Mục lục
Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 130: Thế giới 5 - Thế giới săn gϊếŧ (11)

Editor: Tiêu

Beta: Cua

"Không phải Thiếu tá dẫn người đi căn cứ của thợ săn sao, về nhanh vậy?" Hạ Thanh Đường hỏi.

Mạnh Giai căng thẳng, dù giờ cô đã rời khỏi tổ chức nhưng ít nhiều gì vẫn còn tình cảm với người nơi đó, huống chi chị gái Mạnh Dao của cô vẫn ở căn cứ.

Thẩm Tô đứng trước mặt Nhiếp Gia, cười lạnh: "Xong chuyện rồi thì đương nhiên phải về."

Nhiếp Gia hờ hững đối diện với anh ta.

"Đúng là bọn tôi tìm được căn cứ theo tọa độ mà Nhiếp Gia cung cấp, chỉ là lúc bọn tôi tới nơi thì đã chẳng còn một bóng người, toàn bộ trụ sở dưới lòng đất đều bị phá hủy." Thẩm Tô nhìn Nhiếp Gia, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Có thể phá hủy căn cứ trong thời gian ngắn như vậy chắc là do An Nguyên làm, chắc chắn mọi người đã rút lui từ sớm. Mạnh Giai âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là đại ca cho bọn họ đủ thời gian, thợ săn có vài chục nghìn thành viên, không biết giờ mọi người đi đâu.

"Mày muốn đến nước Hoa liền sắp xếp xong cho đám cấp dưới của mày rồi đi, cung cấp một cái căn cứ trống thành công chiếm được niềm tin của tổng thống và tướng quân, mày đúng là tính được một nước hay." Thẩm Tô nói.

Nhiếp Gia hờ hững nói: "Đó là do mày vô dụng, đầu người đưa đến tận tay rồi cũng không đuổi kịp được, chạy tới tìm tao làm gì?"

Thẩm Tô nhíu mày, quay đầu nhẹ giọng gọi Tống Noãn Dương: "Noãn Dương."

Tống Noãn Dương đẩy kính mắt, tầm mắt của cậu lướt qua vai Thẩm Tô nhìn về phía Nhiếp Gia.

Trên mặt Nhiếp Gia hoàn toàn không có biểu cảm gì, "Tốt nhất là cậu đừng thăm dò suy nghĩ của tôi, cậu sẽ hối hận."

Tống Noãn Dương hơi run.

Thẩm Tô hừ lạnh nói: "Sợ? Người như mày, dùng phương pháp này đối phó cũng không quá thích hợp. Mày có thể qua được cửa này của Tống thượng úy rồi nói."

Hạ Thanh Đường ngược lại không nói gì, cô tạm thời không tin tưởng Nhiếp Gia như Thời Kham, để Tống thượng úy kiểm nghiệm một chút cũng không có gì không tốt. Chỉ là... Tống thượng úy là một quân bài thần bí của chiến bộ, ngoại trừ sĩ quan từ cấp tá trở lên thì không ai biết năng lực của cậu ta, chỉ cho cậu ta là người bình thường, làm sao Nhiếp Gia có thể biết được?

Sau đó Hạ Thanh Đường thấy sắc mặt Tống Noãn Dương đột nhiên trắng bệch, trong mắt có kinh ngạc cùng khiếp sợ, Hạ Thanh Đường còn tưởng rằng cậu ta nhìn thấy âm mưu gì của Nhiếp Gia, cũng trở nên căng thẳng.

"Người như tao?" Nhiếp Gia tiến lên một bước, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm vào mắt Thẩm Tô, "Mày cảm thấy mày hơn được tao ở điểm nào sao? Tao nhớ không nhầm thì lúc ở sân bay Thiển Xuyên mày còn muốn thuyết phục tao phục vụ cho nước Hoa đi, bây giờ không phải là như mày mong muốn à?"

Thẩm Tô như một con báo bị chọc tức, trong mắt tràn ngập sát khí, "Đó chỉ là trước đây, trừ phi Khổng Phỉ có thể sống lại, nếu không mày mãi mãi là kẻ địch của tao."

