“Hít vào… thở ra… Hít vào lần nữa… lại thở ra …” Trên khuôn mặt của người phụ nữ không có một biểu cảm dư thừa nào, chỉ còn lại vẻ nghiêm túc.
“Phù… phù…” Người đàn ông trán đẫm mồ hôi, nghe lời làm theo.
Mười giờ đêm, tại một quán cà phê trong khuôn viên Lệ Gia Hoa Viên có một đôi nam nữ kỳ quặc ngồi cạnh cửa sổ. Ánh trăng êm dịu, tiếng nhạc du dương, vốn là một khung cảnh vô cùng lịch sự tao nhã nhưng lại bị hai người này phá tan.
Sau khi hít thở sâu vài lần, sắc mặt đỏ ửng của người đàn ông dần dần trở lại bình thường, để lộ ra gương mặt trắng trẻo anh tuấn, ngũ quan tinh tế. Nhưng ánh nhìn của anh ta như trôi về một nơi vô định nào đó, từ đầu đến cuối đều không dừng lại ở trên người phụ nữ đối diên, giống như đang xấu hổ hay sợ hãi vậy.
“Sau khi chia tay Mạnh Tình, anh liền trở thành như vậy?”
Chung Ngả hỏi câu này rất thản nhiên, cô cúi đầu khuấy ly chocolate nóng, cố ý không nhìn Đỗ Tử Ngạn. Không biết là vì đối phương cảm thấy không thoải mái khi tiếp xúc ánh mắt, hay là vì chính cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Tạm thời không quan tâm tới cái tên siêu cấp dối trá, siêu cấp lưu manh, siêu cấp háo sắc Quý Phàm Trạch kia, Chung Ngả nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại Đỗ Tử Ngạn trong tình huống bất ngờ như vậy, lại càng không biết được người đàn ông tài năng xuất chúng ở trường ngày xưa lại biến thành bộ dạng như bây giờ…
Một người bệnh tâm thần.
Đỗ Tử Ngạn lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, dè dặt nói: “Đừng nói đến cô ta nữa. Thật ra…” Có lẽ là do những ký ức không thể chịu đựng nổi, hoặc do khả năng ngôn ngữ bị ảnh hưởng mà anh ta nhất thời không nói được nữa.
Đỗ Tử Ngạn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội đã hai, ba năm nay. Thường ngày anh ta như con rùa đen rụt cổ, cố gắng ép mình không nhớ đến những ngày tháng hoang đường hồi trẻ nữa. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Chung Ngả giống như một sợi dây mảnh, khẽ kéo một cái là có thể lôi hết những ký ức của anh ta ra, anh ta muốn không phát bệnh cũng khó.
May mà Chung Ngả là bác sĩ tâm lý, kịp thời nhớ ra bệnh án của Louis Đỗ nên mới thuận lợi giúp vị bệnh nhân tâm thần hàng thật giá thật này bình tĩnh lại.
Đỗ Tử Ngạn nắm chặt hai tay dưới gầm bàn, xoa xoa tay một hồi lâu, rốt cuộc cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Thật ra, tôi vẫn cảm thấy bản thân đã làm một số việc không phải với cô, thật xin lỗi.”
Đối phương đột nhiên đổi đề tài như vậy khiến Chung Ngả chợt có một cảm xúc rất khó hiểu, cảm thấy ba chữ “thật xin lỗi” này sao mà xa lạ.
Thật ra người bị những chuyện trong quá khứ này ám ảnh suốt bao năm qua không chỉ có Đỗ Tử Ngạn, mà còn có Chung Ngả, thậm chí nó còn khắc sâu trong lòng cô hơn anh ta.
Trong ký ức của mình, cô và Đỗ Tử Ngạn tiếp xúc không nhiều. Mỗi lần gặp đều thấy anh ta giống như hộ hoa sứ giả đi bên cạnh Mạnh Tình, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ khiến người ta ghen tị. Mặc dù Chung Ngả rất chán ghét Mạnh Tình nhưng không thể không thừa nhận vận số của cô ta rất tốt. Dù sao thời đại học có một bạn trai trung khuyển anh tuấn như vậy mới không uổng phí những năm tháng thanh xuân lãng mạn đơn thuần.
Có điều người bạn trai đó lại quá dung túng cho sự tùy tiện của bạn gái, khiến cho người vô tội bị tổn thương.
Phụ nữ đều dễ ghi hận, Chung Ngả cũng không ngoại lệ. Nhưng khi nhiều năm đã trôi qua, giờ phút này cô nghĩ đến “một số việc” của Đỗ Tử Ngạn, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy anh ta giống như đồng lõa của Mạnh Tình mà thôi, chưa đến mức phải trở mặt thành thù. Huống chi bây giờ anh ta đã bị hủy hoại thành ra như vậy.
Vì đặc thù nghề nghiệp nên Chung Ngả luôn có phần cảm thông với người bệnh. Cô cố gắng kéo khóe miệng, định dùng một nụ cười bình thản để xóa bỏ hết những ân oán ngày xưa…
Nhưng mà Đỗ Tử Ngạn rõ ràng vẫn luôn cảm thấy áy náy, không thể quên được chuyện cũ: “Thật xin lỗi, lúc trước tôi không biết quan hệ giữa cô và Mạnh Tình lại là như vậy ……” Anh ta thấp giọng nói, mi mắt rũ xuống, chột dạ không dám nhìn thẳng vào Chung Ngả.
Quan hệ như vậy…
Đó là mối quan hệ mà Chung Ngả đã khóa chặt trong trí nhớ của mình, không muốn đề cập tới.
Là mối quan hệ mà mỗi lần nghĩ lại đều khiến vết thương lòng của cô tái phát.
Từ lúc Chung Ngả còn chưa có ký ức rõ ràng, ba của cô – Lý Kinh Sinh đã được công ty cử đi công tác xa nhà. Không biết là vì công việc hay nguyên nhân nào khác mà Lý Kinh Sinh đầu tiên một tháng về nhà một lần, dần dần biến thành ba tháng một lần, sau đó đến nửa năm ông ta cũng chưa trở về.
Vào một ngày hè nào đó, Chung Tú Quyên một tay mang theo đồ ăn tự làm, một tay dắt theo Chung Ngả năm tuổi ngồi tàu hỏa bốn tiếng đi đến chỗ ở của Lý Kinh Sinh. Chung Ngả ôm chú chuột bông Mickey trong tay, đây là món đồ chơi mà bé thích nhất, là quà sinh nhật papa tặng, đi đâu bé cũng mang theo. Trong lúc mẹ gõ cửa, bé nghịch ngợm đưa chú chuột lên che mặt, che đi gương mặt đang khúc khích cười đến tận mang tai, chuẩn bị cho papa một niềm vui bất ngờ.
Nhưng mà người mở cửa lại không phải Lý Kinh Sinh.
Là một cặp mẹ con xa lạ – Mạnh Cúc Anh và Mạnh Tình.
Chính vào ngày đó, Mạnh Cúc Anh chính thức cướp chồng của Chung Tú Quyên, còn Mạnh Tình lại cướp lấy chú chuột bông Mickey của Chung Ngả.
Cũng may là thời gian có sức mạnh vạn năng.
Lúc ấy Chung Ngả tuổi còn quá nhỏ, có rất nhiều việc cô đã không còn nhớ được nữa, thậm chí cô cũng không nhớ rõ mình có vì mất đi món đồ chơi yêu thích mà khóc hay không.
Như vậy cũng tốt, ít nhất thì thống khổ và đau buồn đều đã nguôi ngoai phần nào. Nhưng mà có những lời nói giống như đinh đóng vào tim, khiến cô không bao giờ có thể quên được.
“Mẹ con Mạnh Cúc Anh cô nhi quả phụ rất đáng thương, ba của Tình Tình chết sớm.” Lý Kinh Sinh bất đắc dĩ nói.
“Người ta đáng thương, còn con gái ông thì không sao?!” Chung Tú Quyên rơi lệ.
“Mày không có ba, ba mày sau này sẽ đến làm ba của tao.” Mạnh Tình đắc ý nói.
……
Bên ngoài quán cà phê, ánh đèn đường dìu dịu hắt vào vườn hoa, từng nhành cây ngọn cỏ đều vô cùng yên tĩnh, nhưng Chung Ngả lại cảm thấy dây thần kinh như bị kích thích, nảy tưng tưng khiến cô đau đớn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Tử Ngạn, hai tay cô cầm ly chocolate nóng lên, “Ực ực” uống một hơi cạn sạch. Đồ uống ngọt có tác dụng giảm đau, dường như còn có thể xóa sạch những ký ức đau buồn ngày xưa nữa.
Đặt ly xuống, Chung Ngả lau miệng đồng thời cầm túi xách đứng lên: “Cảm ơn anh đã mời tôi uống nước. Muộn rồi, tôi phải về nhà.” Cô không muốn tiếp tục nói về chuyện khó chịu này nữa.
Đỗ Tử Ngạn hơi sửng sốt, âm thầm trách bản thân cái hay không nói lại đi nói cái dở. Vừa rồi sau khi sắp xếp cho Quý Phàm Trạch đang say bất tỉnh nhân sự xong, anh ta đề nghị Chung Ngả cùng xuống lầu ngồi một chút, vốn dĩ là muốn chân thành nói một câu xin lỗi với cô, kết quả lại khiến cho cô thấy ngột ngạt thêm.
Đỗ Tử Ngạn cũng không ngăn Chung Ngả rời đi, nhưng lúc cô xoay người đi thì yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống mấy lần: “Phải rồi, còn có một chuyện nữa.”
Chung Ngả không khỏi dừng bước, quay đầu lại: “Chuyện gì vậy?”
Vì là chuyện không liên quan đến bản thân nên ánh mắt Đỗ Tử Ngạn bớt rụt rè, giọng nói cũng thoải mái hơn: “Cô đừng trách Trạch. Cậu ấy không cố ý giả mạo thân phận của tôi đâu, lúc đầu quả thật cậu ấy muốn cô giúp tôi trị liệu…” Nhớ tới việc Chung Ngả ‘xử lý’ Quý Phàm Trạch, Đỗ Tử Ngạn yên lặng thắp cho người anh em tốt của mình một ngọn nến.
Chung Ngả dường như bị thứ gì kích thích, cả người cứng đờ: “Tốt hơn hết anh vẫn tự lo cho bản thân mình đi. Nhớ là đừng có bỏ việc điều trị đó!”
Nhìn cô vội vội vàng vàng bỏ đi, Đỗ Tử Ngạn khẽ nở nụ cười. Anh ta trước giờ không phát hiện, thì ra người phụ nữ này miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, xem ra hiện tại Quý Phàm Trạch phải ăn không ít khổ.
Tất cả những việc phát sinh tối nay quả thực khiến cho Chung Ngả có cảm giác như ngồi tàu lượn siêu tốc, trái tim mỏng manh của cô liên tục bị kích thích, cho đến tận lúc về nhà, nằm trên giường mà cô vẫn không thôi hoảng hốt.
Quả nhiên, thế giới này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ chính là nhỏ.
Người đàn ông tên Quý Phàm Trạch kia, ở bên cạnh cô gây ra nhiều sóng gió như vậy nhưng cô lại hồ đồ, đến thân phận thật sự của người ta còn nhầm lẫn. Nhưng mà bây giờ cô lại vô tình phát hiện người đàn ông này hóa ra có chung người quen với cô. Chỉ cần một Đỗ Tử Ngạn là đủ để khiến giữa cô và Quý Phàm Trạch có một mối dây liên hệ.
Có điều nói đến hai người đàn ông này khiến Chung Ngả không thể không thở dài.
Quý Phàm Trạch, trong ngoài bất nhất, đã sống đến cảnh giới tâm thần phân liệt.
Đỗ Tử Ngạn, vốn là một người bệnh tâm thần, không có gì đáng nói.
Cả một buổi tối liên tục tiếp xúc với hai bệnh nhân tâm thần, Chung Ngả cảm thấy chính bản thân mình cũng không bình thường mất rồi. Trong lúc cô đang nằm trên giường ôm gối lăn qua lộn lại thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ở dưới gối đầu, mở ứng dụng WeChat, tin nhắn của A Mỹ nhảy ra: Cuối cùng em cũng nhớ ra nam thần là ai rồi! Anh ấy vốn không phải họ Đỗ mà là họ Quý! Em đã nói là anh ấy nhìn rất quen mà, thì ra anh ấy chính là BOSS của tập đoàn Quý thị đóooooo!!! Có lần em đi theo một nghệ sĩ tham dự hoạt động của trung tâm thương mại Harbour City và đã từng gặp anh ấy rồi!!!
Chung Ngả bị đống dấu chấm than của đối phương làm cho hoa mắt, cô cũng lười bấm tin nhắn, trực tiếp gọi cho A Mỹ: “Hai tiếng trước chị đã biết chuyện này rồi, cung phản xạ của em cũng quá dài đi.”
Nhưng mà A Mỹ vẫn đang đắm chìm trong thế giới bát quái của cô nàng, giọng nói cũng thay đổi, liên tục bắn ra một tràng: “Chị biết không, cô nghệ sĩ kia vì muốn gây chú ý với BOSS Quý nên hôm đó mặc một cái váy siêu hở ngực siêu ngắn, em giúp cổ dán băng nâng ngực mất nửa tiếng đồng hồ đó! Còn dùng gần hết một cuộn băng của em! Nhưng mà chị đoán xem kết quả thế nào? Lúc cổ ưỡn ẹo đi đến trước mặt BOSS Quý thì…”
Lúc cô nàng ngừng lại, trong đầu Chung Ngả đã hình dung ra được hình ảnh kiều diễm của cô nghệ sĩ kia, cô nói: “Băng dán bị rơi ra sao?”
“Không có, kỹ thuật của em làm sao lại để xảy ra chuyện xấu hổ như vậy!”
“Vậy thì là làm sao?” Chung Ngả cũng có chút tò mò.
“BOSS Quý vô cùng bình tĩnh nói: ‘Tiểu thư, muốn bán thịt mời ra chợ’ sau đó anh ấy đeo kính râm lên, xoay người rời đi…”
“……”
Chung Ngả coi như được nghe kể chuyện cười trước khi đi ngủ. Thoát khỏi WeChat, cô mở danh bạ ra, sửa lại tên liên hệ của anh từ “Đỗ tâm thần” thành “Quý tâm thần”.
***
Quý Phàm Trạch mở to mắt, trong phòng tối đen như mực.
Hơi rượu đã tan gần hết, anh cảm thấy rất khát nước, theo bản năng sờ vào đèn ở đầu giường, lại chạm vào khoảng không – đèn ngủ không ở đúng vị trí của nó. Quý Phàm Trạch tỉnh táo hẳn, khẽ day day thái dương đau nhức, muốn cố nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại bi ai phát hiện bản thân đã uống say đến bất tỉnh.
Trong đêm tối, người đang say giấc nồng, lại bị mấy tiếng đập cửa “Thình thình” vừa vội vừa to làm tỉnh giấc.
Đỗ Tử Ngạn mặc áo ngủ rời khỏi giường, đi chân trần ra cửa, uể oải mở cánh cửa phòng ngủ chính.
Một giọng nam yếu ớt vang lên: “Sao mình lại ở nhà cậu? Quần áo của mình đâu rồi?”
Đỗ Tử Ngạn chớp mắt, khẽ liếc người đàn ông đang gần như khỏa thân kia một cái, anh ta quay người nằm lên giường, giọng nói đầy vẻ ngái ngủ: “Cậu rơi vào hố phân, mình sợ cậu làm bẩn giường nhà mình nên lột quần áo cậu vứt đi rồi.”
Lúc này Quý Phàm Trạch nào có tâm trạng đùa giỡn, anh hơi cúi người, túm cổ áo ngủ của Đỗ Tử Ngạn, lôi anh ta từ trên giường dậy: “Cậu nói cho rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Đỗ Tử Ngạn ngáp một cái, miễn cưỡng duỗi đôi chân dài ngồi thẳng trên giường nói: “Là Chung Ngả đưa cậu tới……”
Cái tên đó khiến cho lông mày Quý Phàm Trạch giật giật, sắc mặt anh nhất thời xám xịt: “Cô ấy có nói gì không?”
Bị anh vặn hỏi như vậy, cơn buồn ngủ của Đỗ Tử Ngạn đã hoàn toàn biến mất, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đoạn kịch nhỏ lúc nãy. Anh ta không nhịn được mà nở nụ cười: “Cậu thật sự muốn nghe?”
“Đừng lảm nhảm, nói mau.” Gương mặt Quý Phàm Trạch có chút căng thẳng.
Đỗ Tử Ngạn làm bộ hắng giọng: “Cô ấy nói ba câu với cậu…”
“Câu đầu tiên: Quý lừa đảo, không điên lại đi giả vờ làm người điên — chát.”
“Câu thứ hai: Quý lưu manh, này thì ôm tôi hôn tôi — chát.”
“Câu thứ ba: Quý khốn kiếp, này thì mua cà vạt hồng — chát.”
Trong phòng không bật đèn, sắc mặt Quý Phàm Trạch còn đen hơn cả bóng đêm, anh cau mày, trầm giọng hỏi: “Cái từ ‘chát’ là sao?”
Quen biết nhau nhiều năm, Đỗ Tử Ngạn chưa bao giờ thấy Quý Phàm Trạch khẩn trương như vậy, anh ta có chút vui sướng khi thấy bạn mình gặp họa: “Chung Ngả mỗi khi nói xong một câu thì cho cậu một cái tát đó.”
“……” Quý Phàm Trạch theo phản xạ đưa tay lên sờ mặt.
“Bị tát có thấy đau không?” Đỗ Tử Ngạn ôm bụng cười bò ở trên giường.
Đau, nhưng không phải ở trên mặt, là ở trong lòng.
Quý Phàm Trạch chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể tưởng tượng được bộ dạng Chung Ngả đang hổn hển tức giận kia. Không hiểu sao trái tim của anh như bị ai xé rách, vô cùng đau đớn.
Đỗ Tử Ngạn dường như bị vẻ nghiêm túc của anh dọa sợ, anh ta thôi cười, bỗng nhiên bật người như con cá chép ngồi thẳng dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi: “Cậu thực sự để ý đến cô ấy? Nói thật, lần này cậu làm Chung Ngả tức giận không nhẹ đâu, cậu định cứu vãn tình hình thế nào đây?”
Trong bóng đêm, dưới ánh trăng, Quý Phàm Trạch chỉ mặc độc một cái quần lót, khoanh tay đứng trong phòng ngủ. Toàn thân anh chỗ nào cũng toát lên vẻ gợi cảm hoàn mỹ, nhất là cặp mắt đen sâu thẳm kia, tựa như những con sóng dưới ánh trăng bạc.
Trầm ngâm một lát, anh khẽ mở đôi môi mỏng, từ từ nói: “Từ giờ trở đi, mình chính thức theo đuổi Chung Ngả.”
“……” Đỗ Tử Ngạn cạn lời với cái style quỷ dị này rồi.
“Lấy thân phận là một người bình thường.” Quý Phàm Trạch cười nhạt, bổ sung một câu.
“…” Nhưng mà Đỗ Tử Ngạn lại cảm thấy cả đời này bạn mình chưa bao giờ bình thường đâu.
Danh Sách Chương: