Con cánh cụt hoàng đế này thế mà sức lực lại đáng sợ như vậy, trong lúc mọi người kéo nó còn ra sức giãy giụa, lực rất lớn, khiến mọi người cảm thấy không thể kiểm soát nổi, đúng là không phụ hình thể của nó!
Có hai người khác đỡ Đoàn Giai Trạch dậy, chỉ thấy vườn trưởng đỡ eo mình, vẫn không quên nhắc: “Khoan đã, đừng tiêm thuốc mê.”
Mọi người cũng không biết vì sao tiểu thái tử bình thường tuy bá đạo nhưng hết sức hiếu thuận lại đột nhiên vùng dậy hại người, nhưng không ai dám xem thường hình thể của nó, chỉ chuẩn bị cẩn thận tiêm thuốc, tránh cho nó phát điên.
Mặc dù bình thường Đoàn Giai Trạch giản dị dễ gần, thế nhưng vẫn có uy nghiêm của vườn trưởng, mọi người đều dừng lại nhìn, tỏ rõ vẻ nghi hoặc.
“Chuyện.. chuyện ngoài ý muốn mà thôi, trên người tôi có mùi hải cẩu.” Đoàn Giai Trạch viện đại một lý do, “Thả nó ra đi, không sao đâu, nó không hại người nữa đâu.”
Mọi người do dự buông tay ra, thấy tuy rằng ban nãy Kỳ Tích còn giãy giụa, nhưng đúng là không có ý định xông lên.
Sau khi được thả ra Kỳ Tích ngồi dưới đất, giãy giụa muốn bò dậy, u oán nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, sau đó lại thay đổi phương hướng, đi về một phía khác ở buồng triển lãm. Ban nãy nhất thời kích động lấy thịt đè người, sau đó bị người ta giữ lấy, không dùng được chút sức lực nào, khiến Kỳ Tích ấm ức gấp đôi.
Khi nỗi ấm ức lên tới cực điểm, Kỳ Tích chẳng thiết tha đánh cha già (?) nữa, chỉ muốn tìm một góc ngồi xuống lặng lẽ đau lòng.
Kỳ Tích cảm thấy mình bị phản bội và lừa dối vô cùng! Ấp mấy chục quả trứng mà giấu nó, mãi đến khi người khác để lộ ra nó mới biết được! Chuyện này đúng là sét đánh giữa trời quang, nhất định họ không thương nó nữa rồi!
Bình thường cô Bạch cũng dạy một vài kiến thức xã hội để sau này Kỳ Tích sinh tồn ở nhân gian, lại thêm sống ở trong vườn thú, nên đương nhiên Kỳ Tích biết vẹt là giống gì. Tuy rằng chưa từng thấy, nhưng nghe nói nó là một loài chim, hình thể bé nhỏ (ngược lại với nó), còn có thể biết bay và nói chuyện.
Bình thường luôn có người chê Kỳ Tích mập, Kỳ Tích không coi đó là chuyện gì to tát, nhưng mà bây giờ lại thấy đau lòng khôn kể! Nó còn đang tu luyện, cô Bạch bảo ít nhất mấy chục năm nữa mới có thể học cách bay, thế mà đám vẹt bây giờ có thể bay luôn rồi!
Quả nhiên là họ ghét bỏ nó rồi mà.
…
Các nhân viên chăn nuôi ở đằng xa trông thấy vườn trưởng tới gần Kỳ Tích, trong lòng thấy thổn thức.
Đổi lại là họ, ban nãy bị động vật đè lên, nhất định không có dũng khí đi tới gần tiếp xúc nữa, vườn trưởng không hổ là vườn trưởng mà.
Đoàn Giai Trạch đi tới góc phòng, đưa tay muốn kéo Kỳ Tích lại gần. Đương nhiên là, anh không thể kéo nổi.
Kỳ Tích thấy Đoàn Giai Trạch tới gần, liền cúi thấp đầu xuống, đầu chôn xuống ngực.
“Kỳ… khụ khụ!” Đoàn Giai Trạch vừa muốn nói chuyện, liền ho khan hai tiếng. Kỳ Tích quá to béo, ban nãy đè anh nặng quá chừng.
Kỳ Tích nghe thấy tiếng ho khan, cái đầu lập tức ngước lên nhìn theo bản năng, đôi mắt như hạt đậu đen láy nhìn Đoàn Giai Trạch, thế nhưng thấy anh cũng nhìn mình, lập tức lại cúi đầu xuống.
Đoàn Giai Trạch dở khóc dở cười, nắm lấy hai cái cánh dài và dẹt của Kỳ Tích mà xoa xoa nắn nắn, “Con trai ngoan à, ba xin lỗi con có được không? Chúng ta không nên gạt con. Chủ yếu là sợ nhất thời con không thể tiếp thu, tình huống lúc đó tương đối khẩn cấp, chuyện là thế này…”
Đoàn Giai Trạch giải thích nguyên nhân trong đó ra, đặc biệt nhấn mạnh xuất phát từ việc bảo vệ loài chim, không để phần tử tội phạm đạt được mục đích, nên mới nhận nhiệm vụ lần này. Lục Áp cũng phải đấu tranh tinh thần một phen, đồng thời trong quá trình ấp trứng vô cùng nhớ mong Kỳ Tích, ủy thác anh tới thăm con nhiều hơn.
“Thực ra các em ấy cũng rất đáng thương, không có cha mẹ, sau khi nở suýt chút nữa bị bán đi làm thú cưng, mỗi ngày đều bị nhốt trong lồng.” Đoàn Giai Trạch thăm dò xoa xoa đầu Kỳ Tích, “Chúng ta vẫn yêu con nhất, con lớn rồi, cũng rất hiểu chuyện, không cần con phải tương thân tương ái với đàn vẹt, nhưng con có thể thông cảm cho ba không?”
Kỳ Tích gật đầu, thế mà đã nhận lời rồi! Bé ngỗng hiểu ý, ngoan ngoãn đáng yêu tới nhường nào chứ!
Đoàn Giai Trạch dùng liều thú tâm thông cuối cùng trong ngày ra.
Chỉ nghe thấy Kỳ Tích nói trong lòng: Làm thế nào để trốn tới phòng ấp, đặt mông ngồi bể hết đống trứng kia nhỉ?
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Cái thứ thú tâm thông này, cũng khiến cho một vài tâm tư không thể nào che giấu, Đoàn Giai Trạch thấy Kỳ Tích gật đầu còn thấy thật thần kỳ, Kỳ Tích lại hiểu chuyện như vậy. Bây giờ nhìn lại, hóa ra đây mới là suy nghĩ thật sự của thằng bé!
Đúng là Kỳ Tích lớn rồi, hơn nữa càng ngày càng giống cha nuôi của nó!
Đoàn Giai Trạch nắm lấy mỏ Kỳ Tích, nâng đầu nó lên, “Cái thằng bé này, con còn định trốn ra ngoài à?”
Kỳ Tích nhích mình dựa vào lòng Đoàn Giai Trạch, khác với ban nãy đè Đoàn Giai Trạch xuống, nó vừa nhích người liền được ôm lấy, Đoàn Giai Trạch dựa vào tường ôm lấy bé mập nhà mình, “Được rồi, mập như vậy mà còn làm nũng.”
Kỳ Tích: “………..”
Đoàn Giai Trạch: “Dạo này còn cố gắng tu luyện không? Con phải cố gắng học tập biết chưa hả, để sau này phun lửa sưởi ấm cho ba ba.”
Kỳ Tích há miệng kêu mấy tiếng, lúc này liều thú tâm thông cuối cùng của Đoàn Giai Trạch cũng đã hết hiệu lực, không biết Kỳ Tích có ý gì, nhưng chắc là nhận lời Đoàn Giai Trạch.
“Thôi được rồi, ba phải đi làm việc đây.” Đoàn Giai Trạch chuẩn bị đứng dậy, Kỳ Tích lại không chịu buông ra, sau khi bị đẩy ra thì ngã lăn xuống đất.
“Được rồi, ba sẽ đưa Lục Áp tới đây một chuyến, để ảnh dành thời gian.” Lục Áp vẫn có thể tranh thủ một chút thời gian, Đoàn Giai Trạch lại vỗ về Kỳ Tích một lần nữa, bò dậy đi ra ngoài.
…
Sau đó quả nhiên Đoàn Giai Trạch đi tìm Lục Áp, nói cho hắn biết Kỳ Tích đã bất ngờ biết được chuyện bọn họ ấp trứng.
Tình huống bây giờ là Kỳ Tích đã hiểu được cái lý cái tình, có vẻ như đã chấp nhận chuyện này, thế nhưng nội tâm vẫn hết sức chống cự. Ví dụ như nếu nó có cơ hội, sẽ muốn đặt mông ngồi bể mấy quả trứng kia.
Lục Áp nói như đương nhiên: “Cánh cụt hoàng đế đều là con một, trước đây Kỳ Tích cũng chỉ thui thủi một mình, không được chơi đùa với bạn đồng trang lứa. Nếu giống như ta khi đó có mười anh em, sẽ không bá đạo như vậy.”
Đoàn Giai Trạch: “……………”
Còn dám tỏ vẻ trang nghiêm nói hươu nói vượn như vậy, đúng là chuyện hoang đường hài hước nhất thiên hạ..
Đoàn Giai Trạch chân thành hỏi: “Đạo quân này, thế anh cảm thấy ý nghĩ muốn ngồi bể trứng của Kỳ Tích giống ai đây?”
Dù sao cũng không giống anh, nếu cũng không giống Lục Áp, chẳng lẽ đẩy cái nồi này cho cha mẹ ruột của Kỳ Tích không biết ở phương nào?
Lục Áp sửng sốt một chút, làm như không có chuyện gì mà nói: “Để ta dành thời gian, cũng đi thăm Kỳ Tích một chút mới được.”
Đoàn Giai Trạch đen mặt, cứ như vậy bỏ qua? Hoàn toàn ngó lơ vấn đề kia hả?
..
Năm mươi quả trứng vẹt ở chỗ đám tội phạm cũng đã được ấp hơn mười ngày, sau khi ấp ở Linh Hữu hơn mười ngày nữa, con vẹt đầu tiên thoát vỏ.
Trùng hợp là, con đầu tiên thoát vỏ, lại là con vẹt lam tía.
Vẹt mới ra đời vô cùng xấu, trên người không có cọng lông nào, cơ thể lại bé xíu, như một cục thịt nhỏ, so với Kỳ Tích lúc mới thoát vỏ thì bé hơn nhiều, thoạt trông cũng vô cùng yếu đuối.
Để mô phỏng cách chim mẹ nuôi nấng, Đoàn Giai Trạch phải đợi một đến hai tiếng sau mới bắt đầu cho bé vẹt ăn. Anh dùng một cái lọ lớn bằng ấm trà để giữ chim non lại, sau đó còn chụp ảnh chim non.
Còn Lục Áp ấy à, hắn lại chạy đi đưa Kỳ Tích tới.
Khoảng thời gian trước hắn tranh thủ tới thăm Kỳ Tích, cũng không biết hai cha con tâm sự cái gì, sau đó tâm tình Kỳ Tích không còn kích động nữa.
Lúc Đoàn Giai Trạch dùng thú tâm thông, không còn nghe thấy nó muốn ngồi bể trứng vẹt nữa, chỉ là u oán tính xem thời gian ba tới thăm nó có giảm bớt hay không, từ đó suy đoán nó có còn là bé ngỗng hai người yêu thương nhất hay không.
Lục Áp ôm lấy Kỳ Tích, hắn có thể dùng một tay ôm lấy Kỳ Tích, đi tới giới thiệu: “Xem xem, năm mươi em của con.”
