“Đại học Viễn Hoa. Các bạn sinh viên chuẩn bị xuống xe. Vì phía trước không có trạm nên xe dừng ở đây thôi.” Bác tài truyền giọng lại phía sau.
Xe vừa đổ lại mọi người liền tranh nhau đổ xuống, riêng An Tịch Vy chỉ nép ở một góc chờ đến khi thưa người cô mới dám nhấc chiếc vali bước theo sau.
Cô ngẩng mặt nhìn phía đằng xa, cô thật sự phấn khích khi nhìn thấy dòng chữ “Đại Học Viễn Hoa” trên tấm bảng lớn.
Sau khi làm xong thủ tục đăng ký. An Tịch Vy nhanh chóng được trường sắp xếp phòng.
Một tuần yên ổn trôi qua.
An Tịch Vy tranh thủ sau mỗi buổi học, cô đều đến quán ăn gần trường làm thời vụ, bưng bê, rửa bát kiếm thêm chút tiền. Tuy hiện tại chưa nghe trường báo học phí, nhưng cô vẫn phải chuẩn bị trước.
Hôm nay chỉ có một tiết kiểm tra, nên cô liền tranh thủ về phòng cất tập sách để đến quán làm sớm.
Công việc không khác mọi ngày, An Tịch Vy đang lau dọn bàn ghế, thì bỗng khựng lại khi nghe mấy cô bạn ngồi gần đó nhắc đến cái tên quen thuộc, còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào màn hình điện thoại bàn tán chuyện gì đó.
“Nhỏ đó là cái thứ không biết liêm sỉ. Nói vậy thôi chứ Trác Phi Vũ làm sao mà cưới cô ta được.”
“Phải rồi, đã dám bò lên giường đàn ông thì nói gì đến liêm sỉ, hay xấu hổ gì nữa.”
"Có lẽ họp báo vừa rồi chỉ là làm cho êm chuyện, chứ một vị ceo đỉnh đỉnh đại danh như Trác Phi Vũ thế nào mà có thể chấp nhận một loại phụ nữ tâm cơ như vậy."
"Bởi vậy mới nói, cô ta không cam tâm mới lại chơi chiêu, tung đoạn clip này lên, cố tình để mọi người thương hại. Nhưng có lẽ cô ta đi sai nước cờ rồi."
"Tao mà gặp cô ta, tao nhất định sẽ cào rách mặt cho hả dạ, chứ đừng nói là ném trứng vào người."
An Tịch Vy liền nhíu mày khi loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của họ. Cô liền mở điện thoại ra xem mà không khỏi sợ hãi. Không phải đã giải quyết xong rồi sao. Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó và những ánh mắt đáng sợ của họ. Cô hốt hoảng trở vào mang ba lô chạy đi mất.
"Tịch Vy, đang trong giờ làm em đi đâu vậy? Còn tiền công nữa nè." Chị chủ quán gọi với theo, gãi đầu khó hiểu.
"Ê, tụi bây. Sao tao cứ có cảm giác, con nhỏ đó giống nữ chính trong đoạn clip này quá vậy?" Cô gái chỉ tay theo hướng cô bỏ chạy.
"Phải hông? Chả lẽ nó là con nhỏ ngủ cùng Trác Phi Vũ trong khách sạn?"
"Có thể lắm nha! Nếu không sao lại bỏ chạy rồi."
Cùng lúc này, trên văn phòng của trường.
Trác Mỹ Chi vô tình trông thấy cô gái trong đoạn clip được đăng tải rầm rộ trên mạng xã hội mà bà tức điên lên. Vì người đó không ai khác chính là người mà cháu trai bà tuyên bố là vị hôn thê. Mới yên ổn được mấy ngày đã lại rần rần. Cứ liên tục làm náo loạn dư luận, loại phụ nữ như thế bà tuyệt đối không thể chấp nhận xuất hiện ở ngôi trường này.
***
Dưới sân trường.
An Tịch Vy mở di động ra xem lại mà tâm trạng cô lần nữa suy sụp. Cô không hiểu sao đoạn clip mình bị mọi người mắng chửi ở trước cửa hàng lại được đăng tải rầm rộ như vậy. Cứ ngỡ mọi chuyện đã qua đi, nhưng cuối cùng cô vẫn là tâm điểm của dư luận.
Đang suy nghĩ thất thần, chiếc điện thoại trong tay cô bỗng reo lên. Nhìn vào màn hình hiển thị, cô luống cuống khi thấy người gọi đến là bà ngoại. Cô không biết có nên nghe hay không, suy nghĩ một lúc vẫn là bắt máy.
"A lô, bà ngoại!"
[Tiểu Vy Vy, cháu làm gì mà lâu nghe máy quá vậy, mấy hôm trước nghe cháu nói đã chuyển vào ký túc xá. Thế nào rồi, ở đó có quen chưa?] Ngô Diệu Anh nói huyên thuyên không ngừng.
Đôi mắt cô rưng rưng. Bao nhiêu uất ức ùa về, cô không muốn tiếp diễn những lời nói dối. Nhưng cô lại sợ bà lo lắng.
[Tịch Vy, sao cháu không nói chuyện? Xảy ra chuyện gì rồi phải không?]
Cô cố kìm nén cảm xúc. "Dạ không có gì. Cháu chuyển vào ký túc xá ở rồi, ở đây thường hay mất tín hiệu lắm. Bà ngoại yên tâm đi, đừng lo cho cháu."
[Dù ở ký túc xá, cháu cũng phải thật cẩn thận. Ở thành phố k, đất rộng người đông nhiều thần phần phức tạp. Loại người gì cũng có. Đừng có tin lời người khác quá. Toàn là lừa gạt thôi đấy.]
Nghe đến đây cô như hiểu ra mọi chuyện mà lòng đầy uất ức. Hoá ra từ đầu chí cuối, Trác Phi Vũ chỉ lợi dụng cô, anh vốn không hề có ý định giúp cô như những lời hoa mỹ từ miệng anh nói ra. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc.
[A lô, Tịch Vy!]
Cô cố nén cảm xúc. "Dạ cháu biết rồi. Hôm nay bà ngoại đi đâu mà tiếng còi xe nhiều vậy?"
[Bà hôm nay đi dự sinh nhật của bà bạn già.]
"Dạ! Bà đi chơi vui ạ. Khi nào về gọi lại cho cháu. Chúng ta nói chuyện tiếp."
[Được, được. Bà tắt máy đây.]
Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay mà bật khóc nức nở. Nếu biết trước mọi chuyện thành ra thế này, cô đã nhất quyết không trở lại thành phố k.
***