Thiếu chút nữa không ra ngoài nổi, mãi cho đến khi rời khỏi Kỳ Cư Các, Hoa Liên vẫn còn kinh hồn táng đảm. Nàng quyết định, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải theo đuôi ông già của Khổng gia kia.
Nếu như không phải ông già ấy xuất hiện đúng lúc vào thời khắc mấu chốt, một chưởng đánh bay ông chủ của Kỳ Cư các đi, giờ này, nhất định nàng đã mắc kẹt ở bên trong.
Nàng còn nhớ, lúc ông chủ Kỳ Cư các nhìn thấy lão quản gia kia đã hoảng sợ đến mức nào. Mà khiến nàng cảm thấy kinh khủng hơn là, lúc ấy xuất hiện căn bản không phải là bản thể, mà chỉ là một phân thân mà thôi.
Thực lực chênh lệch quả nhiên vô địch, dĩ nhiên, Hoa Liên không chỉ thấy có mỗi vậy, nàng phát hiện ra phân thân của lão quản gia rất giống với hư thể của nàng, chỉ có điều hư thể của nàng trên cơ bản không có lấy một tia sức chiến đấu thôi.
Nếu như có thể biết được ông ta tu luyện thế nào, biến ra được hai hư thể có tu vi giống hệt bản thân ra, trên căn bản nàng đã có thể đạt được đột phá dưới Yêu Soái kỳ.
Vòng một vòng lớn đã bị chịu kinh sợ vô cùng, cuối cùng vẫn bị giải về. Sao lúc nào nàng cũng xui xẻo như vậy chứ? Khi Hoa Liên quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Khổng Uyên hai chân bắt chéo, ngồi trên chỗ dành riêng cho hắn, quả nhiên như nàng đoán, bình yên vô sự.
Theo bản năng nhìn lướt qua chỗ ngồi của La Phong, trên đó không có một bóng người. Không phải đã bị hắn giết chết rồi chứ? Hoa Liên liếc Khổng Uyên một cái, cảm thấy hết sức có khả năng.
“Tiểu Hoa Hoa, ngươi lại không xem ta đấu, ta đau lòng quá ~~~” Giọng nói buồn nôn của Khổng thiếu vừa vang lên, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Lão quản gia đứng bên cạnh mặt rất bình tĩnh.
Hoa Liên cũng rất bình tĩnh, không, thực ra thì phải nói là nàng đã cứng đờ. Chậm nửa ngày, cuối cùng mới từ trong trạng thái gần chết khôi phục lại, “Có xem hay không thì ngươi cũng vẫn thắng thôi, phí thời gian.”
Đúng là câu Khổng Uyên thích nghe nhất, quả nhiên, cái đuôi của con khổng tước này lập tức vểnh lên, “Đương nhiên rồi, không nhìn xem ta là ai!”
Có lợi hại đến đâu cũng chỉ là khổng tước, có vênh váo thế nào cũng không biến thành phượng hoàng được. Mím môi, oán thầm một tiếng, ngày nào cũng phải sống bên cạnh một yêu tinh tự luyến như vậy, áp lực thật ghê gớm.
Chuyện Hồ Yêu Nhiêu hẹn nàng ra ngoài, cứ vậy mà bị bỏ qua, tất cả lại khôi phục lại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Có điều, đối với Hồ Yêu Nhiêu kia, Hoa Liên luôn cảm thấy trong lòng có khúc mắc.
Đáng tiếc, dạo này Hồ Yêu Nhiêu căn bản không xuất hiện trước mặt nàng, cho dù xuất hiện thì thế nào chứ, tìm nàng ta đánh một trận? Không thực tế, cho dù có đánh thắng, bản thân chưa chắc đã toàn thân trở lại. Chuyện báo thù này, một trăm tám mươi năm sau cũng không muộn.
Sau trận chiến cùng với La Phong, Khổng Uyên không ra sàn đấu nữa, trực tiếp cam chịu làm nô dịch. Trên thực tế, cách ngôi quán quân của Quần Yêu hội ít nhất vẫn còn năm trận nữa, nhưng mà sau đó đối thủ của hắn đều bỏ cuộc hết, thế nên hắn cứ thế mà thắng.
Hoa Liên rất khinh bỉ hành vi này của hắn, Khổng Uyên thì lại hết sức tự hào về chuyện này, Tiểu Chỉ thì chỉ cảm thấy nhức đầu.
Tại sao Khổng Uyên lại đến Lưu Ly đường của nàng làm tiểu nhị? Nàng có bứt hết tóc trên đầu ra cũng không nghĩ ra nổi.
Kể từ khi Khổng Uyên tới Lưu Ly đường, việc buôn bán ở đây náo nhiệt không ít so với thường ngày, tuyệt đối không phải là do mọi người mộ danh mà đến, mà là người ta chẳng qua chỉ mới đi ngang qua Lưu Ly đường, không cẩn thận liếc mắt nhìn vào trong một cái đã bị Khổng đại thiếu túm vào. Lúc ra ngoài, trong tay tự nhiên đã ôm một đống đan dược.
Mặc dù Hoa Liên rất có lòng tin với đan dược mà mình luyện ra, nhưng không có nghĩ đến mới một sớm một chiều đã được người ta tiếp nhận. Không ngờ cái loại mua cường bán ép của Khổng uyên lại kéo được một đám khách cho Lưu Ly đường, đây là chuyện gì vậy!
Bất tri bất giác, Hoa Liên đã ở trong thành hai tháng. Trong hai tháng này, Quần Yêu hội cuối cùng cũng đã kết thúc, thành Nam Khê sơn lại khôi phục lại vẻ yên bình. Trừ việc Lưu Ly đường có thêm một con khổng tước tự luyến ra, không có chỗ nào đặc biệt.
Hoa Liên vẫn không hiểu tại sao Khổng Uyên muốn ở lại, có điều nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ của Khổng Uyên, người bình thường căn bản không thể nào hiểu rõ được, nàng mà hiểu được thì đó mới là chuyện xấu.
Chẳng qua là gần đây, số lần Quân Hầu tới đây đã ít đi, trước kia hai ba ngày hắn sẽ tới một lần, có điều lần này, đã hơn nửa tháng qua rồi mà hắn vẫn không lộ diện.
Mặc dù Tiểu Chỉ thoạt nhìn vẫn không khác gì bình thường, nhưng thi thoảng nàng ấy vẫn nhìn chằm chằm cửa tiệm mà ngẩn ra, nếu đột nhiên nhìn thấy người khách nào có thân hình cao lớn ánh mắt cũng sẽ mang theo vài phần mừng rỡ, đến khi nhìn rõ vẻ ngoài của bọn họ, nét mặt có chút cô đơn.
Những thứ này Hoa Liên đều thấy trong mắt, nhưng không thể nào nói gì.
Hôm đó, Lưu Ly đường có một vị khách quý ghé thăm.
Đích xác là rất quý, thành chủ phu nhân.
Hoa Liên đã từng thấy vị thành chủ phu nhân này một lần, lúc ấy không có cảm giác gì, lần này nhìn gần, lại cảm thấy nữ nhân này mặc dù vẻ mặt ôn hòa, nhưng ánh mắt lại vô cùng lãnh đạo.
Thành chủ phu nhân, đương nhiên không phải vì Hoa Liên mà tới. Khi Tiểu Chỉ nhìn thấy Cung Lăng, tay bỗng run rẩy, bình Ngưng Vật đơn vừa mới lấy từ trong quầy thuốc phía sau ra thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.
Cung Lăng trước khi đến đã nghe nói con trai của Khổng Tước Hoàng đang ở trong Lưu Ly đường, mặc dù có thêm hắn sự tình sẽ có chút phiền phức, nhưng cơ hội này mất rồi sẽ không trở lại nữa.
Mà nàng ta, không hề muốn người nam nhân kia lúc ôm mình, lại không tự giác mà gọi tên một người khác. Cho dù không yêu, nhưng nàng vẫn có tôn nghiêm.
“Phu nhân muốn mua đan dược gì sao?” Hoa Liên đứng bên cạnh Tiểu Chỉ, nhìn thấy rõ ràng thân thể nàng đang khẽ run, rõ ràng không cho là mình sai, nhưng bây giờ vẫn không tự giác mà chột dạ.
Hoa Liên vỗ vỗ Tiểu Chỉ, tiếp đón Cung Lăng.
Trên mặt Cung Lăng hiện lên một nụ cười ôn hòa, “Ta muốn tìm Chỉ cô nương hàn huyên một chút, không biết Chỉ cô nương có tiện không?”
Nàng không ngờ Cung Lăng lại nói thẳng ra như vậy, Hoa Liên liếc nhìn Tiểu Chỉ, Tiểu Chỉ dùng sức cắn môi dưới, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm xuống mặt đất, cuối cùng lại gật đầu đồng ý.
Nhìn Tiểu Chỉ đưa Cung Lăng ra hậu viện, Hoa Liên vẫn có chút lo lắng.
“Nàng ta là phu nhân của Quân Hầu?” Khổng Uyên chống tay tựa bên quầy, ánh mắt vẫn liếc về phía nhà sau.
“Đúng vậy.”
“Nữ nhân này… là một người điên.” Khổng Uyên dường như nhớ ra chuyện gì đó, nét mặt trở nên có chút quái dị.
Vị thành chủ phu nhân này, xem ra đúng thực là một nhân vật nguy hiểm. Nàng ta đột nhiên tới đây, chỉ có thể liên quan đến Quân Hầu mà thôi, không biết là có chuyện gì, mà nàng ta định đối phó với Tiểu Chỉ thế nào đây.
Đúng vào lúc Hoa Liên đang đứng trong quầy suy nghĩ vẩn vơ, lại có khách bước vào. Lấy tinh thần nghênh đón, mới vừa ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy gương mặt kia, Hoa Liên hoàn toàn tiến vào trạng thái ngây dại.
Vì, vì, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Không riêng gì Hoa Liên, ngay cả Khổng Uyên cũng thiếu chút nữa bắn lên, “Phong Biệt Tình!!!”
Từ biệt mấy tháng, nụ cười của Phong Biệt Tình trước sau vẫn vặn vẹo như vậy, khiến cho người ta táng đảm kinh hồn.
“Ngươi tới đây làm gì?” Không thuộc Yêu tộc mà đầu óc còn bình thường thì sẽ không xuất hiện trong thành Nam Khê sơn, rất hiển nhiên, Phong Biệt Tình chính là kẻ không bình thường đó.
“Không phải tới tìm ngươi.” Ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không tặng cho Khổng Uyên, “Ở đây có ai tên là Tiểu Chỉ không?”
Câu này của Phong Biệt Tình khiến cho cả hai người đồng thời kinh ngạc, lại là đến tìm Tiểu Chỉ!!!
_________________