Đuôi mắt Nhiếp Gia chợt lóe lên một tia giảo hoạt, "Thành thật mà nói, từ lúc tao gϊếŧ Khổng Phỉ cho đến giờ tao không hề có một chút áy náy."

"Mày!" Thẩm Tô tức gần chết.

Sắc mặt Nhiếp Gia lạnh lùng, "Tao gϊếŧ nó vì nó muốn gϊếŧ tao, đối với một kẻ một lòng muốn gϊếŧ tao thì tao không rộng lượng đến mức giữ mạng lại cho nó. Ngay cả mày, mày phái người tới gϊếŧ tao khi tao còn ở trại cải tạo, món nợ này tao nể mặt Thời Kham nên mới không tính toán với mày thôi. Tao biết tao từng gϊếŧ vô số người, thực sự là một kẻ xấu xa. Lãnh đạo của nước Hoa dễ dàng chấp nhận tao lại còn không truy cứu chuyện tao gϊếŧ Khổng Phỉ, điều này khiến mày không thoải mái. Chẳng qua mày cũng chẳng cần tức giận như vậy, chính mày cũng chẳng tốt đẹp gì."

"Dù tao như thế nào thì cũng không lạm sát kẻ vô tội như mày, và cũng sẽ vĩnh viễn không cho rằng một tên cuồng sát sẽ chiến đấu vì hòa bình." Thẩm Tô cả giận nói.

"Phải không?" Nhiếp Gia giễu cợt nói: "Lúc ở trại cải tạo, mày phái 3 người kia tới gϊếŧ tao, không hề nói cho bọn nó rằng tao đã thức tỉnh dị năng khác, càng không nói chuyện tao có năng lực tự chữa lành có thể lấy chip ra bất cứ lúc nào mà không bị hạn chế. Bọn nó có thể gϊếŧ tao là tốt nhất, nếu không chính là tao gϊếŧ bọn nó, điều này có thể để mày có đầy đủ lý do thuyết phục những người khác từ bỏ chiêu mộ tao, quyết định diệt trừ phần tử cực kỳ nguy hiểm là tao, lại còn có thể báo thù cho Khổng Phỉ. Đơn giản mà nói thì ba người kia bị mày phái đi tìm chết, tao lạm sát kẻ vô tội nhưng còn mày thì sao?"

Thẩm Tô trầm mặc nhìn Nhiếp Gia, dường như bị nói trúng tim đen, ánh mắt né tránh theo bản năng.

"Nếu chúng ta đều không phải thứ gì tốt, sau này mày đừng có mà khoe khoang trước mặt tao rằng mày là chiến sĩ hòa bình. Tao sẽ bỏ qua chuyện trước kia, nếu mày còn dám kiếm thêm phiền phức cho tao, tao sẽ đưa mày đi gặp Khổng Phỉ." Nhiếp Gia thấp giọng cảnh cáo, sau đó lùi về sau một bước, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, thậm chí còn cười với Tống Noãn Dương, vòng qua Thẩm Tô rời đi.

Năm ngón tay của Thẩm Tô nắm chặt, đứng tại chỗ cắn chặt răng trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.

"Tống Thượng úy." Hạ Thanh Đường nghiêm túc nói: "Nhiếp Gia có ý nghĩ gây rối gì sao? Có thể tin cậy y được không?"

Thẩm Tô cũng tỉnh táo lại, hơi mong đợi xoay người lại nhìn Tống Noãn Dương, hi vọng cậu ta có thể phủ định Nhiếp Gia.

Tống Noãn Dương toát một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt cậu ta tái nhợt, ngẩng đầu lên, khàn giọng, thất hồn lạc phách nói: "Thưa Trung tá, Nhiếp Gia y... có thể hoàn toàn tin tưởng. Y thực sự là rời khỏi tổ chức thợ săn có thành ý gia nhập quân đội, chỉ cần Thời tướng quân còn thì Nhiếp Gia sẽ không bao giờ phản bội, ngài không cần lo lắng, cũng mong ngài có thể báo cho tổng thống."

Hạ Thanh Đường thả lỏng, Thẩm Tô lại cực kỳ thất vọng.

"Tôi còn có việc, đi trước." Tống Noãn Dương hoang mang lo sợ, lúc quay người đi suýt chút nữa thì đụng phải tường.

Thẩm Tô nhận ra sự khác thường của cậu, tiến tới ôm lấy vai cậu, muốn hỏi thăm hai câu lại thấy đôi mắt chứa đầy nước mắt của Tống Noãn Dương.

Lúc Nhiếp Gia về đến nhà thì Thời Kham đã chuẩn bị xong cơm tối, sau khi ăn xong, hai người tản bộ dưới lầu,Nhiếp Gia tò mò hỏi: "Tống Noãn Dương là dị năng giả hệ cảm ứng, có thể đọc suy nghĩ, thế nhưng loại dị năng này có điểm gì khác sau khi thăng cấp không?"

"Có điểm khác biệt rất lớn." Thời Kham cười nắm chặt tay y, chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, "Giờ cậu ta có thể khống chế tư tưởng của người khác trong thời gian ngắn, thậm chí thay đổi ký ức của người đó vĩnh viễn. Bây giờ cậu ta mới chỉ cấp 3, sau khi vào cấp 4 có thể kéo dài thời gian khống chế."

Nhiếp Gia hơi nhíu mày, "Như thế này không phải là còn kinh khủng hơn cả dị năng giả hệ tự nhiên sao."

"Đúng vậy, cho nên cậu ta là át chủ bài của quân bộ chúng ta, chờ cậu ta lên cấp 5, trên đời này có lẽ sẽ bớt đi rất nhiều cuộc phân tranh."

Đa số dị năng giả đều thuộc hệ tấn công vật lý, đánh nhau máu thịt be bét, còn Tống Noãn Dương mà muốn gϊếŧ người thì mắt cũng chẳng cần chớp, chỉ cần một ý nghĩ. Chờ đến khi cậu ta lên cấp 5, cho dù thay đổi bố cục của thế giới cũng sẽ không có ai phát hiện.

May là loại dị năng này thức tỉnh trên người vai chính Tống Noãn Dương của thế giới này, cậu ta chính trực và tốt bụng, trong thời loạn thế này hai điểm ấy của cậu ta lại càng quý giá, huống chi cậu ta còn nắm giữ loại dị năng có thể khống chế lòng người - một loại dị năng cực kỳ phù hợp để làm việc ác.

Mặc dù biết đây là dữ liệu đã được cài đặt từ trước nhưng Nhiếp Gia cũng rất bội phục Tống Noãn Dương, cậu ta có năng lực để làm việc ác lại lựa chọn chiến đấu vì hòa bình. Bản thân Nhiếp Gia thì hoàn toàn trái ngược với Tống Noãn Dương, y lựa chọn đắm chìm trong cái ác, nếu không có Thời Kham, chỉ sợ rằng y sẽ trở thành một người không khác nguyên chủ là mấy.

Hai người tản bộ xong, về nhà, Thời Kham dọn bàn đem bát đi rửa, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nhiếp Gia đi mở cửa, Tống Noãn Dương đứng bên ngoài.

"Tôi có một số chuyện muốn hỏi anh." Viền mắt Tống Noãn Dương đỏ ửng, có vẻ hơi căng thẳng.

Nhiếp Gia chẳng hề chán ghét vai chính của thế giới như trước đây, y có chút thiện cảm với Tống Noãn Dương, cho cậu vào nhà, "Không phải cậu đã thấy rõ rồi à, có thắc mắc gì?"

"Tôi chỉ muốn anh xác nhận với tôi một chút." Tống Noãn Dương ngồi lên ghế sofa.

Thời Kham ở trong phòng bếp nói vọng ra, "Vợ ơi, có khách à?"

Nhiếp Gia nói: "Tống Thượng úy đến, anh cứ rửa bát đi không cần ra đâu."

Thời Kham ồ một tiếng, không nói gì nữa, Tống Noãn Dương bất đắc dĩ cười cười, có nước mắt chảy ra từ khóe mắt, "Anh và Thời Kham mới vừa gặp lại liền có thể nhanh chóng khôi phục tình cảm, tôi tới tìm anh xác nhận có vẻ là làm điều thừa."

"Cậu rất khó chấp nhận sao?" Nhiếp Gia hờ hững nhìn cậu.

Nụ cười của Tống Noãn Dương dần biến mất, dường như không chịu được sự sụp đổ trong lòng, bật khóc, "Tôi không nên khổ sở sao? Tôi và toàn bộ thế giới này, bọn tôi đều không tồn tại, là dữ liệu được tạo ra dùng để giam cầm anh. Những điều khổ cực mà bọn tôi trải qua cũng là dữ liệu được lập trình sẵn, thế giới này không có chút ý nghĩa tồn tại nào, bọn tôi cực khổ giãy dụa đến cùng là vì cái gì..."

Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, "Không có ý nghĩa thì không sống được sao?"

Tống Noãn Dương nhìn y, nhận giấy ăn Nhiếp Gia đưa cho.

Nhiếp Gia nói: "Không có ý nghĩ thì không có ý nghĩa thôi, rất nhiều người chỉ vì sống sót đã tiêu tốn toàn bộ sức lực, còn muốn ý nghĩa gì nữa? Tôi đã từng cho rằng các cậu chỉ là những chuỗi dữ liệu hư ảo, không có sự sống, không có ý nghĩa mà tùy ý tàn sát, Thời Kham không ngăn cản tôi ngay lập tức mà ảnh hưởng tới tôi từng chút một, anh ấy để tôi coi các cậu là cơ thể sống, giờ cậu lại cho rằng bản thân mình không tồn tại? Đúng là có chút nực cười."

Tống Noãn Dương trầm mặc, "Tôi chỉ là quá khiếp sợ."

"Tôi hiểu." Nhiếp Gia nói, "Cho nên tôi đã nhắc nhở cậu, đừng có đọc suy nghĩ của tôi, cậu sẽ hối hận."

Tống Noãn Dương nghe y nói mà bình tĩnh lại, có vẻ là đã chấp nhận sự thật, nở nụ cười, sự bất an trong lòng cũng dần biến mất, "Tôi cũng không hề hối hận, rất hận hạnh được quen anh, Nhiếp Gia."

Cậu đưa tay ra, Nhiếp Gia lại không thèm phản ứng cậu, tựa lưng lên sofa, "Cậu biết tôi không thích vai chính của thế giới."

"Sao chứ, tôi có thể cảm nhận được anh khá là thích tôi mà." Tống Noãn Dương kéo tay Nhiếp Gia tới cầm, sau đó nói: "Anh và Thời Kham đều là người của kỷ nguyên tinh tế, giờ Thời Kham không có ký ức thì thôi, vậy còn anh thì sao? Mai anh có thể tới phòng thí nghiệm của tôi để làm một số vũ khí tương lai không? Ví dụ như Gundam hoặc là Transformers, hay là bộ chiến giáp của Ironman gì đó..."

Nhiếp Gia hất tay cậu ta ra, "Tôi là quân y không phải kỹ thuật sư, tôi không biết."

Tống Noãn Dương thất vọng khụt khịt, Thời Kham vừa đi ra nhìn thấy, nói với Nhiếp Gia, "Em làm gì mà để cậu ta khóc vậy?"

Nhất thời Nhiếp Gia giận mà không làm gì Tống Noãn Dương được, "Cậu xác nhận xong rồi thì đi đi, nhanh lên."

Hết chương 130.

Tiêu có lời muốn nói: Cuối năm rồi, mình cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này gần 2 năm trời. Mình đã hoàn thành các chương của bộ truyện này và sẽ đăng toàn bộ vào năm sau.

Cảm ơn mọi người chịu đựng sự lười ẻ của mình :)) Chúc mọi người sang năm thuận lợi, hạnh phúc và như ý. Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ các bộ truyện sắp tới của Vườn và mình.

Yêu mọi người nhiều lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK