Editor: Kem
Beta: Min
Đại tướng tiên phong Kỳ Phong chỉ vì công thần bảo vệ đất nước xin tha vài câu, bị giết tại chỗ.
Vậy mà chỉ vài tên binh lính nhỏ bé, không đáng kể dám dùng những từ ngữ bẩn thỉu thảo luận về quân vương, lại dễ dàng được tha cho tội chết.
Không cần biết là ai, y muốn giết thì tất phải chết, y muốn sống thì sẽ tiếp tục được sống, đây mới thật sự là quyền nắm giữ sinh tử.
Cơ Giai Dung dường như đã hiểu, lại như không hiểu, chỉ nhìn quân vương thiếu niên trước mắt, trong lòng không nhịn được rung động, y giống như là tín ngưỡng, là hồn của Yến quốc. Vân Huy tướng quân bên cạnh nhịp tim cũng nhảy loạn trong chốc lát, mãi đến lúc bệ hạ và thống lĩnh đã đi xa, ông và Cơ Giai Dung mới liếc mắt nhìn nhau, vội vàng chạy theo.
Do trước đó bệ hạ đã hạ lệnh tha tội nên khi chấp hành mệnh lệnh của thống lĩnh, nhóm Huyền Giáp cũng không ra tay giết người, trong lòng có tính toán, nhưng bị một ngàn bạt tai đùng đùng đánh xuống, người không chết thì cũng phế, mặt bị phách tre đánh cho nát bét, hàm răng gần như bị bẻ gãy, mắt thấy khí trời ngày càng nóng, nếu may mắn sống sót chắc cũng vô cùng gian nan, sống không bằng chết.
Quân doanh bởi vậy mà rung chuyển, bệ hạ điểm một trăm binh lính đến trước sông Kỳ Lân, trong rừng rậm, không biết đang làm gì, cả ngày nay chưa trở về, các tướng sĩ trong quân doanh dựa vào đó mà cũng lén lút, khe khẽ thảo luận không ngớt, chẳng qua đã không còn ai dám quang minh chính đại mà nói nữa.
Đối với việc này, các tướng lĩnh đều mở một con mắt, nhắm một con mắt, bọn họ vốn là không phục cái vị quốc quân lông tóc còn chưa mọc hết này, dù y vừa đến thành Khải Hoàn đã giúp phòng ngừa tai họa ôn dịch, nhưng vẫn chưa ai quên, tín ngưỡng của họ, Yến quốc chiến thần của họ đã bị giết thế nào.
Các binh sĩ thì căn bản không hề biết về ôn dịch, oán hận càng sâu.
Thời điểm Nhϊế͙p͙ Gia dẫn người trở lại thì nhận ra được sự biến hóa nho nhỏ này, những người hầu hạ bên cạnh đều là kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng Thời Kham, bọn họ thì trái lại, không biểu hiện gì, nhưng khi y ra ngoài tản bộ, đi qua quân Tây Bắc, họ đều hận không thể nằm luôn trêи đất vấn an, chỉ lo mắc phải gì đó chọc giận tới y.
Trong lòng quân Tây Bắc, chỉ sợ y chính là tên bạo quân ngang ngược vô đạo, giết người làm thú vui.
Dù là Quân Trường Sinh hay là Nhϊế͙p͙ Gia, đúng thật là đều thể hiện ra dáng vẻ của một bạo quân.
Nhϊế͙p͙ Gia cũng chẳng để ý, y không quan tâm những lời nói vô căn cứ trong quân doanh, sau khi trở về từ sông Kỳ Lân thì ở lì trong lều vua không chịu ra, cũng tại khí trời oi bức cả ngày. Y và Thời Kham cũng chẳng sợ hiềm nghi, từ ngày đầu tiên đã ở cùng vương trướng, trong quân có việc gì lớn cần nắm bắt đều do Thời Kham xem xét, việc nhỏ thì đưa Cơ Giai Dung.
