“Anh cũng biết chọn nhà hàng nhỉ?” Cố Lam nghiêng đầu khẽ nói.
“Không phải tôi chọn, là mẹ tôi chỉ.” Phó Duệ cúi đầu nhìn cô.
“Dì Nguyệt Hi á? Sao lại là dì chọn nơi này?” Cô thắc mắc.
“Không có gì. Đi thôi.” Phó Duệ bỏ qua câu hỏi của cô, trực tiếp dẫn cô vào nhà hàng.
Bàn của hai người được đặt tại phòng riêng, không nghĩ đến khi bước vào phòng riêng đã thấy có hai người ngồi sẵn, một nam một nữ. Bất ngờ hơn là Cố Lam gặp lại người phụ nữ đã từng cùng Phó Duệ giúp đỡ mình lần trước. Cô suýt chút nữa thì quên mất người phụ nữ xinh đẹp này, nghĩ lại bộ dáng thân thiết của hai người hôm ấy, trong lòng cô chua xót rồi xấu hổ. Nếu đã thân đến mức dẫn cả cô gái ấy đến, vậy cô không phải là người thứ ba không biết liêm sỉ phá vỡ hạnh phúc của người khác sao? Phó Duệ làm vậy để dằn mặt, nói cô phải giữ khoảng cách với anh ta sao?
Bây giờ cô huỷ hôn còn kịp không nhỉ? Mặc dù cô nảy sinh cảm giác với Phó Duệ nhưng nếu cô cố chấp thì chẳng khác tên Giang Hạ là bao. Cố Lam bối rối muốn đi không được, muốn ở lại cũng không xong.
Phó Duệ bắt gặp cô đang lúng túng, nghĩ rằng anh dẫn cô đi ăn còn dẫn theo người nhà, đành xấu hổ lên tiếng.
“Đây là em gái tôi, Phó Kiều, em đã gặp em ấy rồi. Ngồi kế bên là chồng em ấy, Tần Uyên.” Phó Duệ lịch sự giới thiệu người nhà với cô lại kéo ghế mời Cố Lam ngồi trước.
“Em gái?” Cố Lam ngạc nhiên.
“Ừ. Sao vậy?” Anh nhướn mày.
Xấu hổ một vòng hoá ra lại là người nhà, cô cười ngượng ngùng lắc đầu nhưng trong lòng lại cảm giác nhẹ nhàng hơn, sau đó nhanh chóng chào hỏi. Phó Kiều mở lời trước.
“Lúc nghe mẹ nói vợ tương lai của anh trai tên Cố Lam, chị đã nghi ngờ, không nghĩ lại là em thật.”
“Vâng. Em cũng bất ngờ khi gặp lại chị.” Cố Lam cong mắt cười.
“Muốn gặp mặt em nên hôm nay mới quấy rầy bữa ăn riêng tư của hai người.” Phó Kiều trêu ghẹo.
“Chị đừng nói thế. Phó Duệ không nói là có người nhà làm em không mang theo quà đến.” Cố Lam dứt lời, khẽ liếc mắt nhìn qua Phó Duệ.
“Quà cáp làm gì, có tặng cũng là chị tặng.” Nói rồi Phó Kiều quay sang nói với Tần Uyên bảo phục vụ lên món.
“Chị nghe nói em bị cảm?” Phó Kiều quan tâm hỏi.
“Dạ cảm vặt thôi, không đáng ngại.”
“Sao lại không đáng ngại được, để nặng bệnh hành cũng mệt mỏi lắm. Lại nói, sau hôm nay thì chúng ta là người một nhà rồi.” Phó Kiều thân thiết vỗ tau cô.
Sự nhiệt tình của Phó Kiều làm cô xoá đi cảm giác ngại ngùng, nói chuyện cũng thoái mái hơn, không còn gò bó như khi mới vào.
Bất chợt, Phó Duệ gắp vào chén cô vài miếng há cảo nóng hổi.
“Uống miếng nước rồi mau ăn đi cho nóng.”
Cố Lam nhìn anh ân cần cũng không lên tiếng, chỉ làm theo lời của Phó Duệ. Phó Kiều quan sát hai người còn e thẹn xa cách, hơn nữa cô nhận ra Cố Lam chắc chắn có thiện cảm với anh trai nhưng hành động và cách cư xử đều giữ đúng mực, nói đúng hơn là Cố Lam cố tình giữ khoảng cách với Phó Duệ. Phó Kiều dưới gầm bàn đá nhẹ chân chồng mình, lại giả bộ bất ngờ nói:
“Tần Uyên, không phải anh nói đầu giờ chiều anh có hẹn với khách hàng à?”
Tần Uyên mù mịt nhìn Phó Kiều, thấy cô ra sức nháy mắt với mình, cũng chỉ đành hùa theo.
“À đúng rồi. Em không nhắc anh lại quên mất. Vậy bây giờ chúng ta khó mà ở lại tiếp tục dùng bữa rồi.” Tần Uyên trưng ra thái độ tiếc nuối.
“Em đã nói anh rồi, có lịch hẹn thì đừng có đòi đi theo em, làm em bây giờ phải về cùng anh. Không nói chuyện được với Cố Lam.” Phó Kiều giận dỗi quở trách, mặc kệ Tần Uyên một bên bất lực nhìn vợ mình diễn kịch. Chính Phó Kiều đòi đi theo bây giờ anh lại là người cõng cái nồi oan uổng này.
Cố Lam lại tưởng hai người vì chuyện này mà cãi nhau thật, cô vội nói: “Không sao mà, sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều. Khi nào chị muốn đi chơi thì nói với em một tiếng.”
“Được rồi. Em nói nhớ giữ lời.” Phó Kiều thở dài: “Bây giờ chị phải đi rồi, gặp lại em sau nhé!”
“Em chào anh chị nhé!” Cố Lam đứng dậy muốn đưa hai người ra ngoài lại bị Phó Kiều đè lại nói không cần.
“Em còn muốn ăn nữa không?” Phó Duệ đột ngột lên tiếng.
“Tôi no rồi.”
“Vậy đi thôi!” Phó Duệ nhìn cô nói.
Bị nhìn chằm chằm, Cố Lam quay mặt đi chỗ khác: “Đi đâu?”
“Còn đi đâu được. Đi đăng kí kết hôn.” Trên mặt anh lọp vẻ đắc ý, tông giọng cũng cao hơn một phần.
Cố Lam thoáng ngây người, sau lại phũ phàng nói:
“Sắp bị gông vào cổ mà anh còn vui vẻ đến vậy!”
“Sớm hay muộn cũng phải đeo thôi.” Đôi mắt anh ánh lên ý cười dịu dàng.
Cố Lam vội vàng xoay người bỏ đi trước, trấn định trái tim đang đập thình thịch như trống dồn, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”