An Nham đã nghe Bạc Cận Ngôn nhắc tới Ôn Dung, hiện tại hắn còn bị thương nặng hôn mê trong tay cảnh sát, chưa tỉnh. Cậu cũng nghe Bạc Cận Ngôn dặn dò trước khi tách ra: Ôn Dung nói sẽ có phần quà đáp lễ cho bọn họ, lại bảo bọn họ lúc hành động phải cẩn thận. Trong lòng An Nham rùng mình, ra hiệu cho nhóm đặc công theo mình vào ngôi nhà này. Trước khi vào nhà, An Nham nhanh chóng quét một vòng, thậm chí cẩn thận nhìn từng khe hẹp góc tường, không phát hiện ra bất cứ đường dây hay công tắc kì quái gì, xác định ít nhất bên ngoài không có bom, cậu mới theo đặc công đi vào.
Ngôi nhà không lớn, chỉ có hai phòng, liếc nhìn trống không. Bởi vì từng có vết xe đổ, lúc này An Nham cảnh giác như chó săn, mở dụng cụ dò xét bom, vẫn không có gì khác thường, cậu yên lòng. Lúc này, một đặc công đi vào phòng trong hô lên: "Nơi này có cái hòm lớn!" An Nham lập tức chạy vào.
Đây vốn chỉ đơn giản là một căn phòng ngủ. Giường, bàn, tấm rèm đều là màu trắng mộc mạc. Chỉ có bên khoảng đất trống cạnh giường có để một chiếc hòm dài gần 2m, rộng 80cm, cao 50cm. Là kim loại, màu trắng bạc, một mặt thậm chí còn có điện. Phía trên xem như là cái nắp, nhưng hiện tại đóng chặt, bên trên còn có một bảng tinh thể lỏng khống chế, mơ hồ phát ra tiếng nước. An Nham rùng mình.
Đúng lúc có một người ở gần ngay hòm.
"Từ từ mở ra." Cậu nói.
Mấy cảnh sát vũ trang hợp sức cẩn thận mở hòm, dưới sự nỗ lực của mọi người, nắp dần trượt ra. Đầu tiên An Nham nhìn thấy một đám tóc dài trôi nổi trong nước. Cậu đột nhiên khẽ giật mình, bên tai vang lên tiếng Bạc Cận Ngôn: Hắn nói để lại một phần đáp lễ cho chúng ta. Có lẽ là muốn hại thêm đồng nghiệp của chúng ta. Có cảm xúc mãnh liệt nào đó đột nhiên đập vào lòng cậu. Giống như ma xui quỷ khiến, cậu nhớ tới lần đầu tiên Cố Bàng Bàng gọi điện cho cậu vẫn là sáu ngày trước, sau đó không liên lạc nữa. Cậu vì tham dự hành động tổng tiến công, bận rộn, hoàn toàn quên sạch chuyện này. Đèn pin trong tay cậu rơi xuống đất, hai tay giữ chặt nắp hòm, ra sức đẩy về sau. Nhóm đặc công bên cạnh đều giật mình, vội ngăn cản cậu: "An Nham! Cậu sao vậy? Cẩn thận có bẫy!"
Song An Nham hoàn toàn không để ý tới, hét lớn: "Buông tay!"
Mấy đặc công thấy cậu như vậy, dứt khoát hỗ trợ đẩy, cuối cùng ầm một tiếng, nắp hòm bị đẩy ra. Bên trong có một người nằm. Cả người cô bị trói chặt bằng dây thừng, có thể thấy nếu tiếp tục bị nhốt trong hòm sẽ không tìm được đường sống. Bên ngoài hòm sạch sẽ trơn nhẵn, cũng không có dấu vết giãy giụa. Nước đã bao phủ đỉnh đầu cô, sắc mặt cô trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại. Cô xinh đẹp mà trẻ trung như vậy, vẫn còn mặc quần đùi và áo phông ở nhà, chân dài tràn đầy sức xuân. Không biết người đã ngâm trong nước bao lâu, nước không ngừng từ từ dâng lên, sắp tràn ra ngoài.
An Nham ngơ ngác đứng.
"Tranh thủ thời gian cứu người!" Một đặc công ôm cô từ trong nước ra.
"Còn thở không?" Có người hỏi.
"Không còn thở...Cô ấy là ai?"
An Nham phát ra tiếng hét thê lương, đột ngột quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng của cô.
Kĩ năng của Giản Dao dù thế nào cũng không chống lại được sát thủ hồ điệp. Khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trên một con thuyền. Khoang thuyền không lớn, cũng hơi cũ, sạch sẽ. Một chiếc đèn vàng nhạt treo trên đỉnh đầu. Sóng khẽ đung đưa, cửa khoang thuyền mở ra, một người ngồi ở mũi thuyền.
Giản Dao nhớ tới hình ảnh bốn mắt nhìn nhau với Lạc Lang trước khi hôn mê, mồ hôi lạnh xông ra. Cô tuyệt đối không nghĩ tới Lạc Lang không chỉ là sát thủ hồ điệp, mà còn là...thủ lĩnh của sát thủ mặt nạ. Cô nhớ tới trong hơn một năm kia, đủ tình hình bọn họ ở chung, Bạc Cận Ngôn vẽ ra bức hoạ sát thủ hồ điệp, về tình về lý, sự thật khó mà chấp nhận nổi. Mang theo đủ loại nghi hoặc, Giản Dao đứng dậy đi về phía anh ta. Anh ta phát hiện, quay người nhìn cô. Trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc, không giống như người bình thường mà anh ta kẹp ở ngón giữa và áp út, anh ta híp mắt lại nhìn cô, sau đó đi vào khoang thuyền.
Giản Dao dừng bước, nhờ vào ngọn đèn yếu ớt trong khoang thuyền, cô thấy rõ mặt anh ta. Đúng vậy, vẫn là khuôn mặt kia, ngay cả nốt ruồi bên cạnh lông mày đều giống y xì. Không thể nào là người khác trên đời này. Hơn nữa trên đời này cũng sẽ không có người thứ hai nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Nặng nề, thâm thuý, bi thương, giống y như đúc ánh mắt anh ta trước khi ngã xuống vách núi. Tuy nhiên tại sao Giản Dao lại cảm thấy anh ta có chỗ nào khang khác? Một suy nghĩ như đốm lửa xẹt qua trong đầu cô: sát thủ hồ điệp và sát thủ mặt nạ rõ ràng là hai bức hoạ khác nhau.
Anh ta cách cô vài bước thì dừng lại, dường như cũng khó có thể mở miệng, đưa tay hít một ngụm khói. Giản Dao nhìn thấy động tác anh ta hút thuốc, trong lòng chấn động.
"Giản Dao." Anh ta khàn giọng, "Xin lỗi, tôi lại làm chuyện em ghét rồi."
Giản Dao nhìn anh ta bằng đôi mắt trắng đen rõ ràng: "Đã biết rõ em sẽ ghét, tại sao còn làm?"
Lạc Lang như thể bị đâm vào chỗ đau, cơ thể khẽ run lên. "Xin lỗi, anh không khống chế được. Anh...kiềm chế thế nào, cũng muốn ở bên em." Anh ta nói, "Giản Dao, em hãy nghe anh nói, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em. Anh bỏ ra thời gian lâu như vậy, bảo vệ bên cạnh em, nhưng thứ gì cũng không có được...Con thuyền tự lái này sẽ đi xa biên giới, chỉ cần em đi theo anh, anh sẽ không cần câu chuyện tình yêu nào khác, không cần những người khác. Phác La đã sụp đổ rồi, toàn bộ bị bao phủ trong đất lở. Chúng ta còn sống, anh sẽ dẫn em đi. Anh sẽ để cho em quên hết tất cả, chỉ nhớ mình anh, chỉ nhớ tương lai hạnh phúc của chúng ta."
Cả người Giản Dao sởn hết gai ốc, trong nháy mắt, cô gần như tin tưởng đây chính là những lời điên cuồng phát ra từ trong lòng anh ta. Tuy nhiên khi cô ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt kia của Lạc Lang, đôi mắt sáng ngời trở nên kì lạ, cô đột nhiên hiểu ra. Một kết luận đơn giản nhất, khó có thể tin xông vào đầu cô.
"Anh không phải là Lạc Lang!" Cô thốt lên.