Ân Mạc lẳng lặng đi không một tiếng động, đột nhiên nhận ra trong Bách Hoa Viên không còn hơi thở của hắn, Hoa Liên biết, hắn đã đi rồi. Trái tim có chút mất mát, nhưng rất nhanh, cảm xúc đó lại bị nàng dồn nén lại.
Hắn đi rồi, có nghĩa là những ngày tiếp theo sẽ không thể yên bình, thay vì nghĩ đến hắn, không bằng suy nghĩ xem nên giải quyết đống phiền toái nối đuôi nhau mà đến kia thế nào.
Ân Mạc có mạnh đến mấy thì đó cũng là thanh danh của hắn. Có lẽ bề ngoài thì những người đó không dám động đến nàng, nhưng ngấm ngầm thì ai có thể nói trước được.
Muốn thực sự trấn trụ bọn họ, không ra tay ngoan độc, sợ là sẽ không được việc. Về phần Lưỡng Nghi đồ kia, cứ để làm sát chiêu phòng bị vào thời khắc cuối cùng cũng không tệ. Thứ kia đối với nàng mà nói có thể hỗ trợ nàng không ít, đối với người khác lại là một thứ phiền toái, đồ tuy tốt nhưng không kẻ nào lại ngu xuẩn đến mức đi cướp đoạt, bởi vì dù có cướp về tay cũng không dám dùng.
Quả nhiên, Ân Mạc mới đi chưa đầy một ngày, Chân Vũ Đại Đế đã phái người đến tìm nàng.
Hoa Liên đi theo người nọ, lần thứ hai đến điện Chân Vũ, giờ trong điện không chỉ có mình Chân Vũ Đại Đế, Tử Vi Tiên Đế cũng đang ở đây.
“Bái kiến hai vị Tiên Đế.” Mặc dù chẳng có chút hảo cảm nào với hai Tiên Đế này nhưng những lễ tiết cần thiết nàng vẫn không thiếu, mượn cớ bằng mấy chuyện vụn vặt như thế này là không cần thiết.
“Hoa Liên, Bách Hoa Viên được ngươi chăm chút không tệ.”
Chân Vũ Đại Đế vừa mở miệng đã khen ngợi, khiến cho Hoa Liên rùng mình, vẻ mặt lại càng chuyên chú hơn, “Tiên Đế đại nhân quá khen, đây là chuyện thuộc bổn phận của Hoa Liên.”
“Ừm, có điều tình trạng của đóa U Đằng liên hoa kia hình như không được khả quan, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao?”
Kịch hay quả nhiên đã đến, Hoa Liên thầm hừ một tiếng trong lòng.
“Khởi bẩm Tiên Đế đại nhân, xung quanh đóa sen kia đều là cấm chế, căn bản không thể nào đến gần, hơn nữa theo sự quan sát của ta, hình như nó không có gì biến đổi, nếu thực sự có, vậy xin thứ cho mắt mũi Hoa Liên kèm nhèm.”
“Điều này cũng không thể trách ngươi, có điều sau này ngươi chủ yếu chăm sóc đến đóa sen kia, nếu có thể khiến nó nở, ta sẽ phong cho ngươi làm Bách Hoa Tiên tử.”
Mồi nhử này không hề nhỏ, địa vị Tiên tử do Tiên Đế đích thân sắc phong chỉ thấp hơn Tiên quân có một cấp, mặc dù không có thực quyền những cũng có địa vị cao hơn so với tiên nhân bình thường.
Tiên nhân bình thường chỉ có thể làm việc vặt thay người khác, còn nếu có phong hào, muốn làm gì, thường sẽ không có ai quản.
“Được, Hoa Liên lĩnh mệnh.” Chỉ mới đến gần đã muốn hút sạch linh khí trên tâm mạch của nàng, nếu mà dốc lòng chăm chút, chẳng phải nàng sẽ nhanh chóng thành phân bón?
Mới đầu, nàng cho là đóa sen kia có vấn đề. Sau đó Ân Mạc nhìn qua xong thì nói với nàng, là xung quanh hồ nước có trận pháp, một trận pháp chuyên dùng để thu nạp tiên linh khí xung quanh, tốc độ mặc dù không nhanh nhưng vẫn tồn tại.
Ngày đó sở dĩ Hoa Liên lại cảm nhận rõ ràng được như vậy, hoàn toàn là bởi vì nàng cũng là hoa sen, mà linh khí của nàng đối với đóa sen vô căn trong hồ kia có thể nói là đại bổ.
Hoa Liên thậm chí còn hoài nghi, nếu không phải nhờ có quan hệ với Ân Mạc, mình chắc đã sớm bị đưa đi làm phân bón từ lâu.
“Hoa Liên, làm phiền ngươi.” Thấy Chân Vũ Đại Đế không nói gì nữa, Tử Vi Tiên Đế nhẹ nhàng mỉm cười với nàng. “Đóa sen kia với ta mà nói rất quan trọng, nếu cần thứ gì, ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
“Tử Vi Tiên Đế khách khí rồi.” Xem ý tứ này là muốn nàng tự động hiến thân sao. Hoa Liên cũng chẳng cự tuyệt, trái lại mỉm cười đáp ứng.
Chờ đến khi Hoa Liên đi rồi, Chân Vũ Đại Đế mới lạnh lùng hừ một tiếng, “Tử Vi, ngươi khách khí với nàng ta quá rồi. Một phong hào Bách Hoa Tiên tử đã đủ rồi, việc gì phải vẽ vời thêm chuyện.”
“Nếu tiên linh khí của nàng thực sự hữu dụng, đó chính là đã giúp ta một đại ân, ta cũng không thể để nàng phải tốn công vô ích.” Tử Vi Tiên Đế cười cười lắc đầu.
“Ngươi xác định nàng ta sẽ giúp sao, ta thấy nàng cũng chẳng nghiêm túc lắm, hơn nữa, quan hệ của nàng ta và Sát Sinh Phật kia thực sự quá mức mập mờ.” Chuyện Ân Mạc say rượu ngày hôm đó hắn có nghe nói, còn cả cử chỉ thân mật của hai người nữa, điều này khiến cho Chân Vũ Đại Đế có vài phần bất mãn với Hoa Liên. Nếu không phải vì Tử Vi cần dùng đến nàng, hắn đã không để mặc cho Hoa Liên cư sự càn rỡ như vậy với hắn ở Lăng Tiêu Yến.
“Khi nàng độ kiếp, ta cũng coi như đã gián tiếp giúp nàng, đó là nhân quả, nếu nàng muốn đột phá khỏi cảnh giới hiện giờ thì phải chặt đứt được nhân quả này.” Tử Vi cười khẽ, vẻ mặt vô cùng tự tin.
“Hừ, ta nghe nói là Địa Tạng Vương đưa tấm gương kia của ngươi cho nàng phải không, không biết là Sát Sinh Phật có ý đồ gì đây? Lần này ba bộ thần khí bị bọn họ lấy mất hai, thực đáng tiếc.”
“Có lẽ là vì nhắm trúng tiềm lực của Hoa Liên, cũng có thể là nguyên nhân khác, tiến thêm bước nữa dù hắn có muốn cũng không thể. Phật tổ cho phép hắn phạm sát giới đã là giới hạn cuối cùng rồi, nếu còn phạm phải sắc giới nữa, đến lúc đó không dễ gì mà thu dọn hậu quả, hắn cũng là người thông minh. Về phần thần khí, có cơ hội lần này, còn sợ không có lần sau hay sao.” Giọng nói của Tử Vi Tiên Đế lạnh nhạt, dường như không hề e ngại chuyện này.
“Ý ngươi là?” Chân Vũ Đại Đế cau mày, Tử Vi đây là ngoài lời có lời.
“Sư tôn đã truyền lời cho ta, năm mươi năm sau chính là thời điểm kết giới Tiên Ma mở ra, công đức tích lũy đến một mức độ nhất định sẽ đạt được một cơ hội Thánh nhân quán đỉnh, nếu đột phá được, cho dù là thần khí thì có là gì.”
“Chớp mắt đã vạn năm, nhoáng cái mà kết giới đã mở ra rồi, cũng không biết Ma Đế ở Ma giới còn lại mấy tên.” Chân Vũ Đại Đế có chút cảm thán.
Những Tiên Đế như bọn họ đã sống từ viễn cổ đến tận bây giờ, cho dù là danh xưng thì trên căn bản cũng chẳng có mấy thay đổi. Nhưng Ma giới thì khác, nơi đó Ma lợi hại cũng nhiều, có điều mỗi lần kết giới mở ra, nhìn thấy toàn là những gương mặt mới. Nếu Ma giới cũng đoàn kết được như Tiên giới thì chắc đã không có tình trạng như bây giờ.
“Đúng rồi, còn có chuyện của Đông Lâm nữa, bên chỗ Trấn Nguyên Đại Tiên, Đấu Chiến Thắng Phật cũng đã đến chào hỏi rồi, ông ta sẽ không nhúng tay vào. Có điều ngươi vẫn nên để ý một chút, đừng để cho Đông Lâm gây chuyện quá đáng.” Trước khi đi, Tử Vi quay đầu lại dặn dò.
“Yên tâm, tiểu tử Đông lâm kia đã từng nếm mùi khổ sở của Thiên luật, không dám làm chuyện ngu xuẩn đâu.” Chân Vũ Đại Đế chẳng hề để ý nói.
Tử Vi Tiên Đế bấy giờ mới bỏ đi, hắn cũng chẳng quan tâm đến tính mạng của Hoa Liên, có điều nàng vẫn còn hữu dụng.
Sau khi quay về Bách Hoa Viên, Hoa Liên đi đến bên cạnh bờ hồ đứng nửa ngày trời, quả nhiên, mới đến gần đã cảm thấy lực hút kia đang mạnh mẽ hấp thu lấy tiên linh khí của nàng.
Trong mắt Hoa Liên lóe lên hồng quang, ánh mắt nhìn chằm chằm đóa sen kia cực kỳ lạnh lẽo. Nàng âm thầm tự nói với mình, giờ còn chưa phải lúc, phải tiếp tục nhẫn.
Không chống cự lại lực hút kia nữa, rất nhanh, trừ linh khí bị áp chế trên trái tim ra, tiên linh khí trong cơ thể nàng đã điên cuồng đổ vào trận pháp trong hồ.
Hấp thụ linh khí của nàng, dù không nhiều lắm nhưng có thể cảm nhận được sức sống của đóa sen kia tăng lên không ít. Cứ theo đà này, đóa sen kia mọc rễ cũng không phải không có khả năng.
Làm xong tất cả, Hoa Liên quay người rời khỏi ao.
Nàng đi chưa được bao lâu, Tử Vi Tiên Đế cũng xuất hiện ở đó. Hắn nhìn về phía Hoa Liên rời đi một lúc lâu, khóe miệng thoáng nhếch lên. Chí ít Hoa Liên này cũng là một kẻ thông minh, không uổng công hắn mắc nợ Trấn Nguyên Đại tiên một nhân tình.