Đại Bảo và Tiểu Bảo do Đoàn Giai Trạch và các thú y khác cùng nhau nuôi nấng, nhưng năm mươi con vẹt này giống như Kỳ Tích, toàn bộ quá trình do Lục Áp ấp, nói là em cũng không sai.
Đoàn Giai Trạch còn vã mồ hôi, ngay cả với một con chim, một lúc có tận năm mươi người em cũng hơi nhiều rồi.
Kỳ Tích nhìn chòng chọc con vẹt lam tía mới chào đời, đôi mắt dường như trợn to hơn một chút.
Lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch dùng thú tâm thông, nghe thấy tiếng lòng của Kỳ Tích: “…Sao xấu vậy trời, mình thắng rồi!”
Đoàn Giai Trạch: “……………”
Lục Áp thả Kỳ Tích ra, Kỳ Tích liền vỗ cánh đi tới, chống vào bàn tò mò nhìn những quả trứng và con chim non.
Lục Áp hài lòng nói: “Xem đi, Kỳ Tích còn rất quan tâm các em trai em gái.”
Nhất thời Đoàn Giai Trạch không biết nên nói gì cho phải: “Ừm…”
Tụi trẻ con cũng dễ vui thật đấy, vừa thấy các em xấu như vậy, thái độ Kỳ Tích tốt hơn nhiều. Biết bay, biết nói thì sao chú? Có đáng yêu bằng nó không?
Mấy ngày sau đó, các bé vẹt khác cũng lục tục phá vỏ, tỉ lệ ấp thành công đạt 100%, với người khác mà nói vô cùng hiếm thấy!
Lúc này, Lục Áp lại đưa Kỳ Tích tới một lần nữa, nói là đi nhận mặt. Sau này mọi người không ở cùng một buồng triển lãm, cũng không có nhiều khả năng gặp nhau, nên phải đi gặp mặt trước, tránh cho sau này gặp nhau lại không quen biết.
Nhưng Đoàn Giai Trạch hết sức nghi ngờ, vẹt vừa mới chào đời không có một cọng lông nào, sao nhận ra được chứ.
Cũng may mà Kỳ Tích không quấy rối, trên người nó sạch sẽ, không có bất cứ virus nào, lúc đi tới dựa đầu một bên, xem Đoàn Giai Trạch và Lục Áp dùng kim tiêm cho chim non ăn.
Cảnh tượng này còn rất khoa trương, năm mươi cục thịt xếp thành hàng, còn chưa mở mắt đã há miệng lên trời, vươn dài cổ đòi đồ ăn. Mỗi ngày cứ cách mấy tiếng phải cho chúng ăn một lần, liên tục la ó.
Tạm thời năm mươi con vẹt không có tên, Kỳ Tích gọi theo thứ tự chúng thoát vỏ, thi thoảng còn kêu một tiếng nhắc nhở, ý là “Em bốn mươi tám lại đói bụng”, hoặc là “Em mười bảy ị phân.”
Kỳ Tích thấy bộ dạng chúng ăn mãi mà không đủ no, trong lòng còn sợ hãi, chẳng lẽ năm đó mình cũng như vậy?
Đoàn Giai Trạch đưa ảnh chụp và video ngày bé của Kỳ Tích cho nó xem, có thể nói là cũng không hẳn như vậy, năm đó Kỳ Tích còn ăn nhiều hơn, còn khó hầu hạ hơn. Cũng có thể do đó là lần đầu tiên họ nuôi chim non, làm người mới thành thử trong lòng có áp lực lớn hơn. Không giống như lần này, thái độ thoải mái hơn nhiều.
Thế nhưng sau khi Kỳ Tích xem video, trong đầu nghĩ lúc mình mới sinh đáng yêu hơn các em từ hai đến năm mươi mốt nhiều, lông còn xù bông nhé..
Sau đó các bé chim lớn hơn một chút, lại càng thêm bận rộn, không thường xuyên đưa Kỳ Tích tới bên cạnh nữa.
Đoàn Giai Trạch báo cáo tin tức đã ấp thành công cho Tôn Ái Bình, Tôn Ái Bình rất vui, thế nhưng bởi mấy tháng đầu chim non rất dễ chết yểu, nên Tôn Ái Bình muốn đợi thêm một thời gian nữa, mới phát thông báo biểu dương.
Những người khác ở Linh Hữu, nhất là nhóm thú y, nhân viên chăn nuôi hiểu được công việc thì rất ngạc nhiên. Tôn Ái Bình không biết, nhưng bọn họ biết vườn trưởng tìm người ngoài giúp đỡ là anh Lục, tuy rằng không biết đây có thể coi là người “ngoài” hay không.
Không ngờ, nay có kết quả, anh Lục đúng là có khả năng, còn lợi hại hơn so với dự liệu của họ, người trong nghề càng biết rõ độ khó, anh Lục có thể để tỉ lệ ấp đạt 100%, đây chắc chắn không chỉ dựa vào vận may!
——
Quyển sách y học của Bạch Tố Trinh có cái tên vô cùng giản dị, tên là “Cổ kim y án”.
Cô mượn tên cổ nhân, viết kinh nghiệm hành nghề y của mình năm đó vào, người ngoài chỉ cho rằng cô tổng kết kinh nghiệm từ tổ tiên, hào phóng chia sẻ với mọi người.
Trong này phần lớn là các trường hợp y tế, từ cách chữa trị một vài chứng bệnh, phân tích, cho đến nghiệm chứng tỉ mỉ từng ca bệnh, lại có kinh nghiệm lãnh hội với các chứng bệnh, còn so sánh các toa thuốc, có thể nói gần như bao quát mọi mặt.
Sau đó còn có thêm một vài phương thuốc đã thất truyền từ lâu. Một quyển sách, có thể nói là đầy đủ tất cả, không hề ích kỷ mà truyền thụ tất cả kinh nghiệm của mình ra ngoài. Những chỗ có hình minh họa, cũng không hề qua loa, tự mình vẽ hình minh họa.
Sau khi cuốn sách được hoàn thiện, đương nhiên phải tuyên truyền. Thế nhưng dù sao fanpage của Linh Hữu cũng là fanpage của vườn thú, không thể mỗi ngày đều đăng những thứ này cho Bạch Tố Trinh, cũng may mà họ liên hệ nhà xuất bản, phía nhà xuất bản có thể giúp đỡ thông báo.
Sắp tới ngày bán ra thị trường, fanpage nhà xuất bản đăng một vài thông tin hoạt động về quyển sách. Hữu Tô rõ là gian, lúc in sách khuyến khích Bạch Tố Trinh đi chụp một bộ ảnh, sau đó bảo Đoàn Giai Trạch liên hệ với xưởng in, bảo họ tiện thể in một vài bưu thiếp miễn phí, tặng ảnh chụp có chữ ký.
Khoảng thời gian này bởi vì Linh Hữu có tâm duy trì nhiệt độ, nên dân tình vẫn thảo luận không ngừng, lúc này Bạch Tố Trinh đột nhiên xuất bản sách, các bình luận vốn rất nghiêm túc lại bị một câu nói đàn áp: Chẳng lẽ PR để bán sách?
Tuy rằng trước đó đã xác minh, sự kiện kia là đột phát. Thế nhưng thời gian ra sách lại quá trùng hợp, khiến người ta nghi ngờ cho dù không phải cố ý PR vì ra sách, nhưng cũng muốn tranh thủ độ hot để kiếm một khoản.
Có thể ra sách chuyên nghiệp, thường là những người có tên tuổi, thực lực, nhưng Bạch Tố Trinh còn trẻ, lại không theo nghề y, quả thật khiến người ta phải nghi ngờ. Huống hồ, mua sách lại kèm ảnh chụp.. Không phải giỡn mặt hay sao, cổ muốn debut thật hả?
Ý của Hữu Tô là, dù sao ra sách kiểu gì cũng bị nói ra nói vào, không bằng tự châm lửa đi.
Có ba kiểu người mua cuốn sách này: Người trong nghề tò mò trình độ của Bạch Tố Trinh, muốn mua sách xem thử; người qua đường mê mẩn ngoại hình của Bạch Tố Trinh; những người yêu thích thư pháp của Bạch Tố Trinh.
Số lượng sách được in ra cũng không nhiều, chỉ có tám ngàn bản, Bạch Tố Trinh muốn đi tặng. Nhưng gây hot như vậy, bán ra cũng không tệ lắm, chỉ riêng lượng tiêu thụ trên mạng đã được hơn ba ngàn bản.
Có một quãng thời gian, có người suy đoán không biết có phải Bạch Tố Trinh muốn debut hay không, còn mục đích ra sách này, định bụng sau khi đọc sách cố gắng tìm hiểu. Nhưng mọi người còn chưa kịp trào phúng, một nhóm nhân sĩ chuyên nghiệp đã lên tiếng trước tiên.
Có một bác sĩ thường xuyên chia sẻ các thủ thuật chữa bệnh Đông y trên weibo nói rằng: “Trước đó quan tâm tới bệnh án của Bạch đại phu, cảm thấy rất lôi cuốn, lần này tôi và đồng nghiệp cùng mua sách của Bạch đại phu. Cầm lên tay rồi thì không bỏ xuống được, thức trắng đêm đọc nó, tuy rằng chưa đọc xong, nhưng đúng là học hỏi được không ít, cũng rất kính phục Bạch đại phu. Chưa nói tới các bệnh án, sau đó có mấy chục phương thuốc quý giá, có người nói là tổ tiên Bạch đại phu thu thập, Bạch đại phu cũng đã xác minh. Trời ơi hào phóng tới nhường nào..”
Còn có học trò của một danh y trong viện Đông y thủ đô nói rằng: “Hôm qua cho thầy xem “Cổ kim y án”, lúc thầy đọc sách vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, cẩn thận hỏi tôi lai lịch của cuốn sách này, đồng thời thay tôi ngỏ ý cảm ơn với Bạch đại phu trên weibo, cảm ơn Bạch đại phu đã thu thập, soạn ra cuốn sách này, không tiếc gì mà chia sẻ với chúng tôi kinh nghiệm và phương thuốc quý giá này! Không biết liên lạc với Bạch đại phu thế nào @Công viên động vật hoang dã Linh Hữu @Nhà xuất bản văn nghệ Đông Châu, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ biết nói cảm ơn.”
Cũng có những người cảm thán theo cách khác: “Có người hỏi tôi, rốt cuộc trình độ Đông y của mỹ nữ này thế nào. Tôi nói mới xem một ca bệnh thì không thể phán đoán được, bây giờ “Cổ kim y án” xuất bản, tôi đã có thể trả lời: Hạnh lâm cao thủ! Cuốn sách này ngoài những tư tưởng quý giá từ tổ tiên, còn có Bạch đại phu tự mình biện chứng, nghiệm chứng, thậm chí liên hệ với Tây y để phân tích. Hiểu rõ tri thức của cổ nhân, trình độ không tương xứng tuổi tác, có thể nói là thiên tài. Còn có thể chia sẻ những kinh nghiệm quý báu này ra, tấm lòng rộng lượng mênh mông, tôi tâm phục khẩu phục.”
Còn có một người tỏ ý nghi ngờ thân thế của Bạch Tố Trinh: “Đây rốt cuộc là đời sau của vị đại phu nào? Thật kinh ngạc, cuốn sách này đủ cho tôi nghiên cứu ít nhất mười năm.. Từng nghe qua lai lịch của Bạch đại phu, nhưng không có chút tin tức nào. Tổ tiên Bạch đại phu bá đạo như vậy, không thể không có chút tiếng tăm nào chứ!”
Có rất nhiều lời bàn tương tự như vậy, dân tình hóng hớt đều ngẩn ra.
Bởi vậy nên.. Bạch mỹ nữ thật sự là một nữ thầy thuốc Đông y trâu bò?
Cô không đi làm việc, chỉ lặng lẽ tiến hành nghiệm chứng phương thuốc, biên soạn thành sách, để chia sẻ những kiến thức vô giá này cho mọi người sao?
Có những người sau khi biết, lại đi xem thành tựu hơn một tháng trước của Bạch Tố Trinh, lại càng thêm hư cấu.
Một cao thủ không có tiếng tăm gì, bản thân làm công việc thiết kế, thời gian rảnh hoàn thiện một cuốn sách, lúc gặp du khách xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chút do dự ra tay giúp đỡ, thi châm cấp cứu, ngăn cơn sóng dữ, chuyện này đúng là quá truyền kỳ.
Mới đầu mọi người cảm thấy Bạch Tố Trinh xinh đẹp cứ như đang đóng phim, sau khi giả thiết này được đưa ra, đúng là không còn lời nào để nói, sao lại có người sống như trong truyền thuyết thế kia?
Có một người tìm hiểu ra, cuốn sách này thực ra là sách tự trả tiền in, công việc in ấn đều do Linh Hữu đi liên hệ, nhất thời càng bổ não thêm nhiều chuyện. Từ tổ tiên Bạch đại phu cho tới cô.
Thực ra từ lúc Bạch Tố Trinh có suy nghĩ này đến khi cuốn sách được bán ra, còn chưa đầy ba tháng, hơn nữa mọi chuyện quá suôn sẻ..
Lại nói, có rất nhiều group Đông y trên mạng, hoặc ở khu vực khác thảo luận sôi nổi. Với Linh Hữu mà nói, không có ảnh hưởng gì trực tiếp, thế nhưng vẫn có những ảnh hưởng vô hình.
Trước đây có du khách sẽ lo lắng, khách sạn nghỉ dưỡng này ở nơi khá xa xôi, điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu sinh bệnh thì chạy chữa khá là phiền toái.
Bây giờ thì mọi người có cảm giác tự tin không tên.. Chẳng phải ở đó có một mỹ nữ Trung y năng lực và trình độ y học đều được đông đảo các nhân sĩ trong giới chứng thực, thậm chí còn am hiểu cả Tây y hay sao?
——
“Nào nào, chụp ảnh thôi.” Tiểu Tô giơ máy ảnh lên, chụp ảnh cho cả phòng vẹt với vườn trưởng và anh Lục.
Đứng sau cô còn có một đám đông đứng xem, đây là lần đầu tiên năm mươi con chim non ra mắt với mọi người.
Hiện tại trong hình ảnh, trên bàn có năm mươi con chim non vẫn chưa biết bay, tất cả đều là vẹt, đủ giống loài kiểu dáng khác nhau, hơn một tháng chúng không còn trơn bóng như xưa, bởi vì ăn ngon uống no linh khí dồi dào, một nhóm chim đã đã mọc lông vũ rực rỡ sắc màu, một nhóm thì lông mới nhú.
Con vẹt lam tía thoát vỏ đầu tiên hai đôi cánh và hơn nửa phần lưng đã mọc lông màu xanh lam đẹp đẽ.
Chúng còn chưa học bay, ngoan ngoãn đợi trên bàn, tuy rằng đồng thanh kêu hơi to, nhưng giọng chim non lanh lảnh dễ nghe, không đáng ghét.
Vì chụp ảnh mà họ cố ý chuẩn bị một vài cái hộp thấp, mấy bé chim non xếp hàng, nhô cái đầu tò mò nhìn về phía ống kính, trông hết sức chỉnh tề, dù sao ảnh chụp gia đình quan trọng nhất vẫn là phải có tôn ti trật tự như vậy.
Mà trên mấy giá treo lơ lửng, trên tay, trên bả vai Đoàn Giai Trạch và Lục Áp còn có mười chín con vẹt lớn hơn một chút, lông của chúng đã mọc dài, cũng đã học bay.
Đây phần lớn đều là vẹt Macaw, lông chim rực rỡ, hình thể lớn, nhiều con ở chung một chỗ như vậy, có con đậu lên người, trông đúng là hơi hoành tráng.
Bức ảnh này chụp gửi cho cục lâm nghiệp, bọn họ chuẩn bị đăng bài viết, cần ảnh chụp.
Khỏi phải nói, bức hình này được chụp rất có sức thuyết phục, từng con từng con chim khỏe mạnh cường tráng, hình ảnh màu sắc phong phú, vừa nhìn đã thấy sáng bừng sức sống. Hai con người duy nhất cũng đẹp trai ngời ngời, cảnh đẹp ý vui trông hết sức đã mắt.
Tiểu Tô thầm nghĩ trong lòng, ây dà, sau này đặt tên mới thấy đau đầu.
Chỉ chụp một bức ảnh thôi mà không hiểu sao Lục Áp hớn hở ra mặt, có cảm giác kiêu ngạo không tên, có lẽ bởi ấp trứng rất thành công. Sau đó còn muốn xin ảnh Tiểu Tô, bảo cô rửa một bức ảnh khổ lớn cho mình.
Tiểu Tô vã mồ hôi, đang định rời đi, lại bị Lục Áp gọi, bảo cô để máy ảnh lại, muốn tự chụp.
Những người khác vốn còn muốn đứng xem bầy vẹt đáng yêu, cũng bị đuổi đi, còn buồn bực nghĩ, anh Lục Áp muốn selfie mà thấy ngại trước mặt họ à?
…
Lục Áp nói: “Ta gọi Kỳ Tích tới, cùng chụp… ảnh đi.”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Anh có chút nghi ngờ đạo quân muốn nói là ảnh gia đình, thế nhưng chụp thì chụp đi, hồi trước họ ấp Kỳ Tích xong, cũng thường xuyên chụp ảnh. Chỉ là lần này số lượng hơi nhiều, phải dùng giá ba chân sau đó hẹn giờ máy ảnh, nếu không không thể tự chụp với nhiều chim như vậy.
Lục Áp lén lút đưa Kỳ Tích ra ngoài, nói cho nó biết: “Có nhớ bầy vẹt không? Dẫn con đi xem, chúng ta cùng chụp ảnh chung.”
Kỳ Tích cũng rất vui vẻ, ôi, được chứ, không biết mấy đứa em xấu xí giờ ra sao rồi.
Các em từ hai đến năm mươi mốt ơi, anh tới đâyyyy!
Vừa vào trong phòng, Kỳ Tích liền đần ra.
Những thứ này là sao chứ?
Lục Áp vẫn còn không biết, tiện tay kéo một con vẹt Ara chloropterus đang bò bên cạnh lại, nói rằng: “Còn nhớ em bốn mươi ba không?”
“Em bốn mươi ba” trên ngực có lông màu đỏ tươi, xuống dưới là một vòng lông màu xanh lục và xanh lam, cái đuôi rất dài, lông chim đầy đặn, có thể coi là một bé dậy thì rất thành công.
Thế nhưng bé vẹt mới hơn một tháng còn chưa hiểu chuyện, nghiêng đầu nhìn Kỳ Tích, dường như đang nhớ xem nó là ai.
Lại nhìn sang bên cạnh, các con vẹt khác lông chim cũng đã mọc tương đối, có con màu lam tía, có con màu lam vàng, có con màu trắng tinh, có con màu hồng phấn..
—— Quá đáng nhất là có con có tận năm màu luôn, rõ là quá phận!
Kỳ Tích cúi đầu nhìn bộ lông trắng đen đôi chỗ điểm màu vàng của mình, lúc đó liền ngồi phịch xuống một cái, phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.
..
Các nhân viên đi xuống tầng: Đạ mấu, ai mở phóng sự chim cánh cụt mà bật tiếng to như vậy?