Trong một khoảng thời gian, dù là ở tiền tuyến hay thành Khải Hoàn đều chẳng cần đến tả tiên phong Tư Không Hàn làm gì. Gã ở dưới trướng của Cơ Giai Dung, mà Cơ Giai Dung thì ghét gã, không có việc gì thì cũng chả thèm đến tìm gã. Tả tiên phong vốn là chức quan tạm thời, Cơ Giai Dung trực tiếp cách chức gã luôn, Tư Không Hàn lập tức từ một tả tiên phong rất có uy vọng biến thành một binh lính bình thường.
Tư Không Hàn tuy cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng cũng không hề nôn nóng, sau khi biết mình bị nhắm vào thì cũng giấu đi tài năng, an ổn làm một binh lính nhỏ, một ánh mắt không vui cũng không có.
Bất mãn trong quân doanh cũng chồng chất đến cực điểm, bệ hạ hoa mắt ù tai, tự tay làm loạn quân doanh, để một cô gái tùy ý chèn ép nhân tài, trận chiến này rốt cuộc muốn đánh thế nào!
Không phải là không có ai nghĩ đến chuyện dứt khoát nhân cơ hội tốt này giết vua, nhưng ngoại trừ Quy Đức tướng quân và Vân Huy tướng quân hai người, người khác ngay cả vương trướng cũng chẳng đến gần được chứ đừng nói đến gần bệ hạ, đồ ăn của bệ hạ đều là do Huyền Giáp chuẩn bị, mưu sát quân vương quả thật còn khó hơn cả công chiếm Lộc Đài.
Khí trời ngày một nóng, cây cối sum suê, lòng quân táo bạo.
Đột nhiên đêm nay Nhϊế͙p͙ Gia cảm giác gì đó, không hề báo trước, điểm hai trăm binh sĩ nhân lúc đêm tối đến mai phục ở bãi sông Kỳ Lân, đối diện rừng rậm.
Trong rừng nhiều muỗi, Thời Kham vốn không muốn để y đích thân đến đây, nhưng thấy dáng vẻ hứng thú bừng bừng của y xong thì cũng không nói nhiều nữa, chỉ quấn chặt tay áo cho y trước khi đi.
Các binh sĩ mai phục trong bóng đêm, kiên trì chờ lệnh, ngược lại là những tướng lĩnh đi theo bắt đầu không kiên nhẫn, thực sự không hiểu sao bệ hạ lại chọn mai phục ở bờ đối diện của rừng rậm. Trước tiên không nói đến chuyện tối nay quân địch cũng không định đột kϊƈɦ, cứ coi như là thật sự có kẻ bí mật mai phục trong rừng rậm phía trước, để xông ra giết người, khiến họ trở tay không kịp thì... Vấn đề then chốt nhất là bệ hạ chỉ dẫn theo hai trăm người, hai trăm người thì làm được cái khỉ mốc gì!
“Làm sao bệ hạ biết quân địch sẽ tấn công ban đêm?” Một tả tướng quân mặt toàn râu ngồi xổm trêи cây, bẻ một cành cây che trêи mặt mình thấp giọng hỏi.
“Đoán.” Thời Kham mặt không đổi sắc thay y trả lời. Nhϊế͙p͙ Gia nằm trêи bãi cỏ, dựa vào người Thời Kham chợp mắt, trăm người căng thẳng đề phòng, y thì trái lại, thoải mái sắp ngủ luôn rồi.
Tả tướng quân nghẹn lại, Cơ Giai Dung nói: “Trời nóng nực, mực nước giảm xuống, mấy ngày trước, lúc bệ hạ gọi ta và Tống tướng quân đến thì phát hiện nước sông Kỳ Lân đã cạn khô, nếu là quân địch thì ngươi có nhân cơ hội âm thầm vào đốt doanh trại không?”
Tả tướng kia gật gật đầu, sông Kỳ Lân đối diện đại doanh lương thảo của quân Tây Bắc, bởi vì có sông Kỳ Lân ở đây nên không ai bận tâm quá nhiều, hàng phòng ngự yếu ớt, chỉ sai một tiểu đội đến trông coi để phòng ngừa quân địch qua sông, một khi sông cạn thì chính là cơ hội tuyệt hảo, gã mà là Tề Cẩm Vũ thì có khi đã sớm mò tới đây luôn rồi.
Gã còn muốn hỏi tại sao chắc chắn là đêm nay, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt không vui của Thời Kham, liền miễn cưỡng ngậm miệng.
Không lâu sau ngoài rừng cây liền mơ hồ truyền đến âm thanh móng ngựa đạp nước, có vài tên thám tử âm thầm vào rừng cây, chủ tướng bên địch tựa hồ hoài nghi có người mai phục, nên trước tiên phái vài người tiến vào tra xét, vừa vặn bước vào vòng mai phục của Nhϊế͙p͙ Gia.
Tả tướng quân cùng Cơ Giai Dung đều thầm than đối phương giảo hoạt, tối nay chỉ sợ là tính sai rồi.
Kết quả sau khi mấy tên thám tử đi vào, Thời Kham từ trong tay áo rút ra một con dao găm mỏng như cánh ve, một mình tiến lên, trốn trong bóng cây, không tiếng động cắt đứt cổ quân địch, sau đó hắn huýt một tiếng như chim kêu, không hề dính chút máu nào quay lại.
Trong mắt Cơ Giai Dung và Tả tướng đều là sự tán tụng và kinh diễm, bọn họ chưa kịp nói gì, sau khi bên kia nghe thấy được ám hiệu, âm thanh móng ngựa đạp nước lập tức nhiều lên, ʍôиɠ lung dưới ánh trăng ở phía xa, vừa nhìn đã thấy rất nhiều bóng đen, rõ ràng là có cả ngàn người!
Hai người lập tức nhớ đến một trăm binh lính nhiễm ôn dịch, nửa tháng trước bị bệ hạ ra lệnh đánh chết ngay tại chỗ, Tề Cẩm Vũ phái số lượng người đột kϊƈɦ quân doanh như vậy, chắc là cho rằng thành Khải Hoàn bây giờ đan tràn lan ôn dịch.
Nếu không thì làm sao có thể rầm rộ sôi nổi thế này... Bọn họ muốn đi bắt vua hay gì?
“Chắc chắn thám tử của chúng ta cũng đã bị giết.” Cơ Giai Dung âm thầm sờ bội đao, đôi mắt đẹp phóng ra hung quang như sói như hổ. May mà vấn đề ôn dịch ở quận Đan Dương chỉ có vài tướng lĩnh có binh quyền trong tay biết được, thám tử ở tiền tuyến cũng không biết tình trạng gần đây của thành Khải Hoàn, nếu không sợ là Tề Cẩm Vũ không dám phái nhiều người đến như vậy.
Mắt thấy quân Tề sắp vượt qua sông Kỳ Lân, theo rừng rậm tiến đến đại doanh, tình thế cấp bách, tả tướng quân lập tức nhảy từ trêи cây xuống muốn rút đao, lại bị một cánh tay tinh tế mà khỏe mạnh bóp lấy sau gáy dí đầu vào bùn.
“Hoảng loạn cái gì.” Nhϊế͙p͙ Gia không nhanh không chậm buông gã ra, âm thanh vẫn hời hợt như cũ.
Cơ Giai Dung kéo tóc của tả tướng quân từ dưới đất lên, nói: “Ngươi xem đi, đừng có mà kϊƈɦ động.”
Mắt thấy quân địch đã tiến sâu vào rừng rậm, đi thêm nửa dặm nữa chính là đại doanh, mà bệ hạ thì vẫn cứ mai phục, không nhúc nhích, tả tướng quân lo đến mức toát cả mồ hôi hột. Nhìn ra sau, các binh sĩ cũng có vẻ lo sợ, dù sao đối phương ít nhất cũng có một ngàn người, bên mình chỉ có hai trăm, lại còn phải đưa người đi bảo vệ bệ hạ.
Chính vào lúc tả tướng đang sứt đầu mẻ trán nghĩ cách giải quyết, trong rừng rậm bỗng vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
“Có mai phục! Có mai phục!”
“Tướng quân trúng tên... Tướng quân chết, tướng quân chết rồi!!!”
Trong rừng rậm, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, nhưng lại không có âm thanh đao kiếm va chạm, chỉ có tiếng kêu gào kinh hoàng, sợ hãi.
Tả tướng quân nằm nhoài trong bụi cỏ nghe cũng sợ hãi mơ hồ, rồi lại chẳng hiểu gì cả, bệ hạ cũng sắp xếp mai phục trong rừng rậm đằng trước sao?
“Giết!” Từ khi tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên, Nhϊế͙p͙ Gia đã đứng dưới ánh trăng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm rừng rậm bên kia bờ sông.
Vào lúc mười mấy Tề binh máu me khắp người, sợ đến vỡ mật từ sâu trong rừng rậm trốn ra được, y ra lệnh một tiếng, Cơ Giai Dung lập tức dẫn quân vây giết!
Tả tướng quân đến giờ vẫn còn đang ngáo đá, trong rừng rậm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hơn ngàn người đi vào chưa được nửa nén hương, nhưng chỉ có bốn mươi, năm mươi người trốn ra được! Những người khác, thật sự đều chết hết rồi à...
Gã thấy một mảnh rừng rậm đen đã nhanh chóng yên tĩnh lại, cảm thấy không rét mà run.
Mấy chục tên Tề quân trốn ra được cũng bị thương, trêи người ít nhiều gì cũng trúng tên, căn bản không cần Nhϊế͙p͙ Gia và Thời Kham ra tay đã bị Cơ Giai Dung vây giết sạch sẽ. Khi vài tên binh lính có bãn lĩnh giục ngựa trốn vào sông Kỳ Lân, Nhϊế͙p͙ Gia ấn lên mũi tên của Cơ Giai Dung.
“Bệ hạ?” Cơ Giai Dung không hiểu vì sao phải thả người về báo tin.
“Đó là Kim Vũ Vệ của Tề quốc vương, chắc chắn Tề Cẩm Vũ đang ở gần đây.” Thời Kham thu đao cánh ve nhuốm mắt vào trong tay áo, nhìn Nhϊế͙p͙ Gia dịu dàng nói: “Bệ hạ, đuổi không?”
“Đương nhiên phải đuổi.” Bên trong nụ cười của Nhϊế͙p͙ Gia mang theo một mùi vị khát máu.
“Bệ hạ, một khi đã qua sông Kỳ Lân thì sẽ vô cùng nguy hiểm, ai biết được có phải là mưu kế của Tề Cẩm Vũ không, mong bệ hạ cân nhắc.” Tả tướng quân vội vàng khuyên nhủ.
Cơ Giai Dung cũng cảm thấy tùy tiện đuổi theo quân giặc rất nguy hiểm, cũng muốn khuyên một câu, nhưng đã thấy bệ hạ đạp một cước lên vai tả tướng quân, xoay người lên ngựa.
Y rút ra Tu La đao bên hông, lưỡi dao lóe ra tia sáng lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, nhưng cũng không thể lạnh lẽo bằng một phần vạn âm thanh của y, “Hai mươi mốt Huyền Giáp!”
Thân ảnh đen kịt từ khắp nơi hiện ra, ngay cả Thời Kham bên cạnh y cũng thành kính quỳ một đầu gối xuống.
“Vi thần nghe lệnh.”
“Theo bản vương, giết Lộc Đài!”
Sông Kỳ Lân xuyên thẳng qua khe núi, trong hẻm núi là một ngàn hai trăm kỵ binh, thái tử Tề quốc Tề Cẩm Vũ cưỡi ngựa chờ phía trước, trầm mặt, nhăn mày nhìn vào màn đêm đen như mực.
Hết chương 74.