Chung Ngải suy nghĩ một hồi lâu mới ngẫm ra thâm ý trong câu nói của Quý Phàm Trạch.
Trai gái đắm chìm trong tình yêu, trong lòng vốn nên giả bộ tất cả đều là ngọt ngào, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ gặp phải những băn khoăn trăn trở. Ví dụ như Chung Ngải vì đột nhiên biết được kẻ thù cũ Mạnh Tình vẫn luôn tơ tưởng Quý Phàm Trạch, mà sự hạnh phúc trong lòng cô trong nháy mắt đã biến thành một vướng mắc lớn, lấp đầy cả trái tim, lên không nổi cũng xuống không xong, khiến cô hít thở không thông.
Quý Phàm Trạch nói không sai, cô không thể vì vậy mà đào trái tim của mình ra, vứt bỏ những tâm trạng xấu, đồng thời cũng ném đi cả người đàn ông trong lòng cô.
Chung Ngải hơi sững sờ, khó trách khi nói ra hai chữ “Chia tay”, trong lòng cô lại hoàn toàn trống rỗng, trái tim như bị khoét đi một mảng.
Tim đập thình thịch, cô chậm rãi xoay đầu, lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mưa to tầm tã gột rửa thành phố đang bị bao phủ bởi bóng đêm, giống như bị che bởi một lớp vải dày đặc, mỗi cảnh vật xẹt qua cửa sổ xe, khiến người xem bên trong xe nhìn không rõ, chỉ có lá trên cây đung đưa dữ dội như thể bị nhổ tận gốc.
Mưa gió bão bùng khiến cảm xúc của con người cũng dao động mãnh liệt theo, khoé miệng Chung Ngải bất đắc dĩ giật nhẹ, cuộc đời cô đúng là hỏng bét mà, ngay cả nội tâm của mình mà cũng phải che giấu, chính mình còn không phân biệt được đâu là cảm xúc thật, niềm tin vào tình yêu lúc trước cũng sắp bị đánh sập rồi.
Người ta thường nói, tình yêu là ích kỷ. Hiện tại xem ra, đúng là như thế.
Nếu cô vẫn cứ ở bên Quý Phàm Trạch thì chẳng phải rất ích kỷ hay sao?
“Bên ba mẹ em phải làm sao bây giờ? Chỉ e rằng Mạnh Tình và Lý Kinh Sinh sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ không chỉnh được em thì sẽ liên tục quấy rầy mẹ em. Sức khỏe bà rất xấu, đêm nay khi nhận được điện thoại của Lý Kinh Sinh đã bị cao huyết áp, thật sự không thể chịu thêm kích thích nào nữa. Năm đó bà thua dưới tay mẹ Mạnh Tình, bây giờ lại bắt bà trơ mắt nhìn em và Mạnh Tình đối chọi gay gắt vì một người đàn ông sẽ khiến bà rất khó chịu. Em không thể ích kỷ như vậy, chí ít nhất cũng phải biết quan tâm đến cảm xúc của ba mẹ…” Lúc Chung Ngải buồn bã nói ra những lời này, cô không nhìn Quý Phàm Trạch, mà giống như độc thoại hơn.
Từ xưa đến nay, đàn ông vẫn luôn là mồi lửa châm ngòi cho chiến tranh giữa phụ nữ.
Cả hai thế hệ đều có mặt trong cuộc chiến này.
Chung Ngải tự giễu lắc đầu, Quý Phàm Trạch vẫn luôn yên lặng đột nhiên khẽ mở môi mỏng: “Chung Ngải, em không ích kỷ.”
Tạm dừng một lát, Chung Ngải bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía anh, ấn đường nhíu chặt hiện lên vẻ nghi hoặc, vậy cô là sao?
“Em nhát gan.” Quý Phàm Trạch nhìn thẳng kính chắn gió, chiếc đèn neon nhỏ ở cuối tầm mắt càng trở nên rõ ràng hơn trong đôi mắt trong trẻo cùng giọng nói của anh.
… Em là kẻ nhát gan.
