134.
Dù miệng lớn mật nhưng mặt Hạ Kiều vẫn không khỏi nóng lên.
Muốn biểu đạt thích một người có phải là một việc rất ngượng ngùng không? Muốn giấu người ấy khỏi gió hè nóng nực, trân trọng đặt trong căn phòng điều hòa mát mẻ, mải tìm kiếm mãi không thấy, hóa ra người đã chờ trong phòng từ bao giờ. (???)
Em thích anh.
Muốn lớn tiếng nói anh biết, lại muốn thì thầm vào tai anh.
Lục Trần bỗng nhiên cúi thấp đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt tinh tế ấy như thể đang xác nhận ý cậu.
Hạ Kiều lúng túng hạ tầm nhìn, lại thấy một bàn tay vươn tới nắm tay mình.
Lục Trần hôn lên đầu ngón tay cậu, cứ thế nhẹ nhàng chạm một cái khẽ khàng, nhiệt độ nóng bỏng khiến cậu lập tức cuộn bàn tay, mở mắt thật to.
Hạ Kiều chưa từng bị kích thích như vậy, ngốc ngốc cong đầu ngón tay, lại ngốc ngốc giơ tay ra trước mặt anh hỏi: “Lúc nãy chưa phản ứng kịp, hay là anh lại hôn thêm một lần đi?”
135.
Bàn tay Lục Trần phủ lên ngón tay cậu đang hạ xuống, hơi thở hai người giao triền với nhau.
“Lục Tự Trác”.
“Dạ?”
Lục Trần trực tiếp sát tới, đôi môi dán vào nhau nóng bỏng, vừa mềm mại vừa ướt át. Mềm mại là răng môi, ướt át là đầu lưỡi giao nhau, nhẹ nhàng liếm láp trong khoang miệng.
Hạ Kiều không kịp phản ứng chỉ có thể thuận theo, hơi thở giao hoán, miệng tê dại.
Ôm hôn hết sức kiềm chế, mắt Lục Trần như cuộn trào sóng lớn. Hạ Kiều cảm giác như mình sắp bị xé nát, cậu căn bản không nghĩ rằng Lục Trần đã chịu đựng bao lâu, bình tĩnh đem cậu vào trọn tầm mắt.
Người này rồi sẽ nổi tiếng, sẽ có càng nhiều càng nhiều người yêu thích em ấy. Giữa những tiếng thét hâm mộ chói tai, có lẽ sẽ có một ngày anh dần bị lãng quên, đến khi hoàn toàn biến mất trong thế giới của em ấy.
Lục Trần tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, anh lấy tay mình che mắt cậu, đầu độc cậu trong bóng đêm của chính mình.
Anh tỏ ra yếu thế nói xin lỗi, một bên vuốt ve cái gáy mềm nhẵn của Hạ Kiều mà thương cảm, cũng muốn cắn lên da thịt em ấy, sắc bén trong đôi mắt dần lộ ra.
Kết quả này là niềm vui ngoài mong đợi.
136.
Rời đi không bao lâu Khang Viễn đã thấy lo lắng gọi điện thoại cho La Diệu, quả nhiên giống như một vị cha già.
Khang Viễn: “Tên Lục Trần đó cuối cùng là muốn làm gì? Đầu tiên để lộ ảnh, bây giờ lại để mọi người đều biết… Anh ta không phải thực sự muốn chèn ép Hạ Kiều đó chứ?”
“Sao vậy được…”, La Diệu nói, “Cậu ta rất quan tâm người em trai này, cậu đừng suy nghĩ nhiều”.
Khang Viễn bán tính bán nghi: “Vậy thì vì sao?”
La Diệu: “Vì Hạ Kiều không về Lục gia, Lục Trần thì không tiện nhúng tay vào công việc của cậu ấy”.
Khang Viễn im lặng.
“Anh ta muốn nâng Hạ Kiều?”
“…Tôi không biết”, La Diệu nói, “Tâm tư của vị thiếu gia này tôi đoán không ra, lúc đi học không đoán được, bây giờ càng không đoán được”.
La Diệu nói thêm: “Cậu quan tâm cậu ta như vậy còn nhiều hơn tôi”.
Khang Viễn: “Quan tâm anh làm gì? Công ty sắp đóng cửa chắc?”
La Diệu: …
La Diệu: “Chuyện đó không cần cậu quan tâm”.
137.
La Diệu thời học sinh đã biết Lục Trần, hai người không lớp nhưng anh vẫn thường nghe người khác nhắc tới.
Tướng mạo tốt, gia thế thành tích tốt, đặc biệt khiến các nữ sinh mê như điếu đổ. Nếu trường học thống kê nhân khí vườn trường, hiển nhiên Lục Trần ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy này là số một.
La Diệu lại cảm thấy người tên Lục Trần này ưu tú thật, nhưng không giống kẻ vướng khói lửa nhân gian.
Những lần người này cười không nhiều, mỗi lần cũng chỉ vài giây ngắn ngủi. La Diệu nhớ kĩ có một lần người này nghe điện thoại, đầu bên kia có tiếng nói rất lớn, mở đầu chính là một tiếng “Anh ơi!”
Lục Trần đáp lại không nhiều, chỉ cúi đầu thỉnh thoảng nói một tiếng, đa số là yên lặng nghe, khóe miệng hơi nhếch lên chút đỉnh.
Hình ảnh này nếu có nữ sinh thấy được chắc chắn sẽ lọt top đề tài nói chuyện hot nhất tuần.
La Diệu tặc lưỡi, chờ người này cúp điện thoại mới nói: “Cậu còn có em trai cơ đấy?”
“Ừ”, dù vẫn mặt liệt như cũ nhưng Lục Trần vẫn hiếm có trả lời, “Em ấy tên Lục Tự Trác”.
La Diệu thấy như não mình không đủ dùng, dĩ nhiên anh nhận ra cảm xúc khác thường trong lời nói Lục Trần, chỉ đành máy móc gật đầu.
138.
Khi ấy Lục Trần thực sự xem Lục Tự Trác như em trai mình, một đứa trẻ được quan tâm thì dù nói gì cũng thấy như bôi mật trong lòng thôi. Hai người không mang bất cứ mục đích gì ở cạnh nhau không phải rất trong sáng hả?
Vậy bây giờ thì sao? La Diệu nghĩ tới méo đầu, không biết có nên nói với Khang Viễn không, với tính cách tạc mao của người này… Hay là thôi.
Anh nghĩ tới Hạ Kiều, đối với anh Hạ Kiều có ấn tượng rất sâu, không chỉ vì đó là em trai Lục Trần mà còn vì một nguyên nhân khác.
Trong vài lần ít ỏi Hạ Kiều hoạt động trên sân khấu, La Diệu đã từng một lần tham gia với tư cách khách mời.
Khi ấy Hạ Kiều còn quá ngây ngô, đứng trước đám đông còn rất khẩn trương, ngón tay nắm micro đến mức trắng bệch.
La Diệu chỉ nghĩ người này lo lắng quá thôi, ai ngờ sau khi nghe tin mới biết Hạ Kiều bị té xỉu vì cảm nắng, lúc đó còn đang sốt, nhưng hoạt động thì hôm sau vẫn có.
Khang Viễn sang nói chuyện, ý là từ chối hoạt động hôm sau, chỉ là show thương mại đến hát một bài mà thôi.
La Diệu vốn cũng có ý này, nếu để Lục Trần biết em trai bảo bối bé bỏng yêu dấu của cậu ta tới đây khổ sở thì anh sẽ chết thảm mất.
Nhưng Hạ Kiều lắc đầu nói: “Ca hội biểu diễn đã không nhiều rồi mà… Có lẽ mai tôi vẫn đi được thì sao?”
Thấy Khang Viễn chuẩn bị tức giận, Hạ Kiều hốt hoảng suy tay, “Ấy không phải, em không phải không tự biết quý trọng bản thân, thế nhưng bây giờ em mười bảy rồi, bây giờ không liều… thì chờ lúc nào đây?”
La Diệu thầm hiểu rõ.
Không chỉ duy nhất Hạ Kiều.
Kể cả người xuất đạo hay chưa xuất đạo có ai mà không nghĩ thế? Không liều mạng một lần thì còn phải đợi tới khi nào?
Mười bảy nghĩ vậy, hai mươi bảy vẫn như vậy.
Cho nên họ vĩnh viễn đều liều mạng.
Chỉ là thời hạn cho một giấc mơ quá ngắn.
Có người dùng cả mạng sống để theo đuổi nó, cuối cùng vẫn không nắm được trong tay.
139.
Hạ Kiều đem lại cho người khác cảm giác nhẹ nhàng và thanh thuần, thiết lập ban đầu của công ty cũng không hướng cậu tới mảng diễn. Dĩ nhiên một nguyên nhân lớn là cậu diễn quá kém, đến hình tượng ban đầu cũng chưa làm cho tròn.
Các fan của Hạ Kiều đều tự nhận mình là ‘mama’, có thể thấy trong mắt các cô gái cậu là đối tượng cần được bảo vệ.
Thiếu niên với tiếng hát trong trẻo, cười lên ấm áp như mùa hè trở thành đối tượng cần bảo vệ.
Có thể trong mắt nhiều người đây lại là một thiếu niên nhu nhược đứng dưới trời nắng chang chang hát nhưng chẳng có người nghe; mồ hôi chảy đầy vạt áo bị người mắng xấu; khi bối rối thì bị nói là làm cao; khi biểu diễn xong mỉm cười với người qua đường sẽ bị nói là cười giả tạo.
Không phải thương nhân thì đừng làm buôn bán.
Mỗi khi đặt bút lên giấy ký tên, cậu sẽ đều nói ‘cảm ơn đã yêu mến’, thái độ vừa nghiêm túc vừa thành khẩn; khi đi ở sân bay sẽ cố ý đi chậm lại để fans nhìn được lâu hơn.
Các fans coi cậu như một đứa trẻ, cậu cũng xem họ như những cô gái đáng yêu.
Sự yêu thích và quan tâm đến từ hai phía.
Cậu vẫn mạnh mẽ hơn so với người ta tưởng tượng.
Vậy nên La Diệu không lo Lục Trần bên đó sẽ có hại gì.
Hạ Kiều nếu không có ý kia thì Lục Trần có ý đồ cũng sẽ không thành thôi.
La Diệu nghĩ thì nghĩ vậy đó, nhưng lại không biết tình huống bên này như thế nào.
Cải trắng đã kề mép rồi, heo chẳng lẽ lại không ăn?
140.
“Anh thích em từ lúc nào?”
Sau cái hôn đó, Hạ Kiều trở nên lớn mật hơn, ghé vào người anh hít hà như con cún nhỏ.
Lục Trần nhẹ nhàng xoa tóc cậu rồi lại vuốt vuốt má, thấy tóc Hạ Kiều bị mình nghịch rối tung mới thu tay.
“Nói đi mà, nói đi mà”, Hạ Kiều quấn lên, cọ cọ trên lại cọ cọ dưới.
Thấy tình huống nguy hiểm, Lục Trần đè cậu lại không cho lộn xộn nữa, suy nghĩ xong mới ghé vào tay Hạ Kiều nói:
“Không nói cho em”.
Hạ Kiều: “Vậy chuyện bức ảnh…”
Lục Trần lập tức vùi mặt vào gáy Hạ Kiều.
Hạ Kiều được thế lên mặt, “Anh, trốn tránh vô dụng, em biết hết rồi”.
Lục Trần không nói lời nào.
“Chuyện bao nuôi cũng là anh cho người truyền?”
“Không phải”.
Hạ Kiều cũng biết không phải, buổi trưa cậu đã thăm dò rồi, Lục Trần không có phản ứng gì.
Phỏng chừng anh cũng không lên mạng, đúng là một ‘ông cụ’ mà.
“Vậy máy bay… anh cố ý ngồi khoang phổ thông đúng không?’
Lục Trần im lặng một chốc mới đáp, “Ừ”.
141.
“Thuốc chống say là anh cho em uống”, Lục Trần nói.
Hạ Kiều thầm nghĩ, người này tranh công như vậy là muốn được khen sao?
Lúc này có người gõ cửa, chắc là tới giao cơm.
Lục Trần đứng dậy đi lấy cơm, đến khi đồ ăn đã đặt lên bàn trà, Hạ Kiều lại hỏi: “Anh thực sự thích em sao?”
“Em còn cần xác nhân thêm không?”, Lục Trần như tùy ý hỏi lại nhưng tầm mắt đã chuẩn xác rơi trên người Hạ Kiều.
Hạ Kiều biết anh muốn làm gì, nâng cằm cười hài lòng, “Vậy xác nhận lại chút”.
Hai người quấn lấy nhau, chỉ đơn thuần là hôn môi không có kỹ thuật gì. Lục Trần khom lưng hôn lơn môi cậu phát ra tiếng chùn chụt, Hạ Kiều thì níu áo kéo anh về phía mình.
Uổng công dạy dỗ của người ‘cha già’ quản lý, giờ phút này Hạ Kiều cười ngốc nghếch, thầm định nhào lên người anh tìm chuyện tốt hơn.
Lục Tự Trác ơi là Lục Tự Trác, đúng là tên không có tiền đồ.
Hạ Kiều trong lòng thầm phỉ nhổ chính mình.
Cậu thật sự không tự tin, ngưỡng vọng đã lâu một ngày mở xoạch cửa mời vào thật chẳng chân thật chút nào.
Mình đâu có chỗ nào tốt, sao Lục Trần lại thích mình chứ?
Hạ Kiều nghĩ mãi không ra.
Bởi vì có những ngôi sao vẫn chưa tỏa sáng.
Dưới bầu trời đêm của lâu đài hắc ám, nó thu hút người không thể tìm được anh sáng về phía mình.
- Hết Chương 13-