Chủ Đất Ở Đây Đều Họ Thương
Cẩm Mặc gật đầu, đáy mắt hổ phách ánh lên vẻ tự mãn. “Thực tế từ khi chủ nhân ra lệnh, Cẩm Mặc đã cướp được bốn lô đất với giá thị trường hơn một trăm triệu tệ từ Hoành Thu. Địa điểm này cũng nằm trong khu thương mại của Mộ Thành, trong thời gian khoảng năm năm tới chính phủ sẽ phát triển nơi này.”
“Theo tính tính toán thì bốn lô đất này sẽ tăng gấp ba giá trị so với giá đầu tư khi phát triển. Bọn họ đã cướp đi vài ngôi sao hàng đầu trong nước của chúng ta, nhưng trong thời gian ngắn nhất Cẩm Mặc cũng đã ký được năm hợp đồng với 5 ngôi sao lớn trụ cột của nước mình.”
“So sánh lợi và hại thì tính ra hiện tại bọn họ vẫn thua.” [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
“Làm không tồi.” Thương Sùng tán thưởng nâng chiếc cốc về phía Cẩm Mặc, năng lực thích ứng cùng học tập của hắn, quả nhiên không làm mình thất vọng.
Cẩm Mặc liếm môi mỉm cười, chủ nhân khen ngợi làm hắn tức khắc tràn ngập ý chí chiến đấu. Thẳng lưng tiến về phía trước một bước. Hắn nhìn vào mắt Thương Sùng, mở miệng hỏi: “Chủ nhân, nếu chúng ta hiện tại đã ngăn chặn Hoành Thu, bước tiếp theo có phải hay không nên thừa thắng xông lên, đem kẻ phía sau màn hoàn toàn bức ra?”
Đánh rắn phải đánh giập đầu, nếu ngay từ đầu đã quyết định chặt đứt đường lui của đối phương, thì bọn họ nên thừa thắng xông lên, không cho chúng bất cứ cơ hội nào để trở mình.
Năng lực của kẻ giấu mặt đích xác làm hắn giật mình, nhưng có chủ nhân ở đây thì người nọ vẫn rõ ràng là kém một đoạn.
Thương Sùng nhướng mày, ý vị thâm trường mà cong môi. “Ngươi có ý thế nào?”
“Cẩm Mặc cảm thấy mặc kệ kẻ kia có tính toán gì không, hiện tại cũng là cơ hội tốt nhất để đập tan gã.” Cẩm Mặc nhìn Thương Sùng nói: “Nếu chúng ta lúc này đây buông tay làm hắn có cơ hội xoay người, nếu muốn tìm được thời cơ tương tự sẽ không dễ dàng như vậy.”
Thương Sùng rũ mắt, kéo ghế ngồi xuống. Hắn nhàn nhã đặt tay lên lưng ghế, bắt chéo chân trông có vẻ không vui nói “Tiếp tục.”
Cẩm Mặc nhấp môi, đem ý tưởng trong lòng lớn mật nói ra. “Từ lúc ban đầu cùng hắn giao thủ đến bây giờ, Cẩm Mặc cảm thấy kẻ này không chỉ có năng lực không thể xem thường, hơn nữa đầu óc còn thực thông minh. Tổng tài sản của Tuyết Nhạc rõ ràng lớn hơn Hoành Thu rất nhiều, cho dù ở mặt giải trí hay bất động sản cũng vậy, ở xã hội hiện tại này cũng là hiện tượng cực kỳ phổ biến
“Sự việc của Tôn Quý Nhân đã ảnh hưởng rất lớn tới Hoành Thu ở mảng bất động sản, người nọ hiện tại thu mua Hoành Thu, đã là một sự việc vô cùng mạo hiểm. Đã vậy còn không đợi công ty đứng vững đã dùng mấy triệu tệ đi thu mua một mảnh đất hoang chỉ vì muốn đối chọi với chúng ta. Tuy rằng dùng giá cao để đào mất vài minh tinh của Tuyết Nhạc, nhưng mà hắn muốn hướng về giới giải trí mà chen chân, thì sự tình cũng không đơn giản như vậy.”
Trong nước có rất nhiều công ty giải trí vì sự nổi tiếng có thể hỗ trợ đánh bóng tên tuổi, nên nhiều năm gần đây nhiều ông chủ mỏ than đều chen chân tài trợ làm phim này nọ.
Hầu hết những người không hiểu thị trường đều cho rằng họ muốn tham gia vào giới giải trí, nhưng chỉ có người làm trong ngành thật sự mới biết tài sản vài chục triệu căn bản không có khả năng giúp họ đứng vững. [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
Một bộ phim điện ảnh tốt chưa bao gồm tiền nhân công, diễn viên và các loại thù lao khác cũng đã ngốn hết hơn chục triệu rồi. Chưa kể các thể loại chi phí giao tiếp này nọ, thì năm mươi triệu cũng không phải là con số nhỏ.
Có người tiêu hết cả gia tài có được để đầu tư vào một bộ phim điện ảnh, nhưng tới khi doanh số bán vé ra thảm đạm, thu chi không có biện pháp nào cân đối được, trong nháy mắt bọn họ sẽ biến mất trong giới giải trí.
Giới giải trí vốn dĩ chính là động đen không đáy chỉ hút tiền vào mà không nhả ra. Nếu bạn không có khả năng, không có tiền đủ mạnh để tiếp tục hỗ trợ thì chỉ có thể bị người ta nhanh chóng lãng quên. [Edit by Meo_mup; Facebook MeoMup153]
“Ngươi nói không sai, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh người nọ không chỉ có tiền nhiều, hơn nữa lá gan còn rất lớn.” Thương Sùng ngước mắt nhìn về phía Cẩm Mặc “Nếu ngươi muốn dùng cơ hội này để đánh sập hắn, như vậy ta chỉ có thể nói Cẩm Mặc, ngươi tính sai rồi.”