Mục lục
Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngước mắt nhìn Hoa Lệ và Cẩm Mặc đang tràn đầy lo lắng, cô yên lặng thở dài trong lòng. Qua thật lâu mới mở miệng, nói: "Thật sự là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, các em không cần lo lắng. Đã đi bệnh viện, bác sĩ nói... Không có chuyện gì lớn."

"Thật sự không có chuyện gì sao?" Hoa Lệ không sợ chết hỏi.

Thương Sùng nâng mắt, bên môi lướt qua ý cười lành lạnh.

"Bác sĩ nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì, ngày mai Sở Niệm sẽ đến đây chăm sóc cho anh, các em không cần lo lắng nữa."

Sở Niệm sững sờ, tuy trong lòng không hiểu hành động này của anh là vì trấn an Hoa Lệ hay là vì cái gì, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, đáp: "Các em yên tâm, chị sẽ chăm sóc cho anh trai các em."

Nếu chủ nhân đã sắp xếp xong xuôi chuyện về sau, vậy có phải bọn họ cũng nên biết điều một chút, phối hợp một tý hay không?

Cùng Thương Sùng trao đổi ánh mắt, vẫn im lặng hồi lâu, Cẩm Mặc liền mở miệng. Cậu nói tiếng cám ơn với Sở Niệm trước, sau đó nhìn về phía Hoa Lệ, nói: "Đã không còn sớm, Hoa Lệ, em đưa chị Sở Niệm về nhà nghỉ ngơi trước đi. Đợi đến ngày mai, em lại đón chị ấy đến đây."

Hoa Lệ chu môi, hỏi: "Tại sao là em?" Cô là một con mèo, không phải là tài xế!

Cẩm Mặc liếc cô một cái, môi mỏng mang theo ý cười mỉa, nói: "Anh cả bị thương, anh cũng không biết lái xe. Chẳng lẽ em định để chị Sở Niệm tự thuê xe về trong đêm khuya khoắt này sao?"

Hoa Lệ trừng cậu, đáp lại: "Nhưng em cũng là con gái, anh yên tâm để mình em lái xe về sao?"

"Dĩ nhiên là yên tâm, dù sao thì em cũng không thu hút được người đàn ông nào."

Ở trong mắt Cẩm Mặc, Hoa Lệ mới là thứ đáng sợ nhất. Nếu người đàn ông nào thật sự bị cô nhìn trúng, lòng Cẩm Mặc sẽ tràn đầy vui vẻ, thắp ba nén hương cho người đó, sau đó yên lặng cầu nguyện cho anh ta có thể bình an khoẻ mạnh.

"Cẩm Mặc!"

Cùng Thương Sùng ngồi trên sô pha, Sở Niệm vốn không muốn đã muộn thế này mà còn làm phiền Hoa Lệ đưa mình về, hiện tại lại thấy Cẩm Mặc và Hoa Lệ khắc khẩu. Mấy lần muốn mở miệng, tuy nhiên lại bị Thương Sùng ngăn lại.

"Em gái và em rể anh đã tranh cãi đến vậy, anh còn có tâm tư xem diễn nữa. Người anh trai như anh đúng là không đủ tư cách mà!" Sở Niệm lấy cùi chỏ đụng đụng người đàn ông đang mang vẻ mặt thích ý ở bên cạnh, hạ thấp giọng nói.

"Vợ chồng người ta tranh cãi nhỏ, anh nhúng tay làm gì?"

Thương Sùng nhướn đuôi lông mày, sau đó nhìn về phía Cẩm Mặc, nói: "Đề nghị của cậu đúng là không tệ, muộn như vậy, anh thật sự không yên tâm để Sở Niệm trở về một mình."

Cẩm Mặc nghiêng đầu, cười hắc hắc, nói: "Anh hai, tâm ý của anh, em hiểu."

Hoa Lệ tức xì khói, xoay người đi đến bên cạnh Sở Niệm, ngồi xuống. Cũng mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, vươn tay ôm cánh tay cô vào lòng mình, sau đó tỏ vẻ đáng thương tựa đầu vào vai cô, nói: "Chị Niệm Niệm xem bọn họ đều bắt nạt Hoa Lệ kìa! Hoa Lệ muốn cướp chị đi, để cho anh trai không có cô dâu nữa!"

Lời nói trẻ con của cô chọc cho Thương Sùng và Cẩm Mặc đều cười phá lên.

"..." Khuôn mặt nhỏ của Sở Niệm đỏ lên, đây là cái gì thế hả.

Hơi bất đắc dĩ day day trán, Sở Niệm nghiêng đầu nói với Hoa Lệ đang giả vờ vô tội: "Lát nữa chị sẽ tự về, ngày mai cũng tự mình đến. Hoa Lệ, em hãy chăm sóc tốt cho anh trai em đi."

"Vậy sao được?"

Lời cô nói làm Hoa Lệ cau mày lại, thấy Thương Sùng và Cẩm Mặc đang nhìn mình. Hoa Lệ hiếm khi vừa có tiếng cũng có miếng, vỗ vỗ ngực mình, nghiêm túc nói: "Chị Niệm Niệm, sao Hoa Lệ có thể để một mình chị đi về muộn, ngày mai lại một mình đến chứ! Vừa rồi chỉ là nói đùa với Cẩm Mặc mà thôi, chuyện của chị Niệm Niệm chính là chuyện của Hoa Lệ!"

Sở Niệm sửng sốt, chớp chớp mắt, hơi chưa hiểu rõ tình huống.

Không phải là cô đang giúp Hoa Lệ sao? Vì sao cô nhóc đó lại đột nhiên trở mặt vấy?

Tính tình của Hoa Lệ cũng khá nóng nảy, nếu mình đã nói ra lời thì cô nhất định sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, không cho Sở Niệm có cơ hội hoàn hồn, Hoa Lệ liền kéo cô từ ghế sofa lên, sau đó tùy hứng quơ quơ bàn tay nhỏ bé với hai người kia, rồi dẫn Sở Niệm rời đi.

Nghe thấy tiếng động cơ chạy như bay từ ngoài cửa, còn ngồi trên sô pha, Thương Sùng bất đắc dĩ nâng khóe miệng. Ra hiệu cho Cẩm Mặc kéo rèm cửa sổ, lúc này anh mới cởi áo khoác xuống.

Tấm lưng vốn trơn bóng, trắng nõn lại đeo thêm một khối băng gạc căng phồng, Thương Sùng nhíu mày, anh thật sự chán ghét mùi thuốc nước. Nâng tay kéo ra, ghét bỏ ném băng gạc xuống đất.

Ánh đèm màu trắng chiếu lên vết thương phía lưng anh, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất dữ tợn.

Cẩm Mặc đặt chiếc ly đế cao có chứa máu đỏ vào tay Thương Sùng, dù im lặng nhưng trong ánh mắt cậu lại tràn đầy lo lắng.

"Cậu muốn nói cái gì?" Môi mỏng bị máu nhuộm thành máu đỏ tươi ma mị, Thương Sùng nhếch khóe môi, ngồi trên ghế sofa, bắt chéo hai chân.

Cẩm Mặc thở dài, hỏi: "Chủ nhân, vì sao ngài không để cho miệng vết thương khỏi hẳn? Tuy Cẩu Linh kia không đả thương được ngài, nhưng vuốt của nó có độc, nếu nhập vào cơ thể..."

Với thân phận của Thương Sùng thì con Cẩu Linh kia hoàn toàn không thể gây thương tích gì được, Cẩm Mặc dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được chuyện lần này. Nhưng cậu thấy khó hiểu chính là vì sao chủ nhân lại không để cho da thịt tự khép lại? Chẳng lẽ chỉ vì không muốn bị lộ thân phận ở trước mặt cô nhóc Sở Niệm kia hay sao?

Thương Sùng nhìn cậu một cái, trả lời rất thờ ơ: "Một vài vết thương nhỏ đối với ta mà nói, không đáng kể chút nào. Ta làm như vậy, đương nhiên cũng có đạo lý của ta."

Trước kia, anh chỉ nấp trong bóng tối để bảo vệ cô nhóc kia, tuy nói là không oán không hối, nhưng trong nội tâm lại chưa từng kích động giống như đêm nay, khi được cô ôm vào lòng.

Dù sao, từ ngày tìm được cô, anh vẫn chưa từng thấy cô khóc vì bất cứ chuyện gì. Cho dù là cha mẹ đột nhiên qua đời, cô bé mới ba tuồi đó cùng lắm là đỏ hai vành mắt.

Nhưng đêm nay, cô lại vì anh mà đỏ vành mắt. Ngoại trừ đau lòng thì cả trăm ngàn năm qua anh vẫn chưa được trải nghiệm qua cảm giác vui sướng đến khó có thể dùng bất kỳ ngôn từ nào để hình dung.

Ngăn cản miệng vết thương tự khép lại, một mặt là không muốn Sở Niệm sinh ra bất cứ sự nghi ngờ nào với mình. Mặt khác là đột nhiên cảm thấy, cảm giác khi làm bệnh nhân được cô chăm sóc cũng không tệ lắm.

Nói anh ngây thơ cũng được, nhàm chán cũng được. Ngàn năm chờ đợi, thỉnh thoảng để anh vô lại một lần, cũng là một sự hồi báo.

Ngước mắt nhìn Cẩm Mặc đang trầm mặc, Thương Sùng đặt cái ly lên bàn, đứng dậy, đến bên cạnh cậu, nói: "Con Cẩu Linh kia bị ta đả thương nguyên hồn, sắp tới sẽ không có năng lực ra ngoài làm xằng làm bậy. Cậu đi tìm ra nó giúp ta, dù sao giữ lại nó sẽ là phiền toái."

Thương Sùng đương nhiên không lo lắng con Cẩu Linh kia sẽ tìm mình, nhưng bên Sở Niệm... Liền khó nói.

"Chủ nhân yên tâm." Đả thương chủ nhân của mình, cho dù Thương Sùng không nói, Cẩm Mặc cũng không định bỏ qua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK