Đêm đó hai người nói với nhau rất nhiều, mọi chuyện từ trước tới nay.
Hạ Kiều nói, Lục Trần im lặng lắng lắng nghe rồi thi thoảng đáp lại. Nói đến khi Hạ Kiều mệt rã rời, Lục Trần đầu kia điện thoại nói: “Lục Tự Trác”.
“Dạ…?”
“Em nên ngủ đi thôi”.
Hạ Kiều chậm chạp nháy mắt, cảm thấy đúng là đã mệt, cuộn người vào chăn: “Anh ngủ ngon nhé”.
Nói xong nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
Điện thoại vẫn chưa cúp, rất lâu sau mới vang lên âm thanh rất nhe, “Chúc ngủ ngon”.
Bóng đem dày đặc, có người bình yên ngủ nhưng có người lại trằn trọc không yên.
Lục Trần nhìn di động chằm chằm.
Có hơi hối hận.
Đáng ra phải mặt dày ở lại.
Cũng tại dọa sợ em ấy, ai bảo Lục Tự Trác vẫn luôn trông dễ sợ hãi như thế.
Anh muộn chậm rãi chút nhưng không nhịn được.
Người đặt bẫy là anh, kẻ buộc chặt lưới cũng là anh, đợi người lọt lưới nhưng không dám bắt lấy vẫn là anh.
Lục Trần chưa từng nghĩ sẽ bẻ gãy đôi cách của người kia, anh chỉ sợ chú chim nhỏ bay đi quá xa, không còn quấn quýt mổ tới mổ lui trên ngón tay anh nữa.
Anh tham luyến nhiệt độ trên người Hạ Kiều, nếu có thể, anh muốn đêm nay ôm em ấy vào lòng.
154.
Hôm sau quay phim, vào giờ nghỉ trưa nữ chính đột nhiên nhiệt tình tới mới Hạ Kiều ăn chung cặp lồng cơm. Hạ Kiều bình thường đều ăn cơm trong đoàn nhưng đây là lần đầu được người ta bắt chuyện, cảm thấy không quá quen.
Trần Thù thay cậu giải vây: “Cậu ta ăn cùng tôi được rồi”.
Nữ chính lúc này mới từ bỏ quay đi.
Trần Thù: “Vừa hay cùng ăn luôn đi”.
Trong phòng rất nóng, bọn họ nam thanh niên đều ngồi dưới núi giả ăn cơm, ăn một nửa thì nghe được tiếng động như tiếng xì xào bàn tán.
Mấy người lục tục đi hết chỉ còn lại Hạ Kiều và Trần Thù.
Hạ Kiều thấy kì lạ, nhìn quanh lại thấy phía xa có ống kính đang chĩa về hướng này. Loại cảm giác bị theo dõi này khiến cậu lạnh người, quay đầu nhìn về phía Trần Thù, người này thế mà vẫn thản nhiên ăn cơm như thường.
“Có người đang chụp kìa”, cậu nói.
Trần Thù: “Ừ”.
Trần Thù: “Cậu đi đi”.
Hạ Kiều: “Sao?”
Trần Thù gắp một gắp khoai tây, “Bọn họ đang chụp tôi đó, cậu mau đi đi, nếu cùng khung hình có thể sẽ bị mắng đấy”, hắn giương mắt, “Chẳng lẽ cậu không biết?”
Hạ Kiều há hốc mồm, lại nhớ tới nữ sinh từng nói cậu tránh xa Trần Thù.
Như thế cũng gọi là thích sao?
Cậu không hiểu.
155.
Hạ Kiều: “Anh không khuyên mấy cô ấy sao, đoàn phim cấm chụp ảnh mà”.
Trần Thù: “Khuyên cũng vô dụng, khuyên cũng bị mắng”.
Hạ Kiều: “…”
Trần Thù cứ thế ăn cơm, phảng phất như tập mãi đã thành quen, thậm chí còn rảnh rỗi nhận xét ‘khoai tây này làm mặn ghê’, nói xong lại hỏi, “Sao cậu còn chưa đi?”
Hạ Kiều sợ chọc phiền toái nên ăn thêm mấy miếng cũng đi luôn, quay đầu nhìn lại chỉ thấy còn một mình Trần Thù ngồi dưới núi giả.
Ăn cơm một mình thật cô đơn.
Hạ Kiều thầm hỏi sao người này không chuyển qua nơi khác ăn, nghĩ xong lại tự trả lời _ mặc kệ ở đâu, nếu như họ thực sự muốn tìm thì chắc chắn có thể tìm ra.
Hạ Kiều chưa từng trải qua chuyện như thế, bị vô số ánh mắt vây quanh, hay cả hít thở cũng thời khắc bị dõi theo. Khi rời màn ảnh và ánh đèn sân khấu không biết cậu ta sẽ bị người khác tạo thành bộ dạng gì….
Chẳng kịp suy nghĩ bao lâu buổi chiều đã chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, cảnh này cậu và Trần Thù đối diễn một cảnh tranh chấp, Hạ Kiều vừa muốn túm cổ áo Trần Thù đã có tiếng người kêu: “Cách xa anh ấy ra!!!”
Đạo diễn trực tiếp hô ‘cắt’, vì đây là studio nên người không có phận sự không được phép ra vào, các nhân viên tản nhau đi tìm người phát ra âm thanh kia.
Trần Thù: “Xin lỗi”.
Hạ Kiều không biết nói gì cho phải, cậu chưa từng diễn cùng người nổi tiếng như Trần Thù, đây cũng là lần đầu gặp phải tình huống này.
156.
Buổi tối hoàn thành công việc, Khang Viễn tới đón cậu, vừa gặp câu đầu tiên chính là: “Đội mũ đeo khẩu trang vào”.
Hạ Kiều: “?”
Khang Viễn: “Đoàn phim đã thông báo với tôi rồi, fan Trần Thù nổi danh điên lắm, đi vòng cửa sau đi thôi. Cũng không hiểu mấy cô ta sao lại không vừa mắt cậu, rõ ràng người hắn ta hôn là nữ chính cơ mà”.
“Cảnh đó là đóng thế mà?”
“Không phải chứ”, Khang Viễn liếc mắt, “Vậy nếu hôn thật thì không biết thế nào nhỉ?”
Hạ Kiều: [Em tan làm rồi!]
Lục Trần: [Đang ở đâu?]
Hạ Kiều: [? Cửa sau]
Lục Trần: [Ừ]
Hai phút sau, Lục Trần xuất hiện trước mắt.
157.
Hạ Kiều kéo khẩu trang xuống cằm, “Anh… sao anh tới đây?”
Lục Trần đứng trước mặt cậu, “Hôm qua nói rồi”.
Hôm qua anh nói “Mai gặp lại”.
Hạ Kiều kéo khẩu trang về để che lại nụ cười xán lạn trên mặt, thế nhưng lại bị đôi mắt sáng cong cong bán đứng.
Không hổ là anh cậu, nói được làm được!
Khang Viễn vừa lái xe tới đã thấy hai người đang đứng góc đường nói chuyện.
Người sáng suốt đều nhìn thấy trên người cậu thiếu niên toát lên niềm vui, hai người đứng gần nhau, người đàn ông giúp cậu đè vành nón trông cũng vô cùng dịu dàng.
Khang Viễn hơi sững sờ nhưng vẫn không rõ được cổ quái chỗ nào, không nghĩ nhiều dừng xe trước mặt hai người cẩn thận chào: “Lục tiên sinh”.
Lục Trần giương mắt như thể dịu dàng mới vừa rồi là ảo giác, khuôn mặt lạnh như đá đối diện với Khang Viễn.
158.
“Hạ Kiều, mấy bữa tới cậ đều phải quay phim nhỉ?”, Khang Viễn giả bộ quay đầu nhìn người ngồi ghế sau.
Hạ Kiều: “Dạ, em biết mà”.
Không, cậu không biết gì hết!
Khang Viễn sợ nhất là Lục Trần đưa Hạ Kiều đi tới mấy nơi như quán rượu này nọ, tốt xấu gì cũng là thần tượng, tuy rằng không nổi lắm nhưng tốt nhất vẫn nên đừng để kẻ khác nắm đằng chuôi. Huống hồ bây giờ mọi người đều xem Hạ Kiều thành tiểu thiếu gia Lục gia rồi, nếu lộ chút tin tức gì không hay cũng đều cực kỳ bất lợi.
Anh mong Lục Trần có thể hiểu điều này, đáng tiếc Lục Trần ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn anh mà đều quay về phía Hạ Kiều nghe cậu nói chuyện.
“Anh, em kể anh nghe…”
Hạ Kiều bùm bùm nói một trận.
Lục Trần: “Ừ”.
“Hôm nay ở trường quay bọn em…”
Lục Trần: “Ừ”.
“Trưa nay em ăn cơm với Trần Thù…”
Lục Trần chuẩn xác bắt được trọng điểm: “Trần Thù là ai?”
Khang Viễn: “……….”
Tôi không nên ở trong xe, tôi nên nằm gầm xe thì hơn…
159.
Lái xe đến địa điểm Lục Trần báo là một khách sạn cách khách sạn công ty bố trí không xa.
Khang Viễn đoán tám phần mười đây là nơi Lục Trần ở, bán tín bán nghi mở cửa xe.
Lục Trần mang Hạ Kiều tới chỗ anh ta ở làm chi?
Hạ Kiều ngược lại vô cùng sảng khoái, mới vừa xuống xe đã nói: “Anh Viễn gặp lại sau nha”.
Khang Viễn: “…”
Thật không còn lời gì để nói.
Khang Viễn đi rồi, Hạ Kiều theo Lục Trần vào thang máy. Thang máy chậm rãi đi lên cậu mới nhớ ra hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì?”
Lục Trần nhìn chằm chằm cậu vài giây: “Không làm gì, mời em ăn cơm thôi”.
Hạ Kiều: “Cái đó em biết, nhưng tại sao lại là chỗ anh ở… úi”.
Lục Trần bỗng nhiên dừng lại làm Hạ Kiều trực tiếp va vào anh.
“Xin…”, Hạ Kiều vừa định xin lỗi, suy nghĩ lại sửa thành, “Anh”.
(Trước nhắn tin Lục Trần có bảo phải thay ‘xin lỗi’ thành ‘ca ca’).
Lục Trần: “…”
Lục Tự Trác, em lại nghịch ngợm.
160.
Tầng giữa khách sạn chính là nhà hàng Lục Trần đặt chỗ trước, nhân viên đưa hai người tới chỗ ngồi.
Hạ Kiều nhìn xuống dưới thấy cảnh đêm thu gọn trong mắt, từ ánh đèn dưới phố tới chợ đêm ồn ào đều biến thành những điểm nhỏ xíu.
Hôm nay có tạo hình để đóng phim, bây giờ tóc hơi tản ra, đuôi tóc vểnh lên. Lục Trần nhìn cậu, ban đầu cậu không kịp phát hiện nhưng bị nhìn mãi cũng nhận ra, hỏi:
“Sao anh nhìn em mãi vậy?”
“Tóc”, hai người ngồi đối diện nhau, Lục Trần do dự, “Xoăn”.
“À cái đó hả”, Hạ Kiều vuốt tóc chỉ vào đầu mình, “Chị trang điểm cuốn giúp em đó, anh muốn sờ thử không?”
Cậu hỏi đã tự nhiên lắm nhưng tay Lục Trần duỗi tới còn tự nhiên hơn.
Hạ Kiều cười hì hì xoay đầu không tránh, tựa như một ly nước có ga khiến trái tim người khác bốc lên từng đóa bọt khí.
__Tách tách.
Trong góc phát ra âm thanh.
Lục Trần đảo mắt, tầm nhìn dừng ở góc phía thang máy.
161.
Hạ Kiều: “Hình như lần nào chúng ta gặp gỡ cũng đều vì ăn uống nhỉ”.
Lục Trần: “Cũng có thể vì cái khác”.
Hạ Kiều sặc cơm, ngẩng đầu nhìn Lục Trần. Lục Trần không lộ vẻ gì như thể vô cùng chính trực. Cậu đành tự đánh tỉnh mình, đã muốn bứng cải trắng còn chưa đủ, lại còn mơ bóc vào bên trong!
Lục Tự Trác! Mi là đồ súc sinh!
Hạ Kiều trong lòng thầm tự mắng mình vừa nắm tay tự thưởng vào ngực một đấm.
“Có người chụp ảnh”, Lục Trần bất ngờ nói.
Hạ Kiều sửng sốt.
Thực ra lúc mới vào đây không bao lâu cậu đã có cảm giác, dường như… có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hạ Kiều nhìn theo hướng Lục Trần tỏ ý, chỉ thấy một vật như góc váy lộ ra, màu hồng nhạt.
Hình như cậu biết là ai rồi.
“Ừm”, Hạ Kiều chuyển tầm mắt về, “Em thấy rồi”.
Lục Trần chớp mắt.
“Không sao”, Hạ Kiều không tỏ ra kinh hãi, trên thực tế trừ lo lắng cho fans và Lục Trần cậu rất ít khi hoảng hốt, mắt thản nhiên sáng lên, nở nụ cười gian xảo:
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”.
162.
Đêm đó, một nick mới lập đăng bài:
[Ngẫu nhiên gặp Hạ Kiều gần đây rất nổi với… anh cậu ta? Anh họ?]
Phía dưới đính kèm hai tấm hình, một bức Lục Trần xoa đầu Hạ Kiều, bức sau hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn cơm.
Rất nhanh đã có người vào bình luận.
[Sao lại là anh họ, anh ruột chứ?]
[Hình như không tính vậy đâu, Hạ Kiều là con nuôi nhà họ Lục nhận mà]
[Nhận nuôi??? Chẳng lẽ là tình tiết kinh điển trong đam mẽo? Bá đạo tổng tài và con dâu nuôi từ bé???]
[Thôi đi, đừng có nhiều chuyện, anh em nhà người ta đang yên đang lành có cần phải nói câu đó không].
[Hạ tiểu thiếu gia nghe sung sướng ghê nơi, đúng là thủ đoạn vừa đoạt gia sản vừa đoạt tài nguyên].
[Nói nghiêm túc thì gần đây Hạ Kiều cũng đâu có tài nguyên gì ].
[Ặc… Anh em bình thường thân mật vậy sao, tôi cũng hơi thấy … ].
Hết chương 15