“Thưa ba mẹ. Thưa cô chú. Con mới về!” Cố Lam cúi đầu chào hỏi.
“Con về rồi à? Lại đây ngồi.” Bà Trương Nịnh vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống cạnh bà.
“Vâng mẹ.” Cố Lam theo sự chỉ dẫn của mẹ mà ngồi xuống.
“Giới thiệu với anh chị, đây là con gái tôi Cố Lam.” Bà Trương Nịnh niềm nở, nụ cười không ngớt trên môi, bà nói tiếp: “Con gái, đây là chú Phó Nguyên, người ngồi kế bên là vợ chú, cô Cảnh Nguyệt Hi.”
“Dạ! Cháu chào chú Phó, cô Cảnh.” Sự nghi ngờ trong lòng Cố Lam ngày càng cao, trước giờ bà Trương Nịnh chưa từng giới thiệu cô một cách vồn vã như vậy với bất cứ ai, hơn nữa hai cái họ vừa rồi cô càng nghe càng quen. Cố Lam nâng ánh mắt khó hiểu nhìn mẹ mình nhưng không được trả lời.
Bữa cơm này, mọi người ăn rất tự nhiên, mặc kệ Cố Lam ngồi bên cạnh đang sượng trân không hiểu chuyện gì. Có ai đến giải thích cho cô hiểu được không? Mục đích gọi cô về ăn cơm để làm gì?
“Không biết khi nào con trai anh chị mới đến nhỉ?” Bà Trương Nịnh đột ngột lên tiếng hỏi.
Con trai? Cố Lam mở to mắt mà nhìn bà Trương Nịnh. Đến lúc này cô còn không nhận ra nữa thì đúng là đồ con bò. Ba mẹ đang sắp xếp cho cô xem mắt. Hèn gì mẹ bảo cô phải mặc váy, hèn gì mẹ cô sáng giờ cứ thần thần bí bí, hỏi chuyện mà không trả lời. Thì ra là sợ cô nếu biết tối nay là buổi xem mắt, chắc chắn cô sẽ không về.
“Nãy nó mới nhắn tin cho tôi, mười phút nữa sẽ đến.” Bà Nguyệt Hi vui vẻ nói, khoé mắt bà cong cong làm cô liên tưởng đến một người.
“Mà Cố Lam này, con trai cô làm chung ngành với cháu đấy!”
“Là diễn viên ấy ạ?” Cố Lam tò mò hỏi.
“Đúng vậy! Không biết cháu từng gặp nó chưa nhỉ? Người ta hay gọi nó là Cảnh Duệ…” Bà Nguyệt Hi hớn hở giới thiệu con trai, Cố Lam một bên nghe càng không thể tin nổi. Không phải trùng hợp như vậy chứ? Giới giải trí cũng chỉ có một người kia tên Cảnh Duệ.
Cố Lam lúng túng không còn nghe được những lời sau đó của bà Nguyệt Hi. Cùng lúc đó, bác quản gia đi vào thông báo: “Thưa ông bà, cậu Phó đến rồi.”
Cảm xúc của Cố Lam kích động, toàn thân cô trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa như đang chờ xác thực điều gì đó. Và rồi bóng dáng người đàn ông cao ráo dần lọt vào tầm mắt, Cố Lam có phần mê mẩn mà nhìn anh, không thể trách cô được, ai mà không có phần mê cái đẹp.
Hôm nay, Phó Duệ mặc một bộ vest hợp thời, có vẻ là được cắt may thủ công, áo vest ôm sát người bao lấy vóc dáng rắn rỏi, chiếc quần tây thẳng thớm, khuy cúc áo cài kín cổ phối với cà vạt sẫm màu. Thứ đáng chú ý nhất là gương mặt đẹp như tượng tạc, đôi mắt sáng, hữu thần thu hút cái nhìn của đối phương. Trông anh như một quý ông lịch thiệp, mỗi bước đi mang đầy vẻ tự tin nhưng không hề kiêu ngạo.
Phó Duệ dường như bắt gặp cái nhìn chăm chú của Cố Lam, anh ngạc nhiên rồi lại khẽ cười, không nghĩ tới anh và Cố Lam thật sự rất có duyên.
“Chào ba mẹ. Chào cô chú. Chào em, Cố Lam.” Phó Duệ hạ thấp tông giọng, lịch sự mà chào hỏi mọi người.
“A! Cháu đến rồi à! Mau ngồi xuống đi, mọi người đều đang đợi cháu!” Bà Trương Nịnh niềm nở, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Phó Duệ.
Không cần nói cũng biết, Cố Lam đoán chắc mẹ cô đã chấm Phó Duệ rồi. Cố Lam thu lại ánh mắt, ngượng ngùng cười trừ.
“Vâng, có chút việc nên cháu qua trễ, mong mọi người thứ lỗi.” Phó Duệ cúi người tạ lỗi rồi ngồi xuống ghế.
Bà Cảnh Nguyệt Hi và bà Trương Nịnh tiếp tục nói chuyện như người mai mốt, gián tiếp kết nối hai nhà, càng nói càng hăng.
“Nếu mà đã có mặt đông đủ hết rồi, thì chúng ta có chuyện muốn bàn với hai đứa.” Lúc này ông Phó Nguyên thay mặt phía người lớn lên tiếng.
Cố Lam cũng cảm nhận bầu không khí thay đổi, cô gác đũa, chỉnh lại tư thế ngồi. Nhưng đợi một lúc cũng không thấy ai lên tiếng, phía người lớn hết tôi nhìn ông, ông nhìn bà không ai chịu mở miệng. Rốt cuộc, bà Cảnh Nguyệt Hi không nhịn được đành lên tiếng.
“Chúng ta muốn bàn đến chuyện kết hôn của hai đứa con!”
“Kết hôn?” Cố Lam khẽ la lên, cô vội vàng nhìn qua ba mẹ mình.