Sau khi ngạc nhiên xong, Chung Ngải vô thức muốn chối bỏ nhận xét này, nhưng suy nghĩ lại không chịu khống chế của chính bản thân cô. Mạnh Tình lấy đồ chơi của cô, rồi đến ba của cô, có phải cứ theo cái đà này thì người phụ nữ kia cũng sẽ cướp đi người đàn ông của cô luôn không?
Có một số việc như bị nguyền rủa vậy, hai người đấu với nhau mà cô lại bị thất bại liên tiếp đã khiến Chung Ngải cảm thấy đáng sợ mỗi khi ngẫm lại. Điều cô không muốn tin, sự thật mà cô vẫn luôn trốn tránh đột nhiên bị một lời của Quý Phàm Trạch nói toạc ra, tựa như tầng bảo vệ trái tim khỏi nguy hiểm đột nhiên xuất hiện một vết nứt, gần như trong nháy mắt, lòng tự trọng và tự tin cô khổ sở duy trì đã tan vỡ, khiến cô trở tay không kịp.
Kìm cơn quặn đau trong lòng lại, Chung Ngải chua chát nói: “Tình yêu không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai nhà. Bây giờ đến phiên tụi mình thì thành chuyện của ba nhà, sao em có thể không suy xét cẩn thận về mọi mặt chứ?”
“Em toàn lo sợ không đâu. Chúng ta yêu nhau thì có liên quan gì đến nhà Mạnh Tình? Anh lại không thích cô ta.” Quý Phàm Trạch liếc cô một cái, giọng điệu hờ hững, tự hỏi tự trả lời: “Hơn nữa, anh không phải Lý Kinh Sinh nên bi kịch năm đó của mẹ em sẽ không tái diễn với em đâu.”
Đèn đường từ ngoài cửa sổ xe hắt vào, lọc qua cửa sổ che mưa bụi nên hơi tối tăm mờ nhạt. Trong khoảng cách không xa không gần này, Chung Ngải như bị lời của anh chiếm lấy. Nhất thời, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông ở giữa mày nhiễm màu ánh sáng nhạt, giống như mạch nước ngầm bỗng chảy vào trong lòng cô.
“Chung Ngải, chẳng lẽ em không tin anh chút nào sao? Anh sẽ khiến em hạnh phúc, cũng sẽ không làm cha mẹ em thất vọng. Hai người phải ở bên nhau cả một đời dài đằng đẵng, nếu chỉ vì chút vấn đề nhỏ mà chia tay thì chi bằng đừng bắt đầu. Sau khi qua cửa này, chúng ta sẽ còn gặp càng nhiều người phiền toái và chướng ngại bất ngờ hơn, chỉ có cùng nhau đối mặt thì mới có thể đi hết con đường này được.” Xe quẹo vào tiểu khu nhà Chung Ngải, trong nháy mắt khi buông chân ga ra, Quý Phàm Trạch cũng đã nói xong.
Tuy nhìn người đàn ông kiêu ngạo như anh nói ra những lời rất phù hợp với khí chất của anh nhưng thật ra Quý Phàm Trạch đã cúi mình rất thấp. Anh không khác gì người mới biết yêu cả, không có kinh nghiệm, cũng không có kỹ xảo, chỉ có một trái tim chân thành với hy vọng mình có thể đến gần cô hơn mà thôi.
Tuy xe đã dừng hẳn, nhưng không biết suy nghĩ của Chung Ngải bay đi đâu mất rồi.
Tóc mái ướt nhẹp dính trên trán, ánh mắt cô nhìn về phía Quý Phàm Trạch còn thấp thoáng sự kinh ngạc lẫn hoang mang, trông cô như thể một cô gái nhỏ lạc đường trong thế giới tình yêu bỗng được anh nắm lấy tay, dịu dàng nói với cô rằng “Đi theo anh là sẽ ổn cả thôi.”
Chung Ngải không biết đêm nay Quý Phàm Trạch bị sao nữa, cô cảm thấy mỗi câu nói lơ đãng của anh đều ẩn chứa triết lý sâu sắc đã động viên lòng người một cách vô cùng kỳ diệu, giống như anh đã biến thành dáng vẻ cực kỳ xa lạ với cô vậy. Hoặc có thể là nhìn anh tưởng lạnh lùng, nhưng thực ra thâm tình mới là tính cách thật của anh.
Trong lúc vô thức, nỗi ảm đạm trong mắt Chung Ngải dần rút đi, cho dù ở đây vẫn còn hơi ẩm nặng nề của đêm mưa, con ngươi của cô đang trở nên sáng ngời, giống như có ánh sáng chiếu vào đôi mắt cô, rồi sẵn tiện đi vào trong trái tim cô vậy.
Không ngờ chút cảm động trong lòng cô còn chưa phát ra hết, người đàn ông ngồi trên ghế lái đã thò người qua. Trong chớp mắt, tay Quý Phàm Trạch đưa lên siết chặt gáy cô, đôi môi đẹp của anh cũng theo đó mà hạ xuống.
Không khí trong xe đột nhiên thay đổi.
Đèn xe đã tắt, nguồn sáng duy nhất đến từ đèn đường tối tăm ngoài cửa sổ xe, vô tình tạo nên bầu không khí mờ ám. Bị Quý Phàm Trạch chặn mất ánh sáng, hai mắt Chung Ngải tối sầm lại, môi đã bị anh cắn.
Cô trợn tròn mắt, muốn nói cái gì đó, nhưng tiếng nói còn chưa từ trong cổ họng phát ra thì đã bị anh nuốt hết vào trong miệng, “Em còn muốn chia tay với anh sao?” Anh không buông ra, âm thanh như nhẹ nhàng phát ra từ khe hở của đôi môi, khiến lỗ tai cô ngứa ngáy mãi thôi.
Nụ hôn đến bất ngờ khiến Chung Ngải không biết làm thế nào, cô còn đang hoảng loạn tự hỏi rốt cuộc có nên rút lại lời mình vừa nói ra hay không thì trên môi đã hơi tê rần.
Không đợi được câu trả lời của cô, Quý Phàm Trạch hôn càng thêm vội vàng, lại không kém phần nồng nhiệt, môi lưỡi của họ kịch liệt quấn lấy nhau. Anh không cắn cô, mà chỉ như cọ sát lung tung để bắt cô thu lại toàn bộ ý nghĩ tiêu cực.
Cả người Chung Ngải cứng lại, căn bản không rảnh để suy nghĩ điều gì. Trong xe quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng giọt mưa vui sướng gõ lên cửa xe hoà cùng với tiếng người đàn ông này mút môi cô vang lên rất nhỏ, khiến ai nấy cũng phải đều xấu hổ. Vì vừa rồi bị mắc mưa nên quần áo hai người dính sát vào cơ thể, vô tình trung hòa hơi ấm tỏa ra từ họ. Đây là lần đầu tiên cả người Chung Ngải nóng bỏng trong khi quần áo lại ướt đẫm, cơ thể cô khẽ run.
Ngoài xe là một cơn mưa tầm tã.
Trong xe lại là sóng ngầm của một đôi tình nhân.
Không biết là do đã giãi bày hết nỗi buồn khổ cùng lo âu cho Quý Phàm Trạch, hay bởi vì có anh chia sẻ cổ vũ mà Chung Ngải không còn cảm thấy lo lắng nữa, tảng đá lớn trong lòng cô sụp đổ dần như domino trong nụ hôn triền miên kéo dài vô tận này.
Có lẽ tình yêu hoàn mỹ nhất không phải luôn thuận buồm xuôi gió, mà là mỗi khi bạn khổ sở, người kia đều đáp lại.
Có lẽ tình yêu dũng cảm nhất không phải là tự mình đi trên con đường tình, mà là mỗi khi bạn cảm thấy yếu đuối, người ấy đều ở bên cạnh bạn.
Có lẽ tình yêu kiên cường nhất cũng không phải tự trang bị áo giáp và lưỡi dao sắc bén, chém hết tất cả bụi gai, mà là mỗi khi tay bạn không có bất kỳ vũ khí nào, người ấy đều vì bạn mà phủ thêm áo giáp.
Chuyện gì cũng có hai mặt, tình yêu cũng thế. Đôi khi tình yêu sẽ khiến người ta trở nên yếu ớt và mẫn cảm, dễ dàng bị thương, nhưng đồng thời nó cũng khiến người ta không hề sợ hãi, dũng cảm nắm lấy tay nhau, bước đi mà không cần ngoái đầu nhìn lại.
Cách xe Quý Phàm Trạch gần mười mét, có một chiếc xe khác đang đậu.
Sau khi đuổi theo Quý Phàm Trạch tới nơi này, Trầm Bắc đã không tìm được bất kỳ lý do gì để ở lại, nhưng vẫn không thể bỏ mặc Chung Ngải được. Tuy vậy, khi nhìn chiếc xe đã tắt máy phía trước, cửa xe vẫn không mở ra, anh ta không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được trong xe là cảnh tượng gì.
Cả người mềm nhũn ngồi dựa trên ghế lái, Trầm Bắc có thể nghe được nhịp đập của trái tim trống trải vang vọng. Không nán lại quá lâu, anh ta dẫm chân ga, đánh tay lái, men theo đường vừa rồi chạy đi…
***
Nụ hôn triền miên kết thúc, trong mắt Quý Phàm Trạch có ý cười nhạt. Tuy anh chưa từng dỗ dành người phụ nữ nào, nhưng có vẻ cũng không khó lắm.
Anh vén tóc mái ướt dính trên trán Chung Ngải, nhìn chăm chú gương mặt vì ngượng ngùng mà hơi phiếm hồng của cô. Bị anh nhìn như vậy, hai má cô càng nóng hơn, Chung Ngải cụp mắt, cô cũng không biết vì sao sự việc lại thành ra như vậy nữa. Tâm trạng cô giống như tàu lượn siêu tốc, một tiếng trước còn chìm trong đáy vực, bây giờ lại bay thẳng tắp lên trời.
“Em lên lầu đây.” Cô xoa hai má đang nóng lên, duỗi tay kéo cửa xe.
Ai ngờ giọng nói nhẹ nhàng thong dong của Quý Phàm Trạch lại lọt vào tai cô: “Em cứ vậy mà đi rồi hả?”
Tay Chung Ngải khựng lại, xoay người qua, khó hiểu nhìn anh thì thấy người đàn ông này thò người ra từ trên ghế sau lấy một bộ vest. Ngay sau đó, Quý Phàm Trạch đi ra khỏi xe, đôi chân dài vòng qua đầu xe rồi giúp cô mở cửa.
Mưa vẫn chưa dứt, trên đầu Chung Ngải đã được che bởi áo vest ngoài của anh.
Trong lòng cô ấm áp, cúi đầu xuống xe: “Chiêu này anh học ở đâu vậy?”
Quý Phàm Trạch nhẹ nhàng cong khóe môi, cười mà không nói, bàn tay nóng bỏng thuận thế đặt trên eo Chung Ngải, ôm cô đi đến cửa lầu.
Trong vài bước ngắn ngủi ấy, hơi thở của Chung Ngải tràn ngập mùi ẩm ướt của mưa hoà cùng với mùi hương mát lạnh dễ ngửi trên quần áo của người đàn ông. Không gian khô ráo trên đầu anh rất nhỏ, nhỏ đến mức mặc dù hai người đã dựa sát vào nhau, nhưng hơn phân nửa người Quý Phàm Trạch vẫn ướt mèm. Với cô, không gian nhỏ bé này giống như khoảng trời riêng dành cho cô do chính người đàn ông này tạo nên. Có lẽ đây mới là cảnh tượng chân thực nhất của che mưa chắn gió.
Bước nhanh đến cửa lầu, Chung Ngải vừa nhập mã khóa vừa quay đầu nói với Quý Phàm Trạch: “Cảm ơn anh. Thời gian không còn sớm, anh nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhưng Quý Phàm Trạch lại không hề có ý muốn đi tí nào.
Anh nhướng mày, đáy mắt ánh lên vẻ sung sướng, “Em không mời anh vào nhà ngồi à?”
Danh Sách Chương: