Khi Vãn Thanh Ly đến thì chỉ thấy trợ lí Na và Thừa Hành Lâm đứng đó, khuôn mặt cả hai đều căng thẳng, cô vội vàng hỏi đáp thăm tình hình nhưng chỉ nhận được tiếng thở dài. Nói chuyện một lúc thì chị Na đi gặp người quen để có gì nhờ giúp đỡ, chỉ còn lại Vãn Thanh Ly và Thừa Ảnh Lâm.
– Cứ tưởng xong xuôi rồi cơ, đúng là thích trêu ngươi mà.
Vãn Thanh Ly vò đầu bứt tai, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ tức giận. Thừa Ảnh Lâm nhìn cô cười cười, đưa tay xoa đầu cô:
– Đừng lo lắng thế làm gì! Tôi đã cho người đi tìm hiểu chuyện này rồi, chắc chắn sẽ giải quyết được.
Vãn Thanh Ly liếc nhìn anh, cúi đầu, chân lùi lại phía sau để tránh cái tay của anh đang đặt nhẹ trên đầu cô. Vãn Thanh Ly khoanh tay trước ngực, vẫn là vẻ xinh đẹp đầy kiêu ngạo ấy, miệng cười nhẹ, nói với giọng đầy châm chọc.
– Thay vì sai người đi giải quyết, sao anh không tự mình làm luôn đi, chẳng hạn như đăng tải lên trang cá nhân của anh chẳng hạn?
Nghe cô nói, Thừa Ảnh Lâm cau cau mày, khuôn mặt vẫn giữ nét tao nhã, ung dung suy nghĩ rồi trả lời:
– Cô tự tin đến mức nào thế?
– Haha nếu tôi không tự tin thì còn nhận chụp bộ ảnh này sao? Tôi nói như thế anh thích thế nào thì thích.
Vãn Thanh Ly nhếch miệng cười, đi lướt qua người Thừa Ảnh Lâm rồi rời khỏi đây. Thừa Ảnh Lâm đứng xỏ tay túi quần, mắt dõi theo bóng lưng của cô đến khi khuất hẳn, khuôn mặt anh trở nên căng thẳng, ánh mắt thâm trầm tựa biển sâu, không ai có thể biết được anh đang nghĩ gì. Người phụ nữ này thật thẳng thắn, biết trang cá nhân của anh rất ít đăng tải ảnh gì, hầu như là sống kiểu lowkey, thế mà vẫn cao ngạo đề nghị như thế. Khí chất này đúng là chỉ có một mình Vãn Thanh Ly, hành xử đầy kì lạ.
_____________________
Tập đoàn Dược thị
Trong sảnh chờ, một người phụ nữ đang ngồi trên ghế uống trà, khuôn mặt cứ cau có khó chịu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ. Tử Đằng đứng bên cạnh, hai tay chắp vào nhau, bộ dạng đầy khó xử.
– Cô Hạ, Dược thiếu của chúng tôi không có thời gian rảnh đâu. Dù cô có ngồi cả ngày thì thiếu gia cũng không muốn gặp, tôi tưởng cô phải biết chứ?
Hạ Khanh Khanh thở dài, khuôn mặt tỏ ra buồn bã, nói với giọng tủi thân.
– Thôi mà thư kí Tử, tôi thật sự muốn gặp vì có chuyện cần nói, anh châm trước cho tôi một lần đi.
Tử Đằng chống tay, cực kì chán nản, cậu chẳng muốn ở đây nói chuyện với bà cô này chút nào. Hạ Khanh Khanh này cứ tỏ vẻ hiền lành vô tội thật khiến người ta chán ghét, thảo nào thiếu gia nhà cậu chẳng thèm để vào mắt.
Cậu vừa định rời đi thì chợt nhìn thấy bóng dáng của một người từ cửa tiến lại gần, cậu nhận ra ngay đó là Vãn Thanh Ly, dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, kiểu cách ung dung đi thẳng vào tập đoàn Dược thị này thì chỉ có cô mà thôi, còn ai như vậy nữa đâu chứ.
Vãn Thanh Ly cũng thấy nên tiến thẳng ra phía cậu, khoanh tay hỏi:
– Dược Hắc Thần đâu?
Tử Đằng gặng cười, xoa xoa hai tay vào nhau mà đáp lại:
– Khoan đã cô Thanh Ly, cô gọi thẳng tên thiếu gia của chúng tôi ở giữa tập đoàn thế này thì không hay lắm....!!!
– Tôi thích đấy, rồi sao? Tôi không cần quan tâm có hay hay không, tôi cần gặp anh ta ngay lập tức.
Vãn Thanh Ly chống tay, trừng mắt, giọng điệu đanh đá chua ngoa nhìn Tử Đằng, trông cứ như một nữ hoàng đanh ra lệnh cho thuộc hạ vậy. Người phụ nữ này nhìn thì xinh đẹp nhưng thật biết cách áp bức người khác, Tử Đằng nghe cô gằn giọng mà nuốt nước bọt, đứng sang một bên để dẫn cô lên tầng.
– C-cũng được thôi, thiếu gia cũng nghĩ là cô sẽ đến nên bảo tôi ở dưới đây chờ sẵn.
Vừa dứt câu, Tử Đằng thấy cứ sai sai. Cậu lại nói linh tinh tiếp rồi, thiếu gia mà biết chắc sẽ túm đầu cậu mất. Vãn Thanh Ly càng mở to mắt, tay cuộn thành nắm đấm trông cực kì tức giận.
Haha hay lắm Dược Hắc Thần, còn biết là tôi sẽ đến cơ đấy!!
Khi vừa định tiến ra phía thang máy để đi lên, chợt một tiếng thét từ phía sau khiến hai người phải khựng lại, quay người nhìn. Hạ Khanh Khanh ngồi đó thấy cô thì đứng bật dậy, chỉ thẳng tay về phía đó rồi thét tên cô, những nhân viên đang làm việc đều nhìn cô ta. Vãn Thanh Ly cười hứng thú, đứng chống tay dõi theo bước chân của Hạ Khanh Khanh đang tiến lại gần.
– Thư kí Tử, sao cô ta lại ở đây? Cậu còn định cho cô ta lên gặp Dược thiếu, còn tôi thì ngồi ru rú ở đây cả tiếng đồng hồ sao?
Tử Đằng còn chưa kịp trả lời, Vãn Thanh Ly đã nhanh hơn một bước, nói với điệu châm chọc:
– Thật tội cho cô quá nhỉ? Xem ra anh ta ưu tiên tình một đêm hơn là cô vợ chưa cưới đấy.
Nghe ba chữ "vợ chưa cưới", trong lòng Tử Đằng loé lên sự nghi hoặc. Chẳng phải chỉ là lời nói đùa của Phu nhân Dược gia 10 năm trước hay sao, thế mà giờ bà cô Hạ Khanh Khanh này vẫn cho rằng đó là thật.
Hạ Khanh Khanh trừng mắt, tức đến ê răng rồi, những tia máu trong mắt cô ta nhìn thật đáng sợ. Cô ta định nắm lấy cổ áo Vãn Thanh Ly nhưng Tử Đằng đã nhanh chóng bắt chặt lấy cổ tay cô ta rồi hất mạnh. Cậu phủi phủi tay áo, nói với giọng nghiêm nghị:
– Cô còn làm loạn nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy. Cô Vãn là khách hiện tại của chúng tôi, nếu cô đụng đến cô ấy thì đừng trách thiếu gia độc ác. Mời cô về cho, Hạ Khanh Khanh.
Gì đây? Nghe cậu ta nói mà Vãn Thanh Ly cũng phải giật mình đấy, nghe cứ như kiểu bà đây là người phụ nữ của vị thiếu gia đó vậy. Tuy không thích lắm nhưng nghe thật sự rất oai, oai đến mức khiến cho bà cô Hạ Khanh Khanh tức lộn ruột, răng cắn chặt môi không nói nên lời.
Trước khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, Vãn Thanh Ly đứng trong đó vẫn nhếch miệng cười, nháy mắt một cái với cái người bị bỏ bên ngoài. Cửa thang máy đóng lại đưa hai người lên tầng.