Giản Dao ngồi bên cạnh anh, tay muốn chạm vào, nhưng vẫn buông ra.
“Ăn chút cháo nhé?” Cô khẽ hỏi.
“Không cần.” Anh dịu dàng nói.
Giản Dao gật đầu, mới nhớ ra anh không nhìn thấy, khẽ giúp đỡ anh tựa vào giường bệnh.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ, nếu là như lúc thường ngày, anh sẽ đọc sách.
Muốn em đọc sách cho anh nghe không? Những lời này đã tới bên miệng, lại không thể nói ra lời.
Vì thế hai người cứ im lặng ngồi như vậy. Cô không nhìn thấy đôi mắt của anh, không biết anh đang nghĩ gì. Rõ ràng bàn tay chỉ cách nhau có một mét thôi, lại giống như cách rất xa trong biển người.
“Cận Ngôn…” Cô hỏi, “Anh có muốn đi ra ngoài một chút không?”
Bạc Cận Ngôn nghiêng đầu.
Ngoài cửa sổ phòng bệnh có tiếng người nói chuyện, còn có tiếng chim hót líu lo.
“Không cần.” Anh dịu dàng nói.
Trong lòng Giản Dao bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, không muốn bị anh phát hiện ra, vội vàng nói: “Em đi WC một lát.”
“Ừ.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Bạc Cận Ngôn hơi ngẩng mặt lên, cảm giác tối om thật kì diệu. Trái tim con người cũng sẽ vì thế trở nên bối rối thất thố, bởi vì bạn sẽ không biết nhìn về phía nào, đi hướng nào, không biết bước tiếp theo có rơi vào vực sâu vạn trượng hay không.
Anh vô cùng im lặng, một mình ngây người năm phút.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm lấy khăn trải giường bên cạnh, ném mạnh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo, có vệt mồ hôi nhỏ, còn cả tái mét lại.
Khi Giản Dao bưng cốc trà đi tới cửa, nhìn thấy chính là hình ảnh này. Cô lập tức bỏ ấm trà xuống, chạy đến bên cạnh anh, cầm chặt tay anh: “Cận Ngôn, không sao… dần dần sẽ tốt lên.”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn khẽ giãn ra, dường như chỉ có khi ở bên cô mới không phát cáu. Anh im lặng, quay mặt đi về phía cửa sổ.
“Ừ.” Giọng nói rất khẽ.
Giản Dao nắm tay anh, không nói lời nào.
Cô không biết phải đối mặt với sự hỗn loạn của anh ra sao.
Một Bạc Cận Ngôn hỗn loạn, im lặng như thế.
Sau đó cơm được mang đến, Giản Dao cẩn thận kiên nhẫn, đút từng thìa cho anh.
Ăn xong, bởi vì tác dụng của thuốc, anh chìm vào giấc ngủ, Giản Dao cũng chui lên giường với anh. Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có người luôn khẽ vuốt ve mặt và tóc mình. Theo bản năng Giản Dao vùi sâu vào trong lòng anh, sau đó anh ôm chặt lấy cô.
“Cận Ngôn…” Cô nhỏ giọng nói, “Sau này em sẽ làm đôi mắt của anh.”
Không cần nói thêm nhiều lời. Cái gì mà không ngừng thử các phương pháp y học mới, cái gì mà bác sĩ nói hi vọng xa vời nhưng không thể từ bỏ.
Anh mù một ngày, em coi như mình cũng mù một ngày.
Anh mù đến già, em cùng anh chạm vành tóc mai.
Dường như có một giọt chất lỏng nóng bỏng rơi xuống mặt cô. Trong căn phòng mờ tối, Giản Dao không ngẩng đầu, coi như hoàn toàn không phát hiện ra.
“Tử Ngộ… tìm được chưa?” Anh chậm rãi hỏi.
Trong lòng Giản Dao đau đớn: “Tìm được rồi.”
Anh không hỏi thêm gì nữa.
“Giản Dao, anh muốn yên tĩnh một mình một thời gian.” Anh nói.
Giản Dao không nói gì.
Chiếc nhẫn trên tay lặng lẽ phát ra ánh sáng trong bóng tối.
Tựa như trái tim anh đã mất đi.
Bạc Cận Ngôn rời đi là vào một buổi chiều mấy ngày sau đó.
Khi Giản Dao trở về từ cục báo cáo công việc, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, chăn đệm được gấp gọn gàng.
Giản Dao không nói câu nào, sắc mặt tái nhợt. Cô tìm khắp tất cả các phòng bệnh trong bệnh viện, cho đến khi xác định anh đã thật sự rời xa cô.
Cùng rời đi với anh còn có An Nham vừa mới xuất viện. Hai người đàn ông này giống như hai giọt nước biến mất trên thế giới này không muốn để cho ai biết.
Cuối cùng, Giản Dao tìm được một bức thư để dưới gối. Cô ngồi ở trước cửa sổ, gió thổi tung tấm rèm, mặt trời ngả về tây, nhìn bức thư do chính tay Bạc Cận Ngôn viết.
“Dao:
Anh muốn rời đi một thời gian.
Anh từng vô cùng kiên định tin tưởng chính nghĩa. Cho đến hiện tại, niềm tin ấy vẫn không thay đổi.
Nhưng có một số việc, anh cần phải tự mình đối mặt; có một số việc cần làm sáng tỏ; có một số việc không thể từ bỏ.
Anh sẽ tự chăm sóc bản thân, hi vọng em cũng vậy.
Anh sẽ trở lại bên cạnh em vào một ngày nào đó trong tương lai, khi anh cho rằng mình đã chuẩn bị tốt.
Xin lỗi.
Cận Ngôn, tình yêu của em.”
Tuy chữ viết ngoáy, nhưng vẫn cứng cáp có lực như cũ. Có một số chữ còn viết đè lên nhau.
Anh nhắm mắt lại viết bức thư này.
Giản Dao nhìn một lúc lâu, đặt tay lên ngực, cúi đầu rất lâu.
Sân trường đại học tầm chạng vạng, ngọn đèn yếu ớt, vô cùng yên tĩnh.
An Nham đứng dưới lầu ký túc xá sinh viên nữ, vô số người ghé mắt nhìn cậu. Vẻ mặt cậu không hề dao động.
Một cô gái xa lạ chạy xuống lầu, khi đi đến trước mặt cậu, còn cảm thấy hơi khó tin: “Anh… chính là cảnh sát, An Nham?”
An Nham gật đầu: “Tôi là An Nham.”
Cô gái “A” một tiếng, nói: “Anh chờ một chút nhé, chuyện không giống như bọn tôi nghĩ rồi. Chờ một chút.” Nói xong hộc tốc chạy lên lầu.
An Nham vẫn đứng sừng sững bất động như cây cột.
Trong ký túc xá sinh viên nữ.
Cố Bàng Bàng ngồi trước bàn, hơi ngây người. Mấy cô gái đứng phía sau đều khuyên nhủ cô: “Đừng mềm lòng, Bàng Bàng, anh ta cho cậu leo cây một tháng, xứng đáng để cho anh ta chờ.” “Dám để cho hoa khôi của chúng ta leo cây.” Đúng thế.”
Ai ngờ lúc này cô gái vốn được phái xuống uy hiếp, thở hổn hển chạy lên: “Không đúng nha Bàng Bàng… Anh ta bị thương, trên cánh tay còn quấn băng đấy. Trên mặt cũng bị thương.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Cố Bàng Bàng đứng lên, không nói gì, chạy thẳng xuống lầu.
Để lại các cô gái ngơ ngác.
“Sao lại thế này? Không phải anh chỉ là người theo dõi máy giám sát thôi sao? Sao có thể bị thương chứ.”
“Còn tưởng chỉ có một bộ mặt đẹp không… Hóa ra cũng không hề đơn giản như vậy.”
Cố Bàng Bàng chạy xuống dưới lầu, từ xa đã nhìn thấy An Nham. Cô sợ đến ngây người, mới một tháng, An Nham đã trở nên gầy như vậy, cả người giống như đã trải qua một kiếp nạn lớn.
“Anh không sao chứ? Cô chạy đến trước mặt An Nham hỏi.
An Nham nhìn cô, tim đập thình thịch, mới phát hiện những ngày qua nhớ cô nhiều thế nào, nhưng sự ngượng ngùng lại ngày càng lan rộng.
“Anh không sao.” Cậu đỏ mặt.
Cố Bàng Bàng cau mày, nhìn chằm chằm băng vải quấn trên cánh tay An Nham.
“Xin lỗi.” An Nham nói, “Hôm đó chấp hành nhiệm vụ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tới.”
“Không sao không sao!” Cố Bàng Bàng vội xua tay, “Anh… người không sao là tốt rồi.”
“Ừ, anh không sao.”
Hai người im lặng một lát, dường như đều hơi mất tự nhiên.
Cố Bàng Bàng thử hỏi: “Là trong quá trình bắt người xấu bị thương sao?”
An Nham ngẩn người, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng có.
Cô ở trước mặt, đứng dưới ngọn đèn trong bóng đêm yên tĩnh, cuộc sống bình an hạnh phúc. Phải nói thế nào với cô đây, làm thế nào để cho cô hiểu, trong lúc chạy đua với sinh tử, trong nháy mắt khi tiếng bom nổ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ, không xong rồi, ngày mai không thể thực hiện lời hứa với cô.
Hóa ra đây là toàn bộ ý nghĩa của câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
An Nham khẽ cười, nói: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Cố Bàng Bàng dao động, cúi đầu: “Khi nào chúng ta ăn bù bữa cơm kia?”
Trong lòng An Nham bỗng nhiên bi thương như nước sông bao trùm. Sự xúc động đã hoàn toàn khống chế trái tim cậu. Cậu tiến lên mấy bước, dang cánh tay kéo thẳng lấy cô ôm vào trong lòng.
Cả người Cố Bàng Bàng ngây dại.
“Ồ…” Trên lầu ký túc xá vang lên tiếng hô.
“Anh… phải rời khỏi đây một thời gian.” An Nham nói, “Anh phải đi bảo vệ một người. Người đó đáng để anh tôn kính cả đời. Nếu trên thế gian này có thể dùng từ vĩ đại để hình dung, anh ấy chính là người đó. Hiện tại tình hình của anh ấy không được tốt. Anh phải đi bảo vệ, giúp đỡ anh ấy, giống như bảo vệ tín ngưỡng của bọn anh vậy.”
Cơ thể Cố Bàng Bàng vẫn tê dại, nhưng nghe xong lời An Nham nói, không hiểu sao hơi khó chịu: “Vậy… phải đi bao lâu?”
“Có lẽ mấy tháng, cũng có thể một hai năm.”
“Lâu… như vậy sao?”
An Nham từ từ buông cô ra: “Bàng Bàng, chờ anh trở lại.” Nói xong, An Nham xoay người rời đi.
Cô Bàng Bàng đứng im tại chỗ, cứ nhìn anh lên xe như thế, rời khỏi sân trường, rời khỏi tầm mắt của cô.
Đúng lúc này, xung quanh có rất nhiều người vang lên tiếng hô tán thưởng. Cố Bàng Bàng nghe tiếng ngẩng đầu, lại nhìn màn đêm đã có ánh sáng xanh hắt lên, đối diện sân trường là tòa nhà cao chọc trời khổng lồ, đồng thời bật rất nhiều đèn. Đèn được bật lên theo quy luật, bên cạnh có người lớn tiếng hét:
“Wait goddess.
A.Y.”
“Chờ anh trở lại, nữ thần! A.Y. AY này đúng là đại hiệp tình thánh, cũng kiêu ngạo quá đi.”
Đồng thời cảnh hoàng hôn khiến người khác say mê, cũng bao phủ trên một tòa nhà cao tầng nào đó trong thành phố.
Lạc Lang ngồi trước cửa sổ, chậm rãi hút thuốc. Trong phòng bật nhạc giao hưởng đinh tai nhức óc, là bản “The Manfred”.
Rèm cửa khép chặt, chỉ lộ ra một khe hở.
Một chiếc kính viễn vọng được đặt ở khe hở.
Lạc Lang hút hết điếu thuốc, đứng lên, cúi đầu nhìn vào kính viễn vọng.
Vô cùng chuyên chú.
Xuyên qua tầng lầu, xuyên qua màn đêm, xuyên qua biển người, kính viễn vọng chiếu chính xác vào khung cửa sổ kia.
Trong cửa sổ tấm rèm khẽ lay động, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ. Giản Dao mặc áo phông màu vàng ấm áp, ngồi trước cửa sổ, hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn như ngọc. Một mình ngồi im lặng rất lâu.
Ngôi nhà cô yêu, hạnh phúc trong nhà, từ nay về sau chỉ có một mình cô.
Lạc Lang rời khỏi kính viễn vọng, ngồi xuống. Bắt đầu rầu rĩ hút thuốc, cho đến khi khói thuốc tràn ngập phòng, cho đến khi màn đêm giống như biển đen bao phủ khắp trái đất. Đèn cảm ứng tự động trong phòng dần sáng lên. Ở phía sau anh ta là một bức tường, từ phòng ngủ xuyên qua hành lang, kéo dài đến phòng khách.
Trên tường tất cả đều là ảnh chụp. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn bước vào khu công nghiệp hoạt hình, Giản Dao đeo tạp dề nấu ăn trong nhà, Giản Dao trên đường đi làm…
Ảnh chụp Giản Huyên ở trong thư viện trường đọc sách, bà Giản đi chợ mỉm cười cúi đầu mua đồ ăn.
Con dao găm giết chết tên sát thủ kia vẫn còn đặt trên mặt bàn bên cạnh anh ta. Vết máu và vân tay đã được lau sạch sẽ.
Lạc Lang cúi đầu, kẹp điếu thuốc, dụi lên trán.
Nếu ly biệt khiến người ta càng bi thương, thì khi gặp lại càng khiến cho người ta sa vào lầm lạc.
Điều tất cả chúng ta cần chính là tha thứ.
Anh nói chính nghĩa và tín ngưỡng không hề thay đổi.
Anh nói anh sẽ trở về.
Bạn cũng biết chính nghĩa giống như hòn đá lạnh trong đầm, ánh trăng dưới hồ nước sâu.
Ánh sáng và bóng tối luôn cùng tồn tại.
Cho dù có lúc vẩn đục, cho dù có lúc lật nhào.
Nhưng cuối cùng biết bơi sẽ gặp phải đá, ánh trăng cũng sẽ tan tác.
Nếu cuối cùng anh vẫn trở về
Vậy xin từ nay về sau hãy nhắm hai mắt lại trong đêm tối.
Bởi vì anh đã đến rồi, hãy nhắm mắt lại.