Mục lục
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khổng Tuyên hết sức tức giận, tên này thật là xấu xa, đây là muốn báo cáo gã lên Tây Thiên còn gì, còn dám gọi điện thoại tới.

Tam Túc Kim Ô uy hiếp gã thì thôi đi, nhưng chỉ là một kẻ nhân tộc mà cũng dám uy hiếp gã, lúc đó gã tức tối cúp máy.

Đương nhiên, cái gọi là cúp máy là đập nát điện thoại của Đoàn Giai Trạch, anh cầm sim điện thoại trong tay, yếu ớt nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, người ta có chuyện muốn bàn bạc với anh, đây chỉ là một người bình thường không biết gì mà thôi.”

Hóa ra không phải muốn báo cáo lên, tâm lý Khổng Tuyên hơi căng thẳng, vẻ mặt dịu đi một chút, tuy vậy vẫn rất bất mãn với tên nhân tộc không hiểu chuyện kia. Với tính cách của Khổng Tuyên, cũng không thể nói ngại quá, tôi sai rồi.

Đoàn Giai Trạch mượn điện thoại có thể lắp hai sim, thử lắp sim của mình vào xem có thể dùng được không. Nếu không thể dùng, ngoài việc mua điện thoại ra, anh còn phải đi làm lại sim.

Cũng may, chiếc sim điện thoại may mắn thoát được một kiếp. Hơn nữa, lắp sim vào không bao lâu, anh nhận được tin nhắn của cái người phú nhị đại kia.

Đối phương bị mắng và dập máy, lúc đó đần mặt ra, gọi kiểu gì cũng không ai bắt máy, anh ta không thể làm gì hơn là gửi tin nhắn, nghĩ mãi mà không ra rốt cuộc mình sai ở đâu.

Anh ta có thể hiểu mấy người đẹp trai thì tính khí tự đại, nhưng anh ta thực sự không nói gì mà!! Khoảnh khắc ấy, cái đờ đẫn đã làm lu mờ cơn giận khi bị mắng.

Bởi vì đây là người quen giới thiệu, nể mặt người giới thiệu, Đoàn Giai Trạch không thể thờ ơ được, anh đi ra ngoài phòng gọi lại, “Alo, tổng giám Mạnh à? Thật ngại quá, tín hiệu ban nãy không được tốt lắm.”

Tay phú nhị đại này họ Mạnh, làm tổng giám ở công ty của cha, anh ta đờ đẫn nói: “À, chuyện đó.. ban nãy…?”

Đoàn Giai Trạch thật thà nói: “Ngại quá, là thế này, bạn tôi có chút phiến diện với tôn giáo, hơn nữa tính khí cũng hơi tệ. Bởi vậy nên anh vừa nói anh ấy đã cho rằng anh là tín đồ ngoan đạo, nên mắng anh.”

Tổng giám Mạnh oan ức nói: “Ban nãy chỉ là lời đầu môi thôi, tôi không tin gì cả.”

“Tôi nghe anh ấy kể lại cũng nghĩ đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh xem, từ nhỏ môi trường sống của anh ấy rất đơn thuần, bởi vậy nên không hợp với ngành của các anh đâu.” Đoàn Giai Trạch uyển chuyển nói, “Tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi, thật ngại quá, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Tổng giám Mạnh trầm mặc hai giây, “…Tôi có thể nói mấy câu với cậu ấy không?”

Đến mức này mà vẫn chưa buông tha à? Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên, anh cho rằng bình thường tính khí của mấy phú nhị đại không được tốt, bị Khổng Tuyên đối xử cọc cằn như vậy mà vẫn kiên trì tìm Khổng Tuyên, “Vậy thì.. anh đợi đã.”

Tổng giám Mạnh ở đầu dây bên kia cũng hít sâu hai hơi, anh ta cũng nóng tính, nhưng bởi đang giận dỗi với ông già trong nhà, nhất định phải làm được chuyện gì đó. Mấy hôm nay anh ta xem rất nhiều dự án và người mới, nhưng “nói như rồng leo làm như mèo mửa”, không hài lòng với cái gì, muốn “gáy một tiếng kinh người”.

Vừa nhìn thấy Khổng Tuyên, tổng giám Mạnh cảm thấy, chính là người này rồi. Tổng giám Mạnh cũng “nghe quen tai, nhìn quen mắt”, thấy rất nhiều minh tinh từ nhỏ, anh ta tin rằng người này chắc chắn phù hợp với yêu cầu của mình. Cho dù người này không có bất cứ kỹ năng gì khác, nhưng chỉ dựa vào gương mặt và khí chất này thôi cũng đủ nổi tiếng rồi.

Dưới tình huống như vậy, dù có tức đến mấy anh ta cũng ráng nhịn, đồng thời tự nhủ với lòng, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không kiên nhẫn sẽ loạn đại mưu, kiềm chế được sóng êm biển lặng..

Đoàn Giai Trạch xoay người đi vào phòng, đi tới bên cạnh Khổng Tuyên: “Tôi giải thích với người ta rồi, nhưng anh ta vẫn muốn nói mấy câu với anh.”

Khổng Tuyên liếc nhìn Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch từ tốn đưa điện thoại tới: “Tôi nói trước đây là điện thoại của người khác đấy, anh mà đập nát nữa là tôi tiễn anh về Tây Thiên..”

Khổng Tuyên: “…………”

Khổng Tuyên vừa nhìn đạo lữ của Tam Túc Kim Ô uy hiếp mình, vừa nhận điện thoại đưa lên tai: “Hửm?”

Không biết tổng giám Mạnh nói gì, áng chừng mười giây sau, dưới con mắt tò mò của Đoàn Giai Trạch, Khổng Tuyên mở miệng nói: “Không đi, tạm biệt.”

Sau đó anh ta cúp máy, lần này không đập nát điện thoại nữa.

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đoàn Giai Trạch không hỏi rốt cuộc Khổng Tuyên có hiểu người ta nói gì không, anh cầm điện thoại về. Làm cái nghề kia với gã mà nói không có chút hấp dẫn nào, gã, Khổng Tuyên, còn cần nổi tiếng nữa sao? Còn cần tiền nữa à?

Lần này tổng giám Mạnh không gửi tin nhắn nữa, Đoàn Giai Trạch cũng không gọi lại, anh nghĩ chắc đối phương đã bỏ cuộc rồi.



Hôm sau Đoàn Giai Trạch đi mua điện thoại di động, anh đắn đo hồi lâu ở quầy hàng điện thoại, nói rằng: “Mẫu này, lấy cho tôi ba chiếc.”

Nhân viên cười híp mắt: “Vâng thưa anh, anh mua cho gia đình ạ?”

Đoàn Giai Trạch cười khan, gia đình gì chứ, anh mua về để làm đồ dự phòng, sợ điện thoại mới một ngày nào đó lại bị phá hỏng.

Lần này Đoàn Giai Trạch không mang theo điện thoại của người khác, anh chỉ ra ngoài mua điện thoại có một lúc, sau khi cắm sim vào máy mới thì nhận được tin nhắn wechat.

“Vườn trưởng à, ở đây có một vị khách họ Mạnh, nói là tổng giám của công ty giải trí XX, muốn hẹn gặp mặt anh.”

“Đưa vào phòng tiếp khách ngồi đợi trước.”

“Vườn trưởng ơi, lại có đoàn phim muốn tới vườn thú chúng ta đóng phim à??”

Đoàn Giai Trạch không ngờ, anh chàng phú nhị đại này vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy thẳng tới Đông Hải. Thế nhưng đứng ở góc độ của họ mà suy nghĩ, có lẽ không biết Khổng Tuyên nguy hiểm tới mức nào, chỉ đơn thuần vừa mắt tướng mạo của người này, có cảm giác đây là cây rụng tiền, thử nghiệm mấy lần cũng là chuyện bình thường.

“Kêu người tới tiếp khách một lúc, anh về ngay đây.” Đoàn Giai Trạch trả lời, cũng không có ý nhắc nhở đừng tiết lộ tin tức về Khổng Tuyên, vốn không nhiều nhân viên biết chuyện, nếu nói một vài biểu hiện bình thường của Khổng Tuyên, có lẽ cũng giúp đối phương từ bỏ ý định.

Sau khi Đoàn Giai Trạch trở về, anh thấy Hoàng Kỳ đang ngồi nói chuyện với tổng giám Mạnh. Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp tổng giám Mạnh, vẫn còn rất trẻ, có lẽ cũng không chênh lệch với Đoàn Giai Trạch là bao, tướng mạo không tệ lắm, thế nhưng đôi mắt có quầng thâm, toát lên cảm giác không được khỏe mạnh.

Hoàng Kỳ ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt với Đoàn Giai Trạch, cũng hơi nghi ngờ. Anh không rõ chuyện của Khổng Tuyên, cũng giống như những nhân viên khác, cho rằng phú nhị đại của công ty giải trí tới đây có mục đích hợp tác gì, còn tự mình tới đây tiếp khách.

Ai dè nói chuyện nửa buổi, càng nói càng cảm thấy có gì đó sai sai, nói bóng nói gió một lúc, cứ có cảm giác người này tới đây không phải để hợp tác, mà tới vì người bạn của vườn trưởng.

“Tổng giám Mạnh.” Đoàn Giai Trạch bắt tay với phú nhị đại, “Ngại quá, tôi vừa ra ngoài mua đồ, để anh phải đợi lâu rồi.”

“Không sao đâu.” Tổng giám Mạnh cũng không nói trái lòng mình, anh ta ngồi ở đây hơn nửa tiếng, nhưng Hoàng Kỳ nói chuyện rất hay, không cảm thấy chán một chút nào.

Hoàng Kỳ rót cốc nước cho Đoàn Giai Trạch, nghe thấy tổng giám Mạnh rầu rĩ nói: “Vườn trưởng Đoàn à, chắc cậu cũng đoán được rồi, tôi tới đây vì Nguyên Tuyên. Tôi hy vọng có thể bồi dưỡng cậu ấy trở thành thần tượng hot nhất Hoa Hạ… Nếu cậu ấy có tài nghệ nào khác, thì sẽ là thần tượng theo phái thực lực…”

Đôi tay Hoàng Kỳ run lên, suýt chút nữa đổ nước ra ngoài.

Anh biết ngay là có gì đó sai sai mà, quả nhiên người này tới vì đại thần trong vườn thú!!

Hơn nữa, còn chọn đúng cái người đáng sợ nhất.

Là một người bình thường ngoài vườn trưởng ra biết được chân tướng, Hoàng Kỳ biết rõ chỗ lợi hại của Khổng Tuyên, người này đúng là mù rồi, gì mà thần tượng nổi tiếng nhất Hoa Hạ… Người ta nổi danh tam giới từ đời nào rồi okeeee? Còn tài nghệ đồ, có muốn người ta xòe đuôi dùng thần quang ngũ sắc thổi bay anh đi không???

Tổng giám Mạnh trông thấy vẻ mặt Hoàng Kỳ có hơi bất thường, không nghĩ có liên quan tới lời mình vừa nói, anh ta tiếp tục khen: “Đẹp trai như vậy đừng để lãng phí chứ? Với cả, Nguyên Tuyên có ở đây không, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cậu ấy có được không? Qua điện thoại không thể hiện được sự thành khẩn của tôi.”

Đoàn Giai Trạch nở nụ cười gượng gạo, tay phú nhị đại này nói nhảm quá, dù khổng tước có muốn debut thật thì cũng không thể tìm anh ta.

“Nguyên Tuyên ấy à, bây giờ anh ấy đang bận.” Đoàn Giai Trạch nói rằng, “Phiền anh đợi một lúc, tôi đi hỏi anh ấy.”

Đoàn Giai Trạch ra khỏi cửa, tới khu triển lãm loài chim tìm Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên không muốn gặp người này, hôm qua gã đã từ chối rồi, gã nhấn mạnh: “Bình thường gặp người như vậy, ta đã quét đi từ lâu rồi.”

Gã cũng đã khách khí (?) từ chối rồi, người này vẫn cứ bám riết, nếu không phải vườn thú không cho giết người, gã đã xử tên này từ lâu rồi.

“Ừm.” Khổng Tuyên giao quyền cho Đoàn Giai Trạch xử lý, anh quay về nói với tổng giám Mạnh, “Chuyện là thế này, Nguyên Tuyên thực sự không có chí hướng ấy, anh ấy không muốn gặp mặt anh, bảo tôi nói rõ với anh. Tổng giám Mạnh, mỗi người một chí, không phải ai cũng muốn nổi tiếng.”

Tổng giám Mạnh cuống lên, anh mặc kệ Khổng Tuyên có muốn nổi tiếng hay không, anh cần gương mặt đẹp ấy!

Tổng giám Mạnh hỏi: “Thế cậu ta thích gì? Chúng ta có thể thảo luận, có phải bạn gái cậu ta ở đây không? Cậu ấy có muốn mua nhà không?”

Đối mặt với một loạt câu hỏi của tổng giám Mạnh, Đoàn Giai Trạch trả lời: “Nguyên Tuyên cái gì cũng có, gia cảnh anh ấy cũng không tệ, bởi vậy nên không để ý những thứ này. Anh không cần khuyên nữa đâu, thật đấy, con người anh ấy rất cố chấp, anh ấy không cần phải nghĩ lại.”

Đây chính là điều mà tổng giám Mạnh sợ nhất, không làm gì được, người này không muốn gì cả, anh không có chỗ xuống tay.

Đoàn Giai Trạch nhìn bộ dạng khổ não của tổng giám Mạnh, khuyên nhủ: “Hoa Hạ nhiều người như vậy, tôi tin, nhất định anh sẽ tìm được người thích hợp đồng ý làm minh tinh.”

Tổng giám Mạnh ngả người vào sofa, chán nản nói: “Có rất nhiều người muốn làm minh tinh, thế nhưng người thích hợp lại quá ít, nếu những người ấy bằng một nửa Nguyên Tuyên.. thì tôi đã thỏa mãn rồi!! Thế nhưng tôi không thể tìm được!!”

Một phần vì biết có lẽ thật sự không khuyên được Khổng Tuyên, một phần vì thực sự không cam lòng, anh ta mờ mịt ngồi đây nghĩ xem rốt cuộc còn có cách nào không.

Lúc bấy giờ, cánh cửa được mở ra, Bạch Tố Trinh ngó nửa người vào, nở nụ cười xinh đẹp với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng ở đây à, mai tôi muốn xin nghỉ một buổi, tôi đã hứa làm một buổi hỏi đáp trực tuyến trên mạng, có được không?”

“Ừm, được thôi.” Đoàn Giai Trạch gật đầu nói, Bạch Tố Trinh cố gắng phổ biến y học cổ truyền, cũng đã làm rất nhiều công tác về mặt này.

Nhưng tổng giám Mạnh thì sững người ra, cơ thể vốn đang ngả vào sofa không khỏi ngồi thẳng người lại, mở to mắt đau đáu nhìn Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh gật đầu ra hiệu với Hoàng Kỳ, ánh mắt lướt qua người tổng giám Mạnh, nhận thấy mình không quen anh ta, cũng không để ý mà đóng cửa rời đi.

“Cô ấy.. Cô ấy..” Tổng giám Mạnh chỉ vào cánh cửa đã đóng lại, “Sao tôi cảm thấy cô ấy rất quen mắt?”

Trước đây Bạch Tố Trinh cũng coi như có chút tiếng tăm trên mạng, có lẽ tổng giám Mạnh từng thấy cô ấy ở đâu đó.

Đoàn Giai Trạch: “Đây là bác sĩ chỗ chúng tôi, còn từng giúp chúng tôi chụp ảnh poster, có lẽ anh từng xem qua.”

“Bác sĩ à.” Tổng giám Mạnh chà xát bàn tay, cảm thấy thật trùng hợp, ban nãy anh vừa nói nếu tìm được một người bằng một nửa Nguyên Tuyên cũng đã thấy đủ rồi, lại có một người tới, có lẽ còn hơn một nửa.

Anh ta cảm thấy hơi mất mặt, nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong, nếu không thể dẫn Nguyên Tuyên đi, người này cũng không tồi, “Thế.. vườn trưởng Đoàn à, có thể giới thiệu cho tôi làm quen với mỹ nữ bác sĩ này không?”

Đoàn Giai Trạch đối diện với Hoàng Kỳ một chút, nói rằng: “Trước đây có rất nhiều người ở trên mạng liên lạc hy vọng cô ấy debut, nhưng cô ấy chỉ một lòng theo nghề y, có lẽ anh phải thất vọng rồi.”

Tổng giám Mạnh nhụt chí nói: “Vậy à…”

Tổng giám Mạnh còn chưa kịp thất vọng, cánh cửa lại đẩy ra, một chàng trai trẻ tuổi biếng nhác đi vào, sau khi thấy bọn họ thì sững ra, “Ở đây có người à, thế ta qua phòng khác ngủ vậy.”

Trông chàng trai này rất tuấn tú đẹp trai, mái tóc rối bời màu nâu vàng, trên gương mặt mang theo vẻ bất kham, khiến người ta phải sáng mắt nhìn. Hơn nữa trên vai cậu ta còn có một con khỉ, đang ôm đầu cậu ta, càng khiến người ta nhìn vào phải hứng thú.

Đoàn Giai Trạch thấy Viên Hồng định lui ra, gọi với một tiếng: “Anh trả khỉ về đi!”

Tự mình chạy ra ngoài thì thôi đi, còn dẫn cả khỉ theo cùng, chẳng kỷ luật chút nào.

“À ừ.” Viên Hồng từ đằng xa đáp lại hai tiếng, rời đi.

Tổng giám Mạnh lắp bắp nói: “Cậu ấy, cậu ấy là?”

Đoàn Giai Trạch: “…….Tổng giám Mạnh này, có phải anh nhất định phải kéo một nhân viên của chúng tôi đi mới cam tâm không. Người này cũng không được đâu, anh ấy vốn không thích làm việc, bây giờ đi làm cũng bữa đực bữa cái, ngày nào cũng nghỉ việc.”

“Tôi.. tôi cũng không ngờ tới..” Tổng giám Mạnh ngượng ngùng, hôm nay anh cảm thấy liên tục bị vả mặt, cái sau đau hơn cái trước, anh ta vừa bảo mình không tìm được hạt giống ưu tú, hết sức đau lòng vì mất đi Nguyên Tuyên, sau đó lại liên tục “động lòng”. Anh ta cũng không muốn như vậy, cứ như lấy dao cùn cắt thịt, chính bản thân mình cũng phải đen mặt.

“Nhưng mà, chúng ta có thể thảo luận về thời gian làm việc mà!” Tổng giám Mạnh bổ sung, dù là mỹ nữ bác sĩ, hay là soái ca nuôi khỉ, anh ta cảm thấy đều đạt tiêu chuẩn của mình. So với Nguyên Tuyên, nếu Nguyên Tuyên đạt 1000 điểm, thì những người này cũng được mấy trăm.

Đoàn Giai Trạch còn chưa nói gì, Thiện Tài đi tới, cậu ta đột nhiên đẩy cửa vào, sau đó cười hì hì bảo: “Có phải có người mới tới không?”

Nhìn sang thì, thực ra không chỉ có mình Thiện Tài, Tinh Vệ và Thanh Điểu tay trong tay đứng bên ngoài, ba người đang chơi với nhau. So với mấy vị trước, không chỉ có vẻ ngoài đẹp, còn có khí chất đặc thù, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Tổng giám Mạnh: “…………”

Đoàn Giai Trạch: “….Không đâu, đi đi.”

Bởi vì mỗi lần có người mới, Đoàn Giai Trạch đều đón ở phòng tiếp khách. Mấy người bọn họ đang nghỉ ngơi, còn tưởng có người mới tới. Thiện Tài cười hì hì, đóng cửa lại.

Bờ môi tổng giám Mạnh run lên, vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh, “Vườn trưởng Đoàn, người Đông Hải các cậu, đều đẹp như vậy à…?”

Đoàn Giai Trạch: “………………”

Đoàn Giai Trạch khuyên tổng giám Mạnh hồi lâu, để anh ta quay trở về, tâm lý anh chàng này không được bình tĩnh cho lắm, anh ta tìm ở trong các trường nghệ thuật, trong công ty, công ty đối thủ, thậm chí trong mạng lưới của tâm phúc mình lâu như vậy, cũng không tìm được hạt giống ưu tú có thể nổi tiếng.

Thế nhưng đến vườn thú, đâu đâu cũng thấy có, đang đùa anh ta à??

Tổng giám Mạnh kéo tay Đoàn Giai Trạch: “Đừng mà, vườn trưởng Đoàn à, hay là thế này đi, tôi với cậu cùng mở chương trình tìm kiếm tài năng trong vườn thú, ghi hình những nhân viên và bạn của cậu.. Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

Đoàn Giai Trạch dở khóc dở cười, “Anh nghĩ lại mà xem, nếu bọn họ có chí hướng ấy, việc gì phải tới vườn thú làm việc chứ, bây giờ tin tức phát triển như vậy, họ đã debut từ lâu rồi.”

Tổng giám Mạnh hơi tuyệt vọng, anh biết Đoàn Giai Trạch nói rất có lý. Không cần đi đâu xa, chỉ ở Linh Hữu thôi, nơi này cũng từng đón rất nhiều ekip làm phim, nếu những người kia muốn nổi tiếng, tìm một cơ hội lên hình là được rồi, thế nhưng đến bây giờ, hầu như chưa từng thấy tin tức về mặt này.

Tổng giám Mạnh u oán nhìn Đoàn Giai Trạch: “Chuyện đó….. Cậu có thể nói cho tôi, nhiều đại mỹ nữ tiểu mỹ nữ, đại soái ca tiểu soái ca như vậy, rốt cuộc cậu sưu tập thế nào vậy?”

Đoàn Giai Trạch thở dài thườn thượt: “Anh tưởng tôi muốn chắc.”

Tổng giám Mạnh: “……………..”

…..Anh ta kích động muốn đập người.

——

Tổng giám Mạnh bị Đoàn Giai Trạch vô hình gây tổn thương, ủ rũ rời khỏi thành phố Đông Hải, trước khi đi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nói với Đoàn Giai Trạch nếu anh suy nghĩ lại hãy tìm mình.

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, xem ra anh mở công ty giải trí cũng có thể phát tài.

Thế nhưng anh không có tâm tình để nghĩ nhiều như vậy, bầy chim cánh cụt ở khu cực địa xảy ra vấn đề. Thế nhưng lần này không phải cánh cụt hoàng đế, mà là cánh cụt Adélie. Trước đây để động vật trong khu triển lãm cực địa được phong phú, bọn họ đã tiến cử một nhóm cánh cụt Adélie.

Cánh cụt Adélie là một loài chim cánh cụt nhỏ, chiều cao trung bình chỉ hơn bảy mươi centimet, là một loài chim cánh cụt có tính công kích, thường xuyên gây ẩu đả.

Thế nhưng, ngoài ra, khiến người ta phải đau đầu là loài cánh cụt Adélie này hơi “biến thái”. Bầy cánh cụt Adélie trống mới thành niên không có kinh nghiệm gì, lại thêm nếu thời kỳ trưởng thành không được dạy dỗ tốt, chúng rất dễ ra tay với mấy con đồng tính với mình..

Chuyện này vẫn chưa là cái gì, có chuyên gia từng quan sát cánh cụt Adélie ở dã ngoại, chúng cho rằng những con cánh cụt đã chết vẫn còn sống, sau đó tiến lên làm loạn, thậm chí còn ra tay với con non.

Bầy cánh cụt Adélie nhóm Đoàn Giai Trạch tiến cử từ nơi khác tới đã thành niên mấy năm, hơn nữa lúc tiến cử tỉ lệ trống mái bình thường, Đoàn Giai Trạch cứ đinh ninh rằng không thành vấn đề. Ai ngờ năm nay chúng nó động dục, có vài con kết thành băng đảng lưu manh, bao vây các con cánh cụt trống khác…

Đoàn Giai Trạch cạn lời, gọi điện thoại tới vườn thú họ tiến cử chim cánh cụt Adélie, có phần không vui. Động vật sinh sống ở vườn thú, đúng là dễ nảy sinh nhiều vấn đề hơn. Thế nhưng loại chuyện này vốn không nên xảy ra ở vườn thú mới phải.

Có thể thời gian chim cánh cụt Adélie ở dã ngoại với cha mẹ, đồng loại không được lâu, phương diện xu hướng giới tính có sai lầm, nhưng ở vườn thú đâu có vậy.

Gọi điện thoại truy hỏi rồi, Đoàn Giai Trạch mới biết, vườn thú bán chim cánh cụt Adélie cho bọn họ, có một vài con cánh cụt không phải ở cùng bầy cũ, mà được mua lại ở nơi khác từ khi còn bé, sau đó kết hợp bầy với nhau.

Lần trước lúc thực hiện giao dịch, bọn họ thế mà không nhắc tới điều này, hơn nữa cảm thấy đây không phải vấn đề to tát, chim cánh cụt Adélie vốn có chút “thói xấu” về mặt này, đẩy đi là được rồi.

Ai ngờ Đoàn Giai Trạch lại truy hỏi cha mẹ của chúng nó, bọn họ đành phải thừa nhận, đúng là những con cánh cụt này không được dạy dỗ chu đáo.

Đoàn Giai Trạch rất giận, nhưng cũng hết cách rồi, lúc đó tiến cử, các nhân viên của anh cũng không nghĩ tới mặt này. Bây giờ lại không thể trả hàng vì lý do này. Làm vậy chẳng thể xuôi, đành phải tự mình giải quyết.

..

Đoàn Giai Trạch chạy tới khu triển lãm cực địa xem những con cánh cụt kia, anh phát hiện ra rất nhiều du khách đang hồi hộp xem bầy cánh cụt Adélie đánh nhau. Có bốn con Adélie trống vây quanh một con Adélie trống, chúng đang tẩn hội đồng.

Một khi con cánh cụt Adélie này mất đi sức chiến đấu, chúng sẽ nảy sinh thú tính. Nhân viên chăn nuôi vội chạy vào, tách bầy cánh cụt ra, vội vã cách ly bầy cánh cụt Adélie lưu manh.

Những con cánh cụt Adélie này còn rất hung dữ, tấn công cả nhân viên chăn nuôi.

Mà ở khu vực cánh cụt hoàng đế bên cạnh, Kỳ Tích đang dán sát vào hàng rào, tò mò nhìn mấy nhóc lùn này đánh nhau.

Không bao lâu nữa sẽ đóng cửa khu triển lãm, các du khách còn chưa được xem kết cục, tiếc nuối rời khỏi khu triển lãm. Đoàn Giai Trạch thì thay quần áo đi vào, đầu tiên đánh nhẹ Kỳ Tích mấy cái, “Không hợp với thiếu nhi, không được xem!”

Tuy rằng trong số cánh cụt hoàng đế cũng có con đồng tính, nhưng với hành vi của chim cánh cụt Adélie là hai khái niệm khác nhau, còn lâu mới biến thái bằng.

Đoàn Giai Trạch còn có thể làm gì nữa, đương nhiên phải phổ cập kiến thức giới tính cho cánh cụt Adélie, nếu không bổ túc cho chúng nó, chúng nó ra tay với bầy cánh cụt trống đã đành, cho dù có giao phối với chim cánh cụt mái, có lẽ cũng sẽ làm tổn thương nó trong quá trình này.

“Rốt cuộc mình đã gây nghiệt gì chứ..” Đoàn Giai Trạch mang theo tư liệu, đi bổ túc cho cánh cụt Adélie.

Mấy cậu nhóc biến thái này rất hoạt bát, nhảy tới nhảy lui bên hàng rào, lom lom mắt nhìn bầy chim cánh cụt ở bên ngoài. Thế thì thôi đi, chúng còn bắt chước tiếng kêu của cánh cụt hoàng đế.

Đoàn Giai Trạch: “………”

Đoàn Giai Trạch trợn trắng mắt, “Cánh cụt hoàng đế đè chết tụi bây bây giờ!”

Anh bắt đầu phát tư liệu, nhưng nhìn phản ứng này, anh nghi ngờ những con cánh cụt Adélie này không hoàn toàn lý giải ý của mình, lần trước Kỳ Tích cũng phải mất rất lâu mới có thể học được.

Suy nghĩ hồi lâu, Đoàn Giai Trạch cũng không tìm tới Kỳ Tích, tránh cho trong lúc những con cánh cụt Adélie này giao lưu lại học phải cái gì kỳ quái, cực chẳng đã đi tìm Lục Áp.

Lục Áp nghe yêu cầu của Đoàn Giai Trạch, hắn trầm mặc hồi lâu, phức tạp nhìn bạn trai mình, không vui nói: “Mấy người quay video cánh cụt kia còn chưa đủ hay sao, còn muốn dạy học nữa?”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Rõ ràng chim cánh cụt Adélie là cái đám biến thái, sao nghe lời hắn nói cứ như con người bọn anh mới là đám biến thái vậy….
Bốn con cánh cụt Adélie chuẩn bị hội đồng một con khác (ảnh phục chế màu) =)))



Fact lụm lặt về tụi Adélie:

1. Adélie được nhà thám hiểm người Pháp đặt theo tên vợ của mình.

2. Adélie là loài cánh cụt bé nhất trong số các loài đang sống ở Nam Cực, nhưng cũng là loài thiện chiến nhất.

3. Adélie xây tổ từ đá, khi thiếu đá, các con chim mái có thể trở thành “chim ngành” để giao phối với con trống đổi lấy đá:))) Đôi khi chúng tán tỉnh lấy đá rồi bỏ chạy. Cũng đôi khi con trống và con mái song chim hợp bích trộm đá từ kẻ thù

(Nguồn tham khảo từ Genk.vn và Wwf.org.uk)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK