Hai bên đã ước định, sau cuộc gặp mặt hôm nay sẽ tách ra.Vì sự kiện bụi gai giết người, không ít tư quân chẳng dám rời khỏi lều vải.Dù họ đói cũng không dám đi tìm đồ ăn.Lúc này, tuyết rơi dày bao phủ khắp mặt đất.
Căn bản họ không biết còn bụi gai nào bị vùi trong tuyết không, vạn nhất đi sai một bước chẳng phải chết không có chỗ chôn à.Bất quá điều này cũng nằm trong kỳ vọng của Nhâm Tiểu Túc, giúp hắn dễ dàng hành động một mình hơn.Vào ban đêm, khi Nhâm Tiểu Túc gặp Đường Chu, hai bên vừa thấy mặt nhau đã nghe Đường Chu mừng rõ như điên nói:- Ông chủ La và trưởng quan Khánh Chẩn đã thành công đoạt quyền.
Hiện tại quân đội nắm toàn quyền kiểm soát của họ rồi!Nhâm Tiểu Túc buồn bực:- Chẳng phải ngươi bảo họ bị giam lỏng trong hàng rào 111 à?- Là vầy.Đường Chu giải thích:- Đám trưởng quan bị phái tới tiền tuyến làm cố vấn quân sự.
Sau đó họ giết Khánh Duẫn, bây giờ trưởng quan Khánh Chẩn đã trở thành chủ quan quân sự hiện tại rồi.Nhâm Tiểu Túc chấn kinh:- Vậy cũng được? Không ai quản họ à?- Nếu bây giờ lại thay người, e rằng mặt trận của Khánh thị khó lòng cầm giữ.Đường Chu phân tích:- Nếu bị Dương thị và Lý thị thừa dịp phá hư thì sao.
Như thế cả Khánh thị đều nguy hiểm- Đi đi.Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hẳn Khánh Chẩn cũng nhìn đúng thời cơ mới dám tùy ý làm bậy.
Bất quá Khánh Chẩn… đúng là rất hung ác a.Đường Chu nói:- Trưởng quan Khánh Chẩn đã đồng ý hợp tác với ngươi.
Họ bảo đội chiến đấu đã đi tới nơi phục kích chờ Thần Cơ Doanh.
Hơn nữa, trưởng quan Khánh Chẩn biểu thị sẽ không giết hết Thần Cơ Doanh, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác thuận lợi…Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Khánh Chẩn vẫn đáng tin cậy, ít theo lời Đường Chu nói thì mạnh hơn Khánh Duẫn gì đó nhiều.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nói:- Ta giúp các ngươi như vậy, chẳng lẽ Khánh thị không có lợi ích gì cho ta à?Đường Chu có chút sửng sốt:- Việc này chúng ta chưa nói qua.
Bất quá ta có thể nói với trưởng quan Khánh Chẩn, từ trước tới nay hắn không phải người hẹp hòi.- Cũng được.Mặt mày Nhâm Tiểu Túc hớn hở.Bất quá, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ:- Vì sao không cho chúng ta tiêu diệt hết Thần Cơ Doanh.
Chung quy ngươi và họ cũng chẳng có tình cảm gì.
Ngươi là bị ép nhập ngũ mà.Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích:- Ta muốn giúp Dương thị thu thập vài người máy nano làm tiêu bản.Dường như Đường Chu đã hiểu, hắn ái mộ cười rộ lên:- Nguyên lai là thế, lúc rời khỏi hàng rào 109 ta đã thấy ngươi và Dương Tiểu Cận có quan hệ không tầm thường.
Lúc ấy nàng ta còn cõng ngươi.
Ta còn thắc mắc sao ngươi không tới Dương thị, tuy lúc trước bị trưng binh nhưng ngươi vẫn rời đi được mà.
Theo tin tức chúng ta nhận được, quản chế của Lý thị cũng không quá nghiêm.Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng giải thích nhiều.
Hắn tùy tiện cho Đường Chu muốn đoán gì thì đoán…Đường Chu nào biết, Nhâm Tiểu Túc chưa tới hàng rào 88 là vì hắn không biết nó ở đâu.…Ngày thứ hai, Thần Cơ Doanh dự tính phát động đánh lén Khánh thị trong thời gian chớp nhoáng.
Dưới trời tuyết thế này, Thần Cơ Doanh vẫn ngựa không ngừng vó chạy về phía trước.Theo Thần Cơ Doanh, bản thân họ là tới đánh lén.Người ngoài không biết năng lực cơ động Thần Cơ Doanh mạnh mẽ thế nào, cũng không thế người máy nano luôn được duy trì.
Thân thể tố chất cũng rất cường hãn.Cho nên không ai đoán được họ có thể tiếp tục chạy trong tuyết.
Đây là thời cơ tốt nhất của họ.Một thiếu tá dẫn đội của Thần Cơ Doanh nhìn thoáng qua GPS nói:- Còn nửa ngày nữa là tới Quân Nhu Doanh của Khánh thị.
Tất cả mọi người phải cực kỳ cẩn thận.
Chúng ta phá hủy kho quân khu của Khánh thị xong sẽ lập tức rút lui.
Chờ bổ sung năng lượng xong sẽ phát động đánh lén đội Chiến Bộ khác của Khánh thị!Vừa dứt lời, một tiếng nổ vang lên ở phía xa xa.
Thiếu tá Thần Cơ Doanh sợ phát run, lập tức rống to;- Lùi lại! Né tránh hỏa lực!Không thể không nói, kinh nghiệm tác chiến của thiếu tá Thần Cơ Doanh cực kỳ phong phú.
Chỉ trong khoảnh khắc đã kịp phản ứng với sự mai phụ của Khánh thị.
Tiếng nổ kia là hỏa lực của Khánh thị!Hơn nữa, đầu tiên hắn hô lùi lại chứ chẳng phải đứng lại.
Vì tính cơ động Thần Cơ Doanh cực cao.
Nếu lập tức lùi lại họ có thể chạy khỏi phạm vi bao trùm của hảo lực.
Ngược lại chỉ có thể chờ chết.Khánh thị có chuẩn bị mà tới, chỉ đứng lại sao có thể tránh một kiếp?Có điều vẫn chậm.Chỉ nghe hỏa lực từ xa như tiếng pháo không ngừng vang lên nơi hoang dã!Tuyết xung quanh Thần Cơ Doanh không ngừng bị rạn nứt, từng mảnh đạn pháo bao trùm họ.
Khánh Chẩn căn bản không có ý định tới gần đám người này.Tốc độ ở trong rừng của Thần Cơ Doanh nhanh như bay.
Thậm chí không ít người có tốc độ nhanh tới mức né được đạn pháo, tránh được bán kính sát thương lớn nhất của lựu đạn!Có điều số lượng lựu đạn nhiều vô kể.
Chỉ vẻn vẹn một vòng hỏa lực này, binh sĩ Thần Cơ Doanh đã chết hơn phân nửa!Dù có người máy nano cũng không đại biểu cho việc họ chống lại được đạn pháo!Thuốc nổ đen như than có trọng lượng 3.5 kg cùng súng lựu đạn có đường kính 120 mm oanh kích, chỉ trong chớp mắt tất cả sinh mệnh trong đường kính 8 mét đều tan tành!Đồng thời, bán kính rơi của lựu đạn là 25 mét trong phạm vi của Thần Cơ Doanh.
Lực đạo và mảnh đạn vỡ đánh ra xung quanh tạo thành sát thương cực kỳ hữu hiệu!Thần chưa từng ban tặng vũ khí cho con người.
Thế nhưng nhân loại tự sáng tự ra lợi kiếm thần khí.May mắn vị thiếu tá của Thần Cơ Doanh kia chưa chết.
Trong lòng hắn chỉ còn tuyệt vọng, chiến binh đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không chống lại được sự chuẩn bị của Khánh thị.Chỉ là thiếu tá Thần Cơ Doanh nghĩ mãi không rõ.
Tại sao Khánh thị lại mai phục ở đây?Rõ ràng bọn họ đã rất cẩn thận.
Ngay từ đầu giả bộ đi tới trận địa của Dương thị, sau đó vụng trộm thay đổi tuyến đường.
Thậm chí còn đổi y phục và xe với tư quân.Sau khi thay đổi thân phận, họ cũng không tiếp xúc gì với chiến đội khác.
Vậy mà cuối cùng vẫn có chuyện ngoài ý muốn.Rốt cuộc họ bại lộ ở đâu?!Mắt thấy người còn sống dần ít hơn.
Thiếu tá Thần Cơ Doanh biết mình đã xong, lần tổn thất này dù là thân phận dòng chính Lý thị cũng không giúp hắn thoát tội.Lúc này, Khánh Chẩn đứng trước trận địa bình tĩnh nhìn về hướng Thần Cơ Doanh.
Hắn khoát tay:- Được rồi, dừng lại a.Binh sĩ bên cạnh không hỏi nhiều.
Lúc này rõ ràng là thời điểm thừa thắng xông lên.Hơn nữa, lúc trước Khánh Chẩn đã kêu họ đổi súng lựu đạn có đường kính từ 152 mm thành 120 mm.
Nhìn thế nào cũng có ý tứ muốn thủ hạ lưu tình.
Thế nhưng binh sĩ cũng không dám nghi ngờ Khánh Chẩn.Chỉ là tất cả mọi người đều không rõ, đến cùng làm sao Khánh Chẩn biết Thần Cơ Doanh tới đây.
Chẳng lẽ cơ sở ngầm của Khánh Chẩn đã thẩm thấu vào Lý thị?Ngay cả hành tung bí ẩn của Thần Cơ Doanh cũng bị lộ.
Điều này quá mức đáng sợ rồi!Đột nhiên, Khánh Chẩn cười nói:- Xem chừng đã nhiều năm Lý thị không đánh giặc.
Nắm một chuôi gươm lợi hại trong tay lại chẳng biết cách sử dụng.
Đúng là đánh bài tốt thành bài nát mà..
Danh Sách Chương: