ngạn thở dốc mấy cái, nằm xuống bên cạnh cô: "Được rồi, mau ngủ thôi."
"Vâng." Diệp Trăn Trăn ôm eo anh, dán mặt lên lồng ngực anh rồi mở to mắt nhìn.
Quý Triết Ngạn có chút bất đắc dĩ: "Diệp Trăn Trăn, nhắm mắt lại."
Diệp Trăn Trăn rung rung lông mi mấy cái, vẫn không cam tâm nhắm mắt. Chờ khi hô hấp của người trong ngực đều đều, Quý Triết Ngạn tắt đèn phòng, hôn một cái lên cái trán trơn bóng của cô: "Ngủ ngon."
Có lẽ do cả ngày hôm trước ngủ quá nhiều, lúc Diệp Trăn Trăn tỉnh dậy bầu trời mới hửng sáng. Quý Triết Ngạn còn đang ngủ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, nhịn không được in lên môi anh một nụ hôn.
Bác sĩ Quý như một mỹ nam đang ngủ, đơn giản khiến cho người ta máu sói dâng trào.
Lông mi của cô quét qua gò má Quý Triết Ngạn, đôi mắt Quý Triết Ngạn động đậy rồi tỉnh lại. Mở mắt ra đã thấy Diệp Trăn Trăn tròn mắt nhìn mình, Quý Triết Ngạn cười cười, gạt tóc vương trên trán cô ra, lại dùng trán mình thử nhiệt độ: "Ừm, đã đỡ nóng."
Đường nét của anh được nắng sớm phác họa như tô lên một tầng mềm mại, sát đến khoảng cách gần như vậy còn cảm nhận rõ lông mi của anh vờn trên mặt mình. Mặt Diệp Trăn Trăn lập tức đỏ bừng.
Quý Triết Ngạn nhìn cô đỏ mặt, dán lên trán cô một nụ cười trầm thấp: "Thì ra em cũng biết thẹn thùng."
Diệp Trăn Trăn trên mặt càng đỏ, miệng cọp gan thỏ nói: "Còn không phải vì vẻ đẹp của bác sĩ Quý sao!"
Khóe môi Quý Triết Ngạn càng cong, anh hôn lên chóp mũi Diệp Trăn Trăn, giọng nói tràn đầy ý cười: "Không đâu, là Cẩu Đản Nhi đẹp."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Lại bị lôi ra trêu.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sức khỏe Diệp Trăn Trăn cơ bản đã phục hồi, nhưng xế chiều hôm qua nằm ở ở công viên, vẫn luôn quấy nhiễu cô. Cô kể lại giấc mơ cho bác sĩ Quý, Quý Triết Ngạn nói có thể do bị ảnh hưởng bởi thôi miên, lần sau hỏi bác sĩ Trương xem thế nào. Diệp Trăn Trăn gật đầu, nếu như giấc mơ này là ký ức thật, vậy cô sẽ nói với cảnh sát Tả, có lẽ sẽ trợ giúp đối phương tìm ra thân phận mình.
Điện thoại để trên bàn rung một cái, cô nhìn thoáng qua màn hình hiển thị 10086, rón rén mở tin nhắn như trộm.
"Diệp Trăn Trăn, Cam Giá nói sáng mai 10h gặp mặt ở trường. Em tìm được phòng tập đa năng không? Thôi để tôi chờ em ở cổng trường nhé."
Diệp Trăn Trăn nhìn sang Quý Triết Ngạn đang ở phòng bếp nấu cơm, cực nhanh trả lời: "Không cần, tôi tìm được."
Hệ thảo nhìn mấy chữ đơn giản này, nội tâm lạnh lẽo lạnh lẽo.
Diệp Trăn Trăn trả lời xong, chưa yên tâm xóa luôn tin nhắn của đối phương đi. Lúc ăn cơm, cô uyển chuyển biểu đạt ngày mai muốn tới trường, mặc dù Quý Triết Ngạn cười đồng ý, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Dù đã chính thức nghỉ hè nhưng trong trường học vẫn có không ít sinh viên ở lại. Diệp Trăn Trăn đến học viện Nghệ thuật, tùy tiện hỏi một sinh viên đã tìm thấy phòng tập đa năng. Nằm ở tầng ba yên tĩnh, một bóng dáng người cũng không có, Diệp Trăn Trăn theo bản năng thả nhẹ bước chân.
Tìm đến cửa phòng số ba, có một cái biển gỗ được treo, phía trên dùng bút màu viết "Phòng làm việc của Điềm Điềm", bên cạnh còn vẽ một ly kem, Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng đẩy cánh cửa khép hờ đi vào.
Sau đó cô nhìn thấy...
Mỹ Lệ đang đè lên người Cam Điềm, ngón tay còn đặt trên môi cô ấy.
...
Diệp Trăn Trăn che mắt chạy ra ngoài.
Một lát sau Cam Điềm chạy theo, nhanh chóng gọi với theo Diệp Trăn Trăn: "Tiểu khả ái!"
Diệp Trăn Trăn nhắm mắt quay lại, trên mặt Cam Điềm nổi nên hai rạng đỏ ửng, vừa sửa sang lại quần áo của mình vừa chạy tới bên cạnh Diệp Trăn Trăn cười cười.
Diệp Trăn Trăn há to miệng, giọng nói vô cùng gượng gạo: "Cô và Mỹ Lệ... là..."
"Anh ấy là bạn trai chị." Cam Điềm cài lại nút áo ở ngực, trừng mắt nhìn.
Diệp Trăn Trăn lúng túng nói: "Ngại quá, tôi không biết hai người là..." là cái đó.
"Không sao." Cam Điềm vừa nói vừa lôi kéo Diệp Trăn Trăn vào trong, lại bị Diệp Trăn Trăn kéo lại, "Sao vậy?" Cô ấy ngẩng đầu, thắc mắc nhìn Diệp Trăn Trăn.
"Chờ đã, chờ một chút." Cô chưa biết phải đối mặt với Mỹ Lệ thế nào. Hai người đứng một lúc ngoài hành lang, Diệp Trăn Trăn đột nhiên hỏi: "Điềm Điềm..."
"Chuyện gì thế?" Cam Điềm chống mặt nhìn cô.
"Thật ra có một việc, quấy nhiễu tôi rất lâu." Biểu cảm của Diệp Trăn Trăn đặc biệt nghiêm trong. Cam Điềm nhíu nhíu đôi mày thanh tú, cũng nghiêm túc theo: "Chuyện gì?"
Sắc mặt Diệp Trăn Trăn vi diệu đỏ ửng lên, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Chính là, nếu... tôi nói nếu như, nếu cô và một người đàn ông ở chung, anh ta đối với cô rất tốt, nhưng không đồng ý cùng cô... ngủ một chỗ, vậy là vì sao?"
Cam Điềm mở to hai mắt kinh ngạc: "Tiểu khả ái cô cùng người khác sống chung?"
"Không phải không phải, tôi nói nếu như!" Mặt Diệp Trăn Trăn đã đỏ như rỉ máu.
Cam Điềm cười xấu xa hai tiếng, tiến lên trước mặt hai bước nói: "Hoặc là cô chưa đủ hấp dẫn anh ta, hoặc là anh ta lãnh cảm."
...
Bác sĩ Quý từng nói anh không phải lãnh cảm, cho nên quả nhiên vẫn là mình không đủ hấp dẫn anh.
Cam Điềm nhìn biểu cảm của cô, khóe miệng vểnh lên: "Tính lãnh cảm chị không biết chữa, nhưng nếu do không đủ hấp đãn, chị có một đống biện pháp."
"Biện pháp gì?"
Cam Điềm ôm lấy cánh tay cô: "Tiểu khả ái ngày mai có rảnh không? Chúng ta cùng đi mua một bộ trang phục chiến đấu."
"Trang phục chiến đấu?" Là loại chiến binh nữ xinh đẹp sao?
"Tin chị đi, đàn ông đều là động vật, tiểu khả ái cô đáng yêu thế này, nhất định sẽ khiến anh ta không cầm lòng được."
"Không phải, tôi đã nói không phải tôi!"
"Ha ha ha ha quả nhiên rất đáng yêu, sau khi thay trang phục chiến đấu nhất định sẽ khiến người ta hóa sói."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Cô quả nhiên không lên tìm người thảo luận việc này.