– Muốn uống hay ăn gì đó không, em ghé sang nhà hàng kia mua luôn.
Trợ lí Na liền gật đầu đồng ý. Cao Bách Điền liền tiến sát đến, kéo tay Vãn Thanh Ly:
– Để tôi đi cùng em, ăn gì tôi mua hết.
– Khỏi cần, anh đứng yên đây đi, đừng có đi theo tôi.
Vãn Thanh Ly lườm lườm Cao Bách Điền rồi cầm túi quay phắt người đi, đi từng bước về phía nhà hàng gần đó, đảo mắt nhìn lên khung cửa kính tầng ba.
Thoáng một cái, Dược Hắc Thần đã thấy cô xuất hiện ở tầng ba của nhà hàng, đứng nói gì đó với nhân viên. Cô nàng còn lướt qua anh, nhếch miệng cười cười, Dược Hắc Thần không lúc nào rời mắt. Chẳng phải là phong cách trang điểm nhẹ nhàng thế này, lần đầu tiên anh thấy ở cô, làm sao có thể không nhìn được. Thẩm Bạch Dương để ý nét mặt anh khi cô nàng xinh đẹp kia lướt qua, quả nhiên là có vấn đề.
Để ý thấy Vãn Thanh Ly đi một mạch về phía nhà vệ sinh, Dược Hắc Thần không do dự mà đứng hẳn lên, chỉnh lại cà vạt rồi nói với Thẩm Bạch Dương:
– Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.
Nói rồi anh tiến về phía nhà vệ sinh, khuôn mặt Thẩm Bạch Dương trở nên căng thẳng, không thèm nhìn theo người đàn ông. Buổi hẹn lần này, mục đích của cô thất bại, nhất định sẽ không để yên.
Vãn Thanh Ly đứng trước bồn rửa tay, thò tay vào túi xách lấy một thỏi son ra rồi tô nhẹ lên môi. Người phụ nữ vừa nãy ngồi cùng Dược Hắc Thần, cô nhìn qua là biết ngay đó là nữ chính trong cốt truyện thực. Theo cốt truyện thì nữ chính tên Thẩm Bạch Dương đó không hề quan tâm đến việc hôn ước mà chỉ có hứng thú với việc kinh doanh, lần đầu gặp đã đưa đề nghị hợp tác với Dược Hắc Thần khiến anh cảm thấy rất bất ngờ và thú vị, vì vậy hai người họ tiếp xúc với nhau rồi nảy sinh tình cảm.
Haha! Đúng là truyện. Vãn Thanh Ly cười thầm, bây giờ thì cô đã xuất hiện, không thể để chuyện giữa hai người đó xảy ra, như vậy thì hành trình trả thù của cô sẽ thất bại mất. Nhìn qua tấm gương phản chiếu, bóng dáng người đàn ông đã xuất hiện đang đứng dựa vào thành cửa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy dò xét nhìn cô chằm chằm.
Vãn Thanh Ly không quay người lại, vẫn tiếp tục tô son, bặm bặm môi. Dược Hắc Thần "hừ" một tiếng rồi mới cất tiếng, giọng điệu cực kì thấp.
– Là em cố tình, đúng không?
– Dược tiên sinh nói gì, tôi không hiểu!
Con mẹ nó! Thật sự là cố tình. Nhưng mà, Vãn Thanh Ly cứ tỏ ra là không hiểu đấy, thì sao nào. Khoé mắt Dược Hắc Thần giật giật, anh đi đến gần rồi xoay người cô lại, ép cô lùi lại một bước dựa vào thành tường, ánh mắt anh khoá chặt vào khuôn mặt cô, giam giữ cả thân thể cô giữa hai tay mình.
– Vãn Thanh Ly, em được lắm. Rõ ràng là cố tình đến đây để gây sự chú ý của tôi, lại còn thân mật chụp ảnh như thế, đúng là gan to bằng trời.
– Haha, buồn cười thật, công việc của tôi Dược tiên sinh quản được sao?
Vãn Thanh Ly bật cười đầy giả tạo. Đúng là cô cố tình đến đây, cố tình khiêu khích anh ta, mục đích của cô chưa bao giờ là thất bại, để xem anh ta làm gì nào.
Dược Hắc Thần lườm nhẹ cô, nheo nheo mắt, nhếch miệng cười:
– Tôi là người đứng đầu công việc của em đấy, tôi muốn quản thì tôi quản, muốn em mất việc thì em cũng sẽ mất thôi.
Vãn Thanh Ly tắt cười, mắt mở to nhìn anh chằm chằm. Cái vẻ cao cao tại thượng coi thường người khác như thế, cô cực kì ghét, anh ta lúc nào cũng cho mình là đúng. Nhưng lời nói anh ta cũng không phải là sai, cô căn bản là không chống lại được. Nếu đã không được thì chẳng phải tốn công nữa, đạt được mục đích của mình rồi thì cô ở lại làm gì.
Vãn Thanh Ly nghiêng đầu tỏ vẻ ngốc nghếch, định cúi người vòng qua cánh tay của anh để đi ra ngoài, nhưng Dược Hắc Thần nhanh chóng đẩy cô lại, tiếp tục giữ cô trong vòng tay mình. Anh liếm môi, mắt phượng trở nên thâm thúy, đảo mắt nhìn toàn bộ khuôn mặt cô, trang điểm ngọt ngào thế này nhưng nội tâm của cô nàng thì thật sự chẳng phải dạng vừa.
– Việc gì em phải chịu đựng gần gũi với đám người đó như thế, nếu không thích thì chỉ cần nói một lời với tôi, tôi sẽ giúp.
– Anh biết được là tôi đang chịu đựng sao? Haha, Dược tiên sinh, anh coi thường người ta quá rồi đó. Gần gũi thân mật với đàn ông là việc tôi thích nhất mà.
Tức thật! Anh đã có lời như thế, cô nàng này toàn nói vẻ châm chọc là muốn anh tức chết đây mà. Dược Hắc Thần nhíu mày, tay nâng cằm của Vãn Thanh Ly lên, nhìn vào đôi môi đỏ vừa ngọt ngào vừa gợi cảm của cô rồi cười:
– Đấy là do em tự nói đấy nhé!
Vừa nói, Dược Hắc Thần cười đầy gian tà rồi ôm chặt eo cô ép vào người mình, cúi mặt hôn lên đôi môi mà anh đã ngắm nhìn nãy giờ, tay đặt sau lưng cô mò mẫm khoá váy muốn kéo nó xuống. Thân thể trắng nõn không tì vết, khe ngực cực kì gợi cảm cuốn hút anh, phải nhẫn nhịn lắm anh mới không làm tới, nhưng giờ cô đã nói vậy thì anh cũng chẳng phải nhịn làm gì nữa.
Vãn Thanh Ly giật mình, hành động này của anh ta, cô không lường trước được. Cô thật sự hốt hoảng nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, cố gắng xoay người, giữ chặt tay anh ta.
– Dược tiên sinh làm thế này thật không phải phép, đây không phải nơi anh thích làm gì thì làm đâu...
– Ha, em nói muốn gần gũi thân mật mà, để tôi cho em thoả mãn.
Càng nói, Dược Hắc Thần càng làm tới, Vãn Thanh Ly cực kì muốn dang tay tát cho anh ta một cái nhưng cổ tay cô bị giữ chặt, cả eo cũng bị ôm lấy không tài nào cựa quậy được. Dược Hắc Thần nhìn bộ dạng chống cự này của cô thì thích thú, muốn trêu đùa một chút.
– Tôi không đùa với anh, cút ra chỗ khác.
– Tôi cũng đâu nói đùa với em.
Hai người giằng co một hồi, nội tâm Vãn Thanh Ly đang gào thét. Đúng là cô cố tình đến để khiêu khích anh ta nhưng không có nghĩa là cô muốn trêu đùa, càng không muốn rơi vào trường hợp này. Nhưng tên này lại bỉ ổi hơn cô tưởng, sẵn sàng ra tay ép cô, lần này thì đúng là cái mồm làm hại cái thân rồi.
Tiếng bước chân bên ngoài vọng lại càng gần hơn, Dược Hắc Thần cũng nghe tiếng nên đành buông cô ra, Vãn Thanh Ly cũng đứng thẳng người, mắt hướng ra phía cửa để xem là ai.
Trợ lí Na cùng Cao Bách Điền đợi cô lâu quá, đã nửa tiếng rồi mà chưa thấy cô nên đã đi vào xem. Hỏi nhân viên thì họ nói cô vừa vào nhà vệ sinh nên hai người định ghé qua để gọi. Ai ngờ vừa đến cửa khu vực bồn rửa thì lại thấy cô ở đó, đứng ngay bên cạnh một người đàn ông khác, mà người đàn ông đó lại chính là Dược Hắc Thần.
Trợ lí Na đứng bất động nhìn hai người, không biết nói gì hơn. Cao Bách Điền nhíu mày, mắt liếc qua khuôn mặt của Vãn Thanh Ly, nhìn đôi môi đỏ đã nhoè son là anh ta biết ngay có chuyện gì vừa xảy ra.