Ông cố giữ bình tĩnh, nhìn qua một lượt mới lên tiếng. “Vy Vy, cháu có biết ông nội gọi mọi người về đông đủ như vậy là vì chuyện gì không?”
Cô thành thật lắc đầu. “Dạ… Tịch Vy không biết.”
“Hiểu Thu!”
“Dạ, có cháu.” Cô ta liền biết phải làm gì, liền lấy những thứ mà cô ta tìm được đặt lên bàn.
An Tịch Vy liền thắc mắc. “Đó là đồ của tôi, sao nó lại ở chỗ cô?”
Mẹ con Thẳm Sương vô cùng tò mò, không biết lại sắp có kịch hay gì, trong khi Trác lão mặt mày biến sắc thì Trác Phi Vũ lại vô cùng bình tĩnh.
Đường Hiểu Thu đang định trút ra thì Trác lão đã liền ngăn lại. Dù hơi thở của ông đã không còn ổn định, ông vẫn cố nặn ra một câu. “Vy Vy, ông hỏi cháu lần nữa. Cháu có chắc là đồ của mình chưa?”
“Là của cháu.”
Ông khẽ gật đầu, bàn tay run rẩy cũng dần thu lại. Vốn dĩ ông đang mong, cô sẽ không thừa nhận đó là đồ của mình. Vì ông đã thật lòng xem cô là con cháu của Trác gia mà đối đãi, nhưng không ngờ cô lại đúng là loại gái tâm cơ, nhẫn tâm xúi giục cháu trai yêu dấu của ông lừa gạt ông, xem ông như một đứa trẻ mà đùa cợt.
Đường Hiểu Thu vẫn là không đợi được, liền trút hết đồ trong túi của cô ra, ngay lập tức khiến mọi người há hốc mồm. Không thể nào chấp nhận khi trong ba lô và cả túi xách tay của một bà bầu lại có băng vệ sinh phụ nữ.
Trác Mỹ Chi vội vàng nhặt lên xem mà không nói nên lời. “Đây… Đây… Rốt… Rốt cuộc là sao?”
“Chưa hết, cháu còn vô tình thấy được thứ này.” Cô ta ném bừa mấy hộp lên mớ hỗn độn dưới nền gạch.
“…” Bao cao su? Đó không phải là loại mà mình đã chuẩn bị cho tụi nó sao? Trác Mỹ Chi biết rõ tại sao thứ đó lại có trong phòng ngủ của họ, nhưng bà ta vẫn không lên tiếng. Vì gút mắc ở đây vẫn là gói băng vệ sinh kia.
“Ôi trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa.”
Trác Chí Nam liền lớn giọng. “Còn là sao nữa. Thì cháu dâu bảo bối của ông nội, xem Trác gia của chúng ta là những kẻ ngốc đó. Nhưng xem ra, một bàn tay thì vỗ không kêu.” Còn chưa dứt câu, thì ánh mắt của anh ta đã rơi trên người Trác Phi Vũ.
“Tiểu Vũ, cháu không có gì để nói với ông à?”
Anh không trả lời cũng không giải thích, chỉ im lặng ngồi đó.
“Anh đây là không có gì để nói hay không biết phải nói gì?”
Đường Hiểu Thu liền tỏ ra thông minh nói thay anh. “Ông nội Trác bớt giận, xem ra anh Phi Vũ cũng là người bị hại. Theo cháu thì chính là cô ta, vì muốn bước chân vào giới hào môn mà không từ thủ đoạn. Dối gạt anh Phi Vũ, dối gạt mọi người. Sự thật là cô ta không hề mang thai.”
Cô ta không dừng lại.
“Theo cháu được biết, thì lần trước cô ta có đến một bệnh viện làm kiểm tra. Kết quả là cô ta không hề mang thai. Vì sợ mọi người phát hiện mà cô ta đã không từ thủ đoạn bôi nhọ bệnh viện đó khiến họ phải đóng cửa.”
Cô ta vừa dứt câu khoé môi ai kia đã ẩn hiện một nụ cười. Vì quá nóng lòng, không cần ai đánh cũng tự khai rồi. Nhưng anh không tin, cô ta có thể một mình thao túng, còn người thật sự chủ mưu vẫn tỏ ra không liên quan. Bản thân đang phải làm ma chết thay, còn tự cho mình bản lĩnh.
An Tịch Vy cũng thấy khó hiểu. Làm sao cô ta biết được chuyện này.
Cả nhà lần nữa nhốn nháo lên. Càng dấy lên suy nghĩ trong lòng họ. Vì đúng là họ có biết chuyện của bệnh viện đó.
“Đáng sợ thật. Đúng là không đơn giản mà. Mọi người nhìn đi, cô ta không chút sợ hãi luôn. Rõ là có kinh nghiệm.” Trác Chí Nam không ngừng thêm dầu vào lửa, khiến Đường Hiểu Thu càng thêm nắm chắc phần thắng.
“Ông nội Trác, cháu nghĩ ông nên sớm đuổi cổ loại gái tâm cơ này ra khỏi Trác gia đi. Nếu không, cô ta nhất định sẽ còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn nữa.”
An Tịch Vy vẫn đứng ngơ ra, nhưng hai tay cô đã siết chặt thành nắm đấm.
Đúng như họ nói. Lý ra lúc này cô nên run sợ, nhưng không. Ngược lại cô vô cùng tỉnh táo. Có lẽ một khi bị đuổi đến đường cùng cô buộc phải quay đầu cắn lại họ. Hoặc cũng có thể, đây là bản năng mạnh mẽ của một người sắp làm mẹ.
“Cô nói xong chưa?”
“Chưa. Tôi còn muốn cô phải quỳ xuống xin lỗi ông nội Trác, xin lỗi anh Phi Vũ và tất cả mọi người có mặt ở đây. Rồi cút đi ngay lập tức.”
Gương mặt ai kia liền biến sắc, vừa định ra mặt, An Tịch Vy đã lên tiếng trước anh.
“Nhưng nếu tôi có thể chứng minh thì sao?”
“Đủ rồi. Cháu chưa thấy mình quá đáng hay sao. Đi đi, ta không muốn nhìn thấy cháu nữa.”
“Ông nội, cháu không nói dối. Cũng không gạt mọi người.” Cô cúi xuống mở ngăn kéo nhỏ, lấy ra một mẫu giấy siêu âm đặt lên bàn.
“Cháu vừa khám hôm qua.”
Trác lão vừa cầm lên. Cô ta liền không bỏ qua chút cơ hội nào, không ngừng đuổi cùng giết tận cô. “Giấy siêu âm cũng có thể làm giả. Cô nghĩ tờ giấy vụn này có thể chứng minh sao?”
“Nếu không tin, ông nội có thể gọi bác sĩ tới kiểm tra. Hoặc đến một bệnh nào đó bất kỳ.”
Đường Hiểu Thu vẫn tự tin rằng cô đang nói dối. “Nếu vẫn không có?”
“Tùy mọi người xử lý. Nhưng nếu tôi không nói dối, thì những yêu cầu mà cô đã đưa ra, cô nhất định phải làm.”
“Được!” Cô ta không hề do dự, vì nếu cô thật sự mang thai, thì hà cớ gì mang theo thứ đó bên người. Nói không chừng, bây giờ cô đang rụng dâu cũng nên.
***