Không biết đợi bao lâu, miệng cống từ từ mở ra.
Cánh cửa nặng nề che ẩn bên trong bức từng dần được dây thừng kéo lên phát ra tiếng kẽo kẹt như máy dệt.Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn vào trong miệng cống.
Đây là lần đầu tiên hắn khát vọng với thế giới như thế.Trước kia miệng cống hàng rào 113 cũng thường xuyên mở ra.
Có điều Nhâm Tiểu Túc luôn khắc chế bản thân không tới đó nhìn.
Vì thế giới này có đau khổ lẫn ngọt ngào, hắn sợ mình nhìn rồi về sau sẽ ngày nhớ đêm mong.Nhâm Tiểu Túc từng muốn nhìn trộm trong đó có gì nhưng bị Nhâm Tiểu Túc ngăn lại.
Khi đó Nhâm Tiểu Túc từng nói sau này sẽ dẫn Nhan Lục Nguyên vào, kỳ thật chính bản thân hắn cũng không tin lý do thoái thác này.Mà bây giờ, cuối cùng họ cũng thuộc về thế giới kia.Trong hàng rào có một đoàn người đi ra.
Nam tử trung niên phong trần tuấn lãng bước tới.
Hắn cười nghênh đón La Lam:- Ông chủ La đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa!Kết quả sắc mặt La Lam âm trầm:- Một câu không thể tiếp đón từ xa là xong?Lục Xa cười, không ngớt lời xin lỗi:- Bên này ta vừa nhận được thông báo của ông chủ Khánh đã cho người ngựa không ngừng vó đón ngài.
Có điều về sau lại mất liên lạc, bằng không ta đã sớm ở đây chờ ngài.Lúc này La Lam cũng không nói gì thêm mà đi thẳng vào hàng rào 109.
Hắn phất tay với tài xế:- Đi theo!Đột nhiên Lục Xa cao giọng nói:- Chậm đã, trên xe là ai, đã kiểm tra thân phận chưa?Sau một khắc, La Lam quay người tát một cái vang dội lên mặt Lục Xa:- Đồ không biết xấu hổ, xe Khánh thị của ta ngươi cũng dám tra?Mọi người đồng loạt sửng sốt! Đây là Lục Xa, người quản lý hàng rào 109 đó!Một màn này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần ngoài ý muốn.
Hắn không ngờ La Lam bỗng trở nên thô bạo như thế.
Cho tới giờ phút này, rốt cuộc La Lam mới giống đại nhân vật của tập đoàn trong tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc.Kỳ thật một đường chung đụng La Lam, Nhâm Tiểu Túc biết đây cũng không phải bản tính của La Lam.Hoặc nói, thật ra đây là vỏ ngoài của La Lam, hắn cần người khác sợ hãi mình.Khó trách lúc trước người của hàng rào 113 nghe tên của La Lam lại kính nể như thế.Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc không biết vận mệnh sinh tử của lão Lưu, người quản lý hàng rào 113 được định chỉ bởi vài câu của Khánh Chẩn.
Hiện giờ lão Lưu đã chết trên đường tới hàng rào 178 rồi!Bất quá Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy La Lam khá thú vị.
Vì lần này La Lam dẫn họ vào hàng rào mới cần làm như thế.
Phải biết trong xe cái gì cũng không có, chỉ có sáu người Nhâm Tiểu Túc cùng Khương Vô và đám học sinh.Nam tử trung niên ăn một bạt tai đứng hình cả nửa ngày.
La Lam cười như không cười lên tiếng:- Thế nào Lục Xa, ngươi quên mình là ai rồi?Lục Xa cúi đầu:- Chưa, mời ông chủ La vào.Thậm chí Lục Xa cũng không quan tâm đám người mình phái ra đã về chưa, kỳ thật với hắn họ cũng không phải người quan trọng.Nhâm Tiểu Túc ngồi trong thùng xe lẳng lặng nhìn hết thảy.
Đây chính là sức mạnh và sự tự tin của tập đoàn.Lúc này, trong hàng rào lại đi ra vài người cung kính đi tới bên người La Lam:- Ông chủ Khánh kêu chúng tôi được ngài ở đây.La Lam nhướng mày:- Ngươi là người của em trai ta?- Vâng.Mặt mày La Lam hớn hở:- Mau dẫn đường.Nói tới đây hắn quay đầu về phía Lục Xa:- Ngươi cần làm gì thì làm đi.
Buổi tối ta cho người đưa thông tin cho ngươi.
Ngươi chế tác cho ta hai mươi mấy chứng minh thư rồi đưa lại cho ta.- Vâng, đã rõ.Lục Xa khách khí đáp.Nói xong, La Lam leo lên xe việt dã tới đón mình.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trong thùng xe nhìn xe tải một đường tiến vào hàng rào.
Mà vị Lục Xa kia lẳng lặng đứng tại chỗ, chẳng biết đang nghĩ gì.Trong lúc xe đi đường, Nhan Lục Nguyên nhìn về phía sau cảm thán:- Ca, đường đi trong hàng rào thật sạch sẽ!- Ca, nhà trong hàng rào cao thật!Trong thị trấn chỉ có nhà trệt không có lầu.
Nơi này nhà lầu hai ba tầng, thậm chí năm sáu tầng cũng có.Bất quá Nhâm Tiểu Túc muốn nói cho Nhan Lục Nguyên biết, ở Cảnh Sơn hắn từng gặp qua cao ốc chọc trời như một chuôi kiếm sừng sững xé rách mây.Cảnh tượng đó khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cao ốc trong tòa nhà cũng không quá ấn tượng.
Chung quy vẫn thua xa văn minh thời trước.Khương Vô lẳng lặng nhìn Nhan Lục Nguyên loay hoay.
Có điều nội tâm của nàng không có chút chế nhạo hay chê cười, nàng chỉ cảm thấy thứ vốn bình thường trong mắt cư dân hàng rào lại là thứ kỳ lạ trong mắt lưu dân.- Ca, trong hàng rào có thật nhiều cây cối.
Hai bên đường đều có… Ngươi nhìn xem, còn có một thảm cỏ lớn.Nhan Lục Nguyên cảm thán.- Đây là công viên.Khương Vô giải thích cho Nhan Lục Nguyên:- Sau khi ăn xong, mọi người có thể tới đây tản bộ.
ban đêm còn có mấy cô dì tới nơi này khiêu vũ.
Năm nay máy ghi âm tương đối hiếm thấy.
Vị cô dì nào có được máy ghi âm và băng từ sẽ trở thành tâm điểm trong đội múa…Nhan Lục Nguyên gật đầu:- Ca, có hai cha con ngồi trên bãi cỏ đút đồ ăn cho nhau kia, trông thật đáng yêu… Sao bọn họ lại hôn nhau…Sắc mặt Khương Vô cổ quái:- Đó không phải cha con.Đúng lúc này, một chiếc xe có ngoại hình kỳ lạ chạy như bay qua xe tải.
Tiếng động cơ xe ầm ầm gầm vang.
Ngồi trong xe là một nam tử trung niên ít tóc.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi Khương Vô:- Sao xe này không có nóc:- Đây là xe mui trần.
Là xe mà chỉ có người giàu có trong hàng rào mới có.
Cũng là biểu tượng cho thân phận của một người.Nhâm Tiểu Túc cảm khái:- Có tiền thật tốt, tóc và xe y chang nhau…- …Khương Vô sững sờ nửa ngài.
Vì nàng không biết nên nói gì thêm!Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu rõ.
Khó trách trong hàng rào còn tồn tại minh tinh như Lạc Hinh Vũ.
Nguyên lai người sống trong hàng rào hạnh phúc hơn họ nhiều!Những người này không cần đối mặt với dã thú, cũng không cần mồ hôi nhễ nhại khiêng than đá khỏi quặng.
Họ chỉ cần ở trong hàng rào làm vài chuyện có thể diện là đạt được tài nguyên rồi.Lưu dân chẳng khác nào kiến thợ nuôi sống mười vạn kiến chúa.Nhâm Tiểu Túc nghe Trương Cảnh Lâm nói qua.
Lưu dân ngoài hàng rào 113 coi như ít, có nhiều chỗ có lượng lớn lưu dân tới trồng trọt và chăn nuôi.
Thậm chí có căn cứ chỉ có toàn là lưu dân thôi.Đương nhiên, những căn cứ có nhiều người như thế vẫn nằm trong tay tập đoàn.Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc thấy trên mặt đất có mấy cái đường ray:- Đây là gì?- Đây là đường ray cho tàu điện.Khương Vô nói:- Mỗi ngày dân cư có thể ngồi tàu điện để đi làm..
Danh Sách